“Mau! Phía đông có quân Thần tộc tiến công, chúng ta qua đó giúp đỡ!” Kim Phi Dao mang theo Hoa Uyển Ti và Mập Mạp tiến thẳng tới phía đông Kiến Thiên thành.
Không ít tu sĩ cũng nghe được tin tức quân Thần tộc tiến công, ào ào bay đi.
Nếu không giữ được Kiến Thiên thành thì mặc kệ chạy tới chỗ nào, tu sĩ tam tộc cũng sẽ không thể sống tốt. Cuộc chiến giữa tu sĩ hạ giới àm Thần tộc sau vạn năm lại bắt đầu sao?
Khác với lần trước là lần này không có thần khí thượng cổ nghịch thiên, trong tay mọi người đều là tàn khí. Quân Thần tộc ngoài tu sĩ Thần tộc ra cũng chỉ có Hình Thiên không đầu còn sáu, bảy phần thực lực, cộng thêm chủy thủ Hiên Viên, thực lực như vậy không bao giờ có khả năng đánh cho hủy diệt Độ Thiên giới được.
Trong khi mọi người chạy tới phía đông thì pháp trận do Phục Hy tộc vẽ đã bắt đầu khởi động dưới sự chủ trì của thi binh. Toàn bộ Kiến Thiên thành và những nơi được bổ thiên đều được pháp trận ngăn trở, hoạt động bổ thiên cũng vì khai chiến mà ngừng lại, nhân thủ rút hết về để đối kháng quân Thần tộc.
Vốn định làm pháp trận nhỏ một chút, để quân Thần tộc tiến vào phạm vi bổ thiên thì lúc đánh nhau mọi người mới không cần lo nghĩ chuyện thiên lôi trên đầu. Nhưng cuối cùng nghĩ kỹ thì ngoài Hiên Viên tộc ra, các Thần tộc khác cũng sợ thiên lôi, cứ để đánh nhau bên ngoài cũng có thể làm cho bọn họ ăn chút đau khổ.
Vì thế, chiến trường liền đặt ở bên ngoài. Lúc mọi người chạy tới phía đông đã thấy quân Thần tộc đang đánh nhau với các tu sĩ ở bên đó. Không ít thi binh tàn phế nằm trên mặt đất, chính bọn hắn bị gϊếŧ làm cho tin tức lập tức truyền về, mọi người mới có thể kịp thời chạy tới.
Đám quân Thần tộc này chính là tiên phong mở đường, Hình Thiên chưa lập tức xuất động. Từ xa đã có thể nhìn thấy hắn đang ngồi trong quân Thần tộc, thân mình cao lớn cơ hồ trở thành nơi mà thiên lôi thích đánh nhất. Cái thuẫn trên tay hắn lúc nào cũng có thể đưa lên hút đi thiên lôi, bảo đảm hắn không bị thiên lôi đánh trúng.
So sánh với Hình Thiên, Kim Phi Dao cảm thấy Khoa Phụ tộc quả thực yếu ớt bậc nhất. Vì sao cũng cao lớn như vậy mà Hình Thiên thì hung mãnh vô cùng, người ta còn không có cả đầu nha, mà Khoa Phụ tộc thì chỉ thuần túy sơn đại vô củi đốt, chỉ dùng để làm mưa lúc trời quá nóng, còn những việc khác thì thật sự không cần nói tới.
Chiến thuật mà Thần tộc dùng là sử dụng Cộng Công tộc và Chúc Dung tộc làm tiên phong. Bọn họ đứng thành nhóm theo chủng tộc, ném ra pháp thuật giống nhau, đợi đến lúc Thần lực dùng vơi bớt thì thay người. Đầu tiên là Cộng Công tộc ném thủy tức thuật, sau khi lui xuống thì Chúc Dung tộc tiến lên phóng hỏa thiêu, cuối cùng mới tới phiên một đám Xi Vưu tộc cầm búa xông lên.
So sánh với đối phương hành động có quy luật như vậy, bên tứ tộc cũng trăm hoa đua nở, các loại công pháp đều có. Như vậy căn bản không có cách nào học theo quân Thần tộc được, kể cả tụ tập lại với nhau cũng không dễ hợp tác, vừa mới khai chiến đã co cóng chân tay, bị hạ phong về khí thế.
“Cứ như vậy thì không được. Phải làm ra việc gì đó uy hϊếp Thần tộc, kéo lại sĩ khí của quân ta.” Kim Phi Dao đứng trên ngọn núi bên cạnh nhìn tình cảnh bên ngoài, có chút lo láng nói.
Mập Mạp và Hoa Uyển Ti cùng kêu lên: “Ngươi đi hù dọa bọn họ đi.”
“Ta?” Kim Phi Dao nhìn hai người bọn họ, nàng thật sự có thể dọa được Thần tộc?
“Uh, công kích của ngươi rất thích hợp để dọa người, không nói đến việc dọa được Thần tộc nhưng ít nhất cũng có thể đề cao sĩ khí bên ta.” Hoa Uyển Ti cười nói.
Kim Phi Dao bẹt bẹt miệng, phun Thú Bạo quyền bao ra, sau đó lấy cả lôi ô ra. Nàng coi như đã biết, lúc Lang đại nhân cứu nàng và cướp đồ của nàng thì đã nhìn thấy đồ án trên cái ô. Nàng thậm chí còn hoài nghi nàng bị thương nặng như vậy có khả năng là do Lang đại nhân thừa dịp nàng bị ngất mà đánh.
Nếu không thì vì sao lần trước hắn nhìn thấy nàng lại không phát hỏa? Chỉ có thể là hắn đã từng phát rồi!
Dùng Tan thuật hóa thân, Kim Phi Dao mang Thú Bạo quyền bao, tay cuốn lôi ô, mặc chiến giáp, bên cạnh là Thập Phục Địa Ngục đang bốc hơi nóng. Mập Mạp hóa ra Lưu Tinh chuy ngũ sắc, từ đầu đến chân che kín trong hộ giáp tự luyện chế. Hoa Uyển Ti thì vẫn mặc Chu Tước y như trước, trong tay là Vạn Điểu Thiên Hóa cầu, nàng nhẹ nhàng vuốt lên pháp bảo bản mạng đã luyện chế nghìn năm này.
“Xuất phát!” Kim Phi Dao quát một tiếng, che ô lao ra ngoài.
Mập Mạp theo sát phía sau nàng, ném ra một cái dây lưng chớp động bạch quang. Đây là pháp bảo phòng lôi tên Lê Hoa do hắn tự luyện chế, lúc bay vờn quanh thân có thể dẫn thiên lôi xuống đất mà không đánh lên người.
Hoa Uyển Ti không bay ra theo các nàng mà đứng trên ngọn núi gần biên giới nhất, mở Vạn Điểu Thiên Hóa cầu trong tay ra. Cuốn tranh mở ra, bên trong hiện ra thải quang đủ màu, tràn đầy cuốn tranh là đủ loại chim chóc với mọi kiểu dáng. Nàng vươn ngón tay điểm lên chim chóc, nâng tay chỉ về phía quân Thần tộc, chim trong cuốn tranh liền bay ra.
Đi ra đầu tiên là một linh thú có trăm mắt. Nó nhảy vào không trung, kêu to một tiếng, mở đôi cánh vĩ đại ra, dừng mấy giây rồi bay ra ngoài pháp trận.
Sau đó, càng ngày càng nhiều tu sĩ chạy tới, trên bầu trời pháp bảo bay tứ tung, pháp thuật chói mắt, các loại tiếng vang không ngừng, chỉ người xem là hoa cả mắt.
Kim Phi Dao lao ra pháp trận, ánh mắt liền dừng lại trên đội ngũ quân Thần tộc chỉnh tề, chỉ cần quấy rầy bọn họ là sẽ trận cước đại loạn. Nàng không phải là người đứng từ xa phóng pháp thuật, chỉ có thể hướng về phía trước, lúc này linh thú trăm mắt của Hoa Uyển Ti đã bay tới, biến thành dung nham trong không trung, vô số quả cầu dung nham to nửa trượn rơi xuống, bổ nhào vào quân Thần tộc.
Dung nham xuất hiện, đồ án linh thú trăm mắt trên bức tranh của Hoa Uyển Ti vốn màu sắc sặc sỡ liền ảm đạm, biến thành màu xám. Mà ngón tay nàng lại điểm sang một con khác, lại có một con chim toàn thân chớp động lam quang lạnh lẽo bay ra, xoay một vòng trên đầu nàng, tiếp tục bay về phía quân Thần tộc.
Pháp thuật này của Hoa Uyển Ti có thể công kích rất xa, cách một khoảng cách lớn cũng có thể phóng xuất, hơn nữa người còn an toàn đứng trong pháp trận, chiếm hết ưu việt. Mỗi loại chim chỉ có một con, dùng một lần là phải thả vào trong thần thức để ôn dưỡng, sau đó mới có thể xuất hiện lại. Mỗi một con chim là một pháp thuật, phóng pháp thuật cũng tốn linh lực, vì thế nàng liền trải linh thạch xuống đất, ngồi luôn lên linh thạch mà thả chim.
Nàng không thể dùng Bổ Linh đan, chỉ có thể dựa vào linh thạch để bổ sung linh lực, huy động vạn con chim này.
Nương vào tính linh động của pháp thuật, mục tiêu chạy chỗ nào là Hoa Uyển Ti liền công kích chỗ đó. Kim Phi Dao đã tới gần một gã Thần tộc Hợp Thể kỳ. Nhìn tên Cộng Công tộc với mái tóc màu lam, Kim Phi Dao sinh ra ý nghĩ kỳ quái, liệu máu của Cộng Công tộc có phải cũng màu lam không?
Phụp, Thú Bạo quyền bao chui vào ngực Thần tộc này, thú nha trên tay hút mạnh, máu đỏ tươi liền phun ra sau. Lại là chiêu hút máu khiến cho người ta sợ hãi kia! Máu Kim Phi Dao hút ra phun lên cao mấy trượng rồi đổ xuống bốn phía như mưa rào khiến cho đám người xung quanh ướt sũng.
Thần hồn bị hút vào trong Thú Bạo, máu tươi rơi xuống đại địa, Kim Phi Dao rút quyền bao, không lưu lại một khắc, lập tức nhắm tới Thần tộc khác. Chỉ cần nhìn thấy chỗ nào huyết sắc phun như suối là biết Kim Phi Dao ở đó, nàng đi qua Thần tộc, gặp người nào đâm người đó, làm cho toàn bộ chiến trường toàn là máu.
Không có ai lại gϊếŧ người như vậy, đây không phải là gϊếŧ người mà là cố ý lấy máu, quả nhiên có hiệu quả uy hϊếp. Sĩ khí của quân Thần tộc yếu đi không ít, mà tứ tộc bên này lại bị máu tươi của quân Thần tộc kí©h thí©ɧ, công kích càng thêm hung mãnh, thầm muốn làm quân Thần tộc đổ máu nhiều hơn nữa.
Tu sĩ Đại Thừa kỳ cũng chạy tới. Bọn họ đứng trên ngọn núi mà Hoa Uyển Ti đang ngồi, không nhìn Hoa Uyển Ti mà ánh mắt đều dừng lại trên người Hình Thiên xa xa. Trạng thái của Hình Thiên có vẻ không tệ, gây áp lực vô cùng lớn lên người khác.
Đương nhiên, biểu hiện vấy máu khắp thiên hạ của Kim Phi Dao cũng hấp dẫn ánh mắt của bọn họ. Tất cả mọi người không muốn phát biểu ý kiến gì về nàng, nàng làm cho người ta cả người toàn máu không tính, ngay cản bản thân mà cũng không tránh được.
Trầm mặc một lúc lâu, Bố Dao mới nói: “Cái này hay, máu đều rơi hết xuống đất, sau này bổ thiên tới đó thì cây cối mọc ra sẽ rất tươi tốt.”
“Lại không uống máu, cố tình hút máu ra làm gì? Đúng là nhàn rỗi!” có tu sĩ Đại Thừa khác lại phát biểu, người người đều theo đuổi pháp thuật lợi hại, chưa từng thấy ai lại đuối theo để dọa người thế này.
“Hình Thiên xuất thủ.” Đúng lúc này có người hô.
Hình Thiên đột nhiên đứng lên, búa và thuẫn trong tay đập mạnh vào nhau, pháp thuật phát ra bốn phía đều bị đánh tan. Hình Thiên phát ra tiếng rống giận dữ, ném một bụng oán khí lên ngưới tứ tộc.
Thái Hạo Diễn không dùng pháp bảo nào khác mà chính là cái bao tay màu vàng, kim quang chớp động đến độ không nhìn ra tay hắn ở chỗ nào. Hắn chỉ vào Hình Thiên nói: “Làm theo những gì đã bàn bạc, chúng ta đi!”
Hình Thiên mau chóng vọt tới, ba mươi tu sĩ Đại Thừa kỳ do Thái Hạo Diễn dẫn dầu cũng lao qua, còn các tu sĩ Đại Thừa khác thì cũng đang trên đường tới. Các tu sĩ Hợp Thể kỳ tự giác chuyển sang bên cạnh đánh, nhường chiến trường cho bọn hắn.
Trong quân Thần tộc cũng có không ít tu sĩ Đại Thừa kỳ, bọn họ cũng chống lại tu sĩ Đại Thừa của tứ tộc, nhất thời trên trời uy áp bay loạn, ngay cả lôi vân cũng bị vô số công kích đánh cho tản ra. Tuy rằng lập tức thu lại nhưng cũng rất nhanh bị đánh tan, cứ như vậy lại làm cho lôi điện ít đi.
Hai tay Thái Hạo Diễn vẽ pháp trận, một đám pháp trận bao bọc dưới chân Hình Thiên khiến hành động của hắn bị chậm lại, những người khác liền xông lên ẩu đả hắn, các loại pháp thuật pháp bảo loạn thất bát tao đổ ập tới hắn.
Lang đại nhân hấp thu thần hồn hơn năm mươi năm đề cao tu vi, lúc này xuất hiện hai người, một hắc y một bạch y, Hắc Ma càng ngày càng giống hắn, cơ hồ không thể phân biệt được ai là bản thể. Một người cầm Hắc Ma thương, tên còn lại cầm Hắc Ma đao, công tới Hình Thiên. Theo công kích của hắn, không gian bắt đầu vặn vẹo, hình thành những khe trống rỗng vĩ đại thẳng tiến tới Hình Thiên.
Hắn sử dụng lực lượng còn thừa của thần hồn vào pháp thuật, lực lượng vượt xa các tu sĩ Đại Thừa kỳ khác. Đối phó với loại nhân vật sống từ thời thượng cổ như Hình Thiên, nếu không sử dụng lực thượng cổ là không được, vừa vặn dùng luôn lực thượng cổ của hắn để đối phó với chính hắn.