Chương 687: Giúp đỡ

Mỗi ngày qua đi, đầu Kim Phi Dao càng muốn to ra, tuy ở Kiến Thiên thành chỉ có khoảng một trăm người ở lại nhưng đã giống như một bãi đá ngầm che kín vỏ ốc vậy, trong thành nơi nơi đều là Linh Lung lâu, nếu cứ tiếp tục thế này thì khả năng sẽ chồng cả lên nhau mất.

Vậy sau này có nên đổi tên thành Ốc Sên thành mà không phải là Kiến Thiên thành nữa?

“Sầu thì đi tìm Thái Hạo Diễn, bảo hắn tính toán xem.” Lang đại nhân nhìn Kim Phi Dao nằm phơi nắng cách đó không xa, nàng ngửa mặt ngủ trên cỏ, phơi đủ liền thở dài một tiếng rồi lật người sang bên, tiếp tục phơi, phơi một lúc lại thở dài một tiếng rồi tiếp tục lật phơi lưng. Vừa phơi vừa lăn, càng lăn càng xa.

Kim Phi Dao nghiêng đầu nhìn Lang đại nhân, đều là hắn làm hại. Hắn chiếm chỗ của nàng, hại nàng giờ muốn tìm một chỗ để nghỉ ngơi cũng không có. Vốn định chuyển đến nơi khác lại không ngờ có nhiều tu sĩ tới như vậy, ngay cả Bách Vị lâu còn không có chỗ để ngồi. Chỗ nào trống đều dùng để đặt Linh Lung lâu, bản thân ngược lại không có chỗ ở.

Hôm nay nàng đi một vòng, liền chạy đến chỗ này lăn lộn, kỳ thực là muốn làm Lang đại nhân ra ngoài lấy Bổ Thiên thạch. Có người nói phát hiện ra một chỗ có Bổ Thiên thạch rất lớn, nhưng lại chôn sâu dưới đất rất khó lấy, Kim Phi Dao muốn một người có khả năng đi để lấy được nhiều nhiều.

Thế nhưng Lang đại nhân lại rất nhàn hạ thoải mái phẩm trà, can bản không có nửa điểm muốn hỗ trợ. Tu sĩ Hợp Thể kỳ đều phải giao Bổ Thiên thạch, Mập Mạp lại luyện thêm vài cái Thiên Cơ lô, hiện tại lô để luyện hóa Bổ Thiên thạch đã lên tới bốn mươi cái, chuyện cung cấp Bổ Thiên thạch lại trở thành một nan đề.

“Tính toán thì có ích lợi gì. Ta muốn Bổ Thiên thạch, hắn liền tính cho ta chỗ nào có Bổ Thiên thạch, nhưng ta đi ra ngoài mang về lại là một việc khó, càng không nói đến chuyện hiện tại bên ngoài có Thần tộc đang gϊếŧ người, ta đi ra mà bị gϊếŧ thì sao!” Kim Phi Dao tội nghiệp nói, muốn đánh động Lang đại nhân để hắn chủ động nói đi lấy Bổ Thiên thạch.

Nhưng Lang đại nhân nghe xong lại chỉ uống một ngụm trà, nhàn nhạt nói: “Ngươi có thể tiếp tục nỗ lực lên!”

“Đừng mà!” lời nói vô tình rốt cục làm Kim Phi Dao nhảy lên, trưng ra khuôn mặt tươi cười đi tới, “Lang đại nhân, ngươi giúp ta đi lấy Bổ Thiên thạch đi, nghe nói ở chỗ kia một tảng Bổ Thiên thạch có thể đầy mười mấy cái túi càn khôn. Ta hiện tại quá bận, không thể ra ngoài được. Chẳng lẽ ngươi không muốn ở rộng một chút sao? Chỗ ở hiện nay quá nhỏ, ta cảm thấy quá thiệt thòi cho ngươi, tâm ta không an nha!”

“Ta có giới tử cảnh vực, nơi này có nhỏ cũng không ảnh hưởng gì.”

“Ta muốn đợi Bố Dao, có việc cần bàn bạc với hắn.” Lang đại nhân nghiêm trang nói.

“Hắn thì có gì mà bàn, ngoài sinh con và chiếm tiện nghi ra thì hắn còn có thể biết cái gì!” Kim Phi Dao nhíu nhíu mày, khinh thường nói, trong đầu nhớ tới giới tử cảnh vực toàn linh thảo và nấm phong cao lớn kia, trước kia nàng không biết, bây giờ thì xem như đã biết, đó chính là Độ Thiên giới. Không biết hắn lấy được giới tử cảnh vực đó ở đâu, dựa vào tu vi của hắn khi đó căn bản không thể kiếm được đồ tốt như vậy.

Lang đại nhân ngẩng đầu nhìn nàng một cái, bí hiểm nói: “Chuyện người lớn, ngươi đương nhiên nghe không hiểu.”

“…” Kim Phi Dao hít sâu một hơi để đè ép cảm xúc muốn mắng chửi người, đột nhiên can đảm vọt lên, nàng tò mò hỏi: “Lang đại nhân, nghe nói ngươi và Bố Dao rất quen thuộc.”

“Quen.” Lang đại nhân không phản bác.

“Hắn nói với ta, ngươi làm người rất tốt, còn nuôi hắn mấy trăm năm, chuyện này có phải là thật không?” Kim Phi Dao ha ha cười nói, cho ngươi ra vẻ lạnh nhạt, còn không phải bại trong tay Bố Dao? Mới một chút tu vi mà muôn nuôi gia hỏa Bố Dao kia, có thể biết lúc đó hắn ngây thơ thế nào.

Lang đại nhân bưng trà lên nhấp, nhàn nhạt nói: “Chẳng lẽ hắn chưa nói mấy trăm năm đó đều giúp ta gϊếŧ yêu thú, cả ngày bị đánh mặt mũi bầm dập?”

“Chưa nói, chỉ nói ngươi đối với hắn rất tốt, thứ tốt gì cũng cho hắn dùng.” Kim Phi Dao lắc đầu tiếp tục nói, lúc đó Bố Dao căn bản không nói nhiều như vậy, nàng chỉ là muốn bịa ra để nói Lang đại nhân lúc trẻ tuổi cũng ngốc nghếch thôi.

“Lúc đó hắn rất nhỏ, thoạt nhìn chỉ như mười bốn mười lăm tuổi, cả ngày đi xin cơm như rất nghèo. Ta chiếu cố hắn một chút, sau này ta bị Đinh Trác nhốt ba nghìn năm, còn tưởng rằng hắn sẽ đói chết.” Lang đại nhân nhớ lại chuyện năm đó.

Kim Phi Dao khoát tay, “Loại người như hắn làm sao có thể đói chết, lại còn chạy nhanh hơn ngươi, đã lên Độ Thiên giới từ rất lâu rồi, còn ngủ với Hoài đại nhân, sinh cháu trai cho ngươi nữa.”

“Cho nên ta đang chờ hắn để tính toán sổ sách, Bổ Thiên thạch ngươi tự đi lấy đi.” Lang đại nhân thuận miệng đáp, lại kéo Kim Phi Dao về đề tài cũ.

“Sao lại nhắc tới cái này? Đã biết, ngươi cứ từ từ chờ Bố Dao đi. Ta đi tìm Thái Hạo Diễn, nếu còn cứ thế này thì ta cũng mặc kệ.” không ngờ đã không chiếm được tiện nghi còn bị nhắc tới việc này, nàng liền thở phì phì chạy mất.

Kim Phi Dao quả thực đi tìm Thái Hạo Diễn, chỉ vào đám Linh Lung lâu chi chít chi chít bên ngoài, nói lại tình huống khó xử của bản thân một lần.

Thái Hạo Diễn cũng không tính, chỉ lạnh nhạt nói: “Ta đã phái người đưa Lam Tinh của Khoa Phụ tộc tới, đến lúc đó ngươi đưa nàng đi bổ thiên, động tác có thể nhanh hơn.”

“Lam Tinh? Sao nàng lại ở Độ Thiên giới?” Kim Phi Dao sửng sốt, chuyện Mộng Vân bệ hạ đón Khoa Phụ tộc lên Độ Thiên giới thì nàng không biết cho nên có chút ngạc nhiên. Đột nhiên, nàng vội nói; “Nàng đến thì ở đâu? Lớn như vậy, trước kia còn có thể chen chúc một chút, hiện tại chỉ cần nàng thả cái rắm cũng có thể hủy mấy căn phòng rồi.”

“Cái này thì ngươi yên tâm, cứ để nàng ở bên ngoài thôi. Khoa Phụ tộc đều ở trong Phục Hy tộc, nàng đi ra ngoài đương nhiên sẽ mang theo pháp bảo phòng lôi, ngươi chỉ cần chuyên tâm bổ thiên là được.” Thái Hạo Diễn nói.

Kim Phi Dao vẫn cảm thấy không hiểu, “Không phải Khoa Phụ tộc ở Linh cấp giới sao? Vì sao lại tới Phục Hy tộc? Chẳng lẽ tiền bối ngươi đi mang bọn họ tới?”

“Ta làm sao có thể làm chuyện phiền toái như vậy! Là do Mộng Vân của Yêu tộc đưa bọn họ lên Độ Thiên giới, tự đưa lên nhưng lại không quản mà mang tới Phục Hy tộc. Một người bằng cả nghìn người, sắp xếp chỗ ở cho bọn họ là một việc rất phiền toái, lần này có thể sử dụng coi như là vừa vặn.” Thái Hạo Diễn vẫn rất bất mãn với chuyện này, Mộng Vân đưa người lên nhưng lại lười muốn chết, trực tiếp quăng vào Phục Hy tộc. Nếu không phải đều là Thần tộc thì hắn đã không quản chuyện này. Khoa Phụ tộc nhát gan thích khóc, các thứ gieo trồng ra không đủ cho bọn họ ăn.

“Nhưng mà Lam Tinh tới thì có thể làm gì?” Kim Phi Dao nghiêng đầu nghĩ, không cảm thấy Lam Tinh có thể làm gì. Khả năng của nàng chỉ là làm thời tiết biến hóa, dùng vào việc bổ thiên hình như không có nhiều tác dụng lắm.

“Giúp ngươi lấy Bổ Thiên thạch!” Thái Hạo Diễn hơi hơi cười.

Kim Phi Dao hoai fnghi Thái Hạo Diễn chỉ vì muốn ném Khoa Phụ tộc cho mình nên mới gọi Lam Tinh tới. Nếu Lam Tinh ở Phục Hy tộc thì chắc chắn Thái Hạo Diễn biết quan hệ của nàng với mình. Đưa Lam Tinh đi nếu gặp phải bạo lôi vũ thì với dáng người đó, cho vào Thiểm Liêm trận chắc chắn sẽ phải dùng rất nhiều linh thạch.

Ép nàng làm việc mà làm được đến nước này. Mà Mộng Vân bệ hạ kia lại càng nhàn rỗi, còn mang cả Khoa Phụ tộc tới đây. Người lười như thế mà lại làm chuyện này, không biết có phải là do lúc đó bị mộng du không.

Đợi nửa tháng, Kim Phi Dao cảm thấy mặt đất hơi hơi chấn động, trong lòng liền động, không phải là Lam Tinh tới đó chứ? Việc này nàng đã nói cho Mập Mạp và Hoa Uyển Ti, các nàng cũng cảm thấy Lam Tinh hơi quá to so với nơi này, đồng thời cảm thấy pháp thuật của nàng không thích hợp để đi lấy Bổ Thiên thạch. Ba người thấy mặt đất chấn động liền đi ra ngoài Kiến Thiên thành đợi.

Xa xa xuất hiện một thân ảnh cao lớn, phía trên đầu có kim quang lóng lánh chặn lôi điện đánh xuống. Đến gần liền thấy rõ mặt nàng, chính là Lam Tinh nhiều năm không gặp. Có thể vì Độ Thiên giới mới là chỗ của nàng, Lam Tinh lại cao hơn trước kia cả nửa người, thoạt nhìn cứ như ngọn núi.

“Cứ lớn lên như vậy liệu có một ngày nào đó nàng sẽ cao tới tận trời, đám mây liền làm đai lưng cho nàng không nhỉ?” Kim Phi Dao không ngờ Lam Tinh lại cao lên, nếu cứ sinh trưởng như vậy mà nhân sổ lại nhiều lên thì Phục Hy tộc cũng ăn không tiêu nha.

Chân dài đúng là có lợi, Lam Tinh rất nhanh đã tới trước mặt nàng, ngồi xổm xuống cười nói: “Phi Dao tỷ tỷ, Hoa Uyển Ti tỷ tỷ, cả Mập Mạp nữa, chúng ta lại gặp mặt!”

Trên vai Lam Tinh có một người Phục Hy tộc, y phục trên người hắn không khác Thái Hạo Diễn cho lắm, tu vi Hợp Thể hậu kỳ.

Hắn nhảy xuống, quét mắt nhìn Kim Phi Dao một cái, ôm quyền, không nói gì đã đi vào Kiến Thiên thành đi tìm Thái Hạo Diễn.

“Lam Tinh, ngươi ở đây sống cũng tốt quá, lại cao hơn nhiều như vậy.” Kim Phi Dao và hai người Hoa Uyển Ti, Mập Mạp nhảy lên bàn tay Lam Tinh, cẩn thận đánh giá Lam Tinh.

Trước kia Lam Tinh ở Khoa Phụ tộc ăn mặc giống như dã nhân, chỉ tùy tiện che cơ thể, có đôi khi ngay cả quần cũng không mặc, chỉ treo ít lá cây và da thú che mông. Bọn họ không sợ bị người nhìn thấy nhưng người nhìn thấy bọn họ thì đều sẽ cảm thấy kinh sợ, hoàn toàn mất đi hứng thú tìm song tu đạo lữ. Hiện tại sống ở Độ Thiên giới, không biết có phải vì Phục Hy tộc không nhìn được hay không mà làm cả quần áo cho Lam Tinh.

Tuy là nữ hài tử, lại lớn như vậy nhưng Phục Hy tộc cũng không rảnh rỗi mà làm váy cho nàng, mặc váy đi đường sẽ quét theo rất nhiều bụi. Trước kia Lam Tinh tóc tai bù xù, giờ đã chải vuốt chỉnh tề ngay ngắn, còn cho nàng đôi châu hoa màu vàng. Nói là châu hoa, thực ra đó là pháp bảo tuyệt phẩm to hơn cả đầu Kim Phi Dao, là thứ mà Kim Phi Dao thường xuyên nhắc tới. Kim quang ngăn cản lôi điện vừa rồi chính là phóng xuất từ trong châu hoa.

Thật may, có thứ này thì lúc đưa Lam Tinh ra ngoài nàng sẽ không cần bật lôi ô lên nữa. Kim Phi Dao nhìn đôi châu hoa kia, lập tức vui vẻ. Từ lúc Lang đại nhân xuất hiện ở Kiến Thiên thành nàng đều tận lực tránh việc phải ra ngoài, lúc ra ngoài phải dùng cái ô, mà dùng cái ô thì có khả năng sẽ bị Lang đại nhân phát hiện.

Nơi này càng đông người thì càng nguy hiểm, kể cả Lang đại nhân không trực tiếp nhìn thấy cũng không thể cam đoan người khác sẽ không đi nói với hắn. Chữ Lang to tổ chảng và hình con rùa ngay trên mặt ô kia, muốn dễ thấy bao nhiêu là dễ thấy bấy nhiêu. Hiện tại có châu hoa của Lam Tinh rồi, muốn ra ngoài đã không còn là việc gì khó nữa.