Theo số lượng ma thú bị gϊếŧ ngày càng nhiều, Kim Phi Dao đột nhiên có chút minh bạch vì sao Bố Dao lại tới chỗ người khác để chiếm tiện nghi. Người này thật sự quá lười, ngay cả việc đơn giản nhất là rạch bụng ma thú lấy linh thạch hắn cũng lười làm.
Mỗi lần gϊếŧ chết một ma thú, hắn lại phủi tay sang một bên ngồi, nghiêng đầu hồn nhiên nhìn Kim Phi Dao đi thu hồi ma thú.
“Thực hâm mộ các ngươi, có thể chấp nhất với tài vật như thế. Vì sao ta luôn cảm thấy những cái này là vật ngoài thân, không có chút hứng thú nào như vậy chứ?” Bố Dao nhìn Kim Phi Dao vui vẻ làm việc, nói.
Kim Phi Dao quét mắt liếc hắn, lại ra vẻ hồn nhiên rồi, vì thế nàng nói: “Ngươi đương nhiên cảm thấy đây là vật ngoài thân, lúc cần dùng ngươi đều tìm người khác để lấy, chỉ thiếu nước lục túi càn khôn của người ta nữa thôi.”
“Uhm… nói cũng đúng, cho nên ngươi phải bảo quản giúp ta, chờ đến lúc ta cần dùng sẽ tới tìm ngươi lấy.” Bố Dao gật đầu nói.
Giữ giúp ngươi? Ngươi cứ từ từ đợi đi. Kim Phi Dao tùy tý gật đầu cho có lệ, trong lòng lại đã sớm nghĩ xong rồi, đã vào tay nàng thì sao còn có thể lấy ra cho hắn? Bảo quản, bảo quản trong túi mình mới là chính sự.
“Tiền bối, phía trước có rừng hoàng kim quả, có khả năng Thụ tộc ở đó, chúng ta có nên đi đường vòng không?” phía trước xuất hiện một mảnh hoàng kim quả thụ, lòng đất sáng lên rất nhiều, những trái cây màu vàng này không thể ăn, thứ nước màu vàng chảy ra từ trái cây thì có thể dùng để vẽ một ít linh phù. Thụ tộc cũng không thích bị người ngoài quấy rầy cho nên nàng liền hỏi.
“Không cần. Có nhìn thấy thụ động phía bên trái giống như bị cắn kia không? Đi vào từ đó đi, ta đến đây là để tìm Thụ tộc mà.” Bố Dao chỉ vào một gốc đại thụ ngoài bìa rừng, bảo Kim Phi Dao đưa phi thảm qua đó.
Hóa ra là vì tìm Thụ tộc cho nên mới đi xuống cái khe. Kim Phi Dao còn tưởng rằng hắn định làm gì, hóa ra chỉ là vì tìm Thụ tộc, gϊếŧ ma thú chẳng qua là thuận tay thôi.
Không thể tưởng được, Bố Dao quản nhàn sự thật rộng, ngay cả nhàn sự của Thụ tộc hắn cũng quản. Nhìn những Thụ tộc đang không ngừng cười nói bên người hắn, Kim Phi Dao nhíu chặt mày, hỏi; “Không phải ngươi là Quả Bưởi đó chứ?”
“Hả? Ngươi quen ta?” Thụ tộc kia tò mò nhìn nữ nhân tới cùng Bố Dao, tu vi thật sự quá thấp.
“Ta đã gặp một Thụ tộc giống y như ngươi ở nơi khác, tên nàng cũng là Quả Bưởi. Ở đó còn có Thụ tộc khác nữa, hình như tên là Lý Tử, Mai tử, Hạnh, Quýt gì đó. Thụ tộc ở đây cũng giống bên đó, không phải ngay cả tên cũng giống nhau đó chứ?”
Điều này làm Quả Bưởi nở nụ cười: “Đương nhiên là giống nhau. Bởi vì ta là thần quả bưởi cho nên tất cả Quả Bưởi trên Độ Thiên giới đều gọi là Quả Bưởi. Các nàng cũng vậy, trông giống nhau thì tự nhiên tên cũng giống nhau.”
“Như vậy nếu ở cùng nhau thì không phải hoàn toàn không phân biệt được ai là ai sao?” Kim Phi Dao cảm thấy to đầu, Thụ tộc lại là bộ tộc đơn giản nha vậy, mặc kệ đi đến đâu, gặp Thụ tộc cũng chỉ có vài người này, không có chút biến hóa nào.
“Thụ tộc đều sinh sống xa nhau, không ở chung cho nên ngươi chỉ cần nhớ để phân rõ thôi.” Quả Bưởi cười giải thích rồi lại chạy đi tìm Bố Dao chơi, kéo tóc hắn, kéo quần áo hắn, chơi thật sự vui vẻ.
Bố Dao cũng không nhìn xem bản thân đã bao nhiêu tuổi, đùa chơi vui vẻ với những Thụ tộc này. Chơi một lúc lâu hắn mới lấy một cái hộp ra. Kim Phi Dao thấy đây chính là thứ hắn lấy được từ hai gã Đại Thừa kỳ trong trấn Tố Vị. Lúc đó nàng còn tò mò không biết bên trong là cái gì mà hắn phải bỏ linh thạch ra mua, tuy rằng cuối cùng vẫn là lấy không.
“Thứ các ngươi muốn ta đã tìm được.” Bố Dao mở hộp ra, Kim Phi Dao cũng nhanh nhẹn chạy tới, muốn nhìn xem bên trong là cái gì.
Bên trong cốt hộp màu trắng có một nhánh cây nho nhỏ, tuy đã qua thời gian dài nhưng lá cây trên nhánh cây vẫn xanh mượt, còn có mấy bông hoa đào màu hồng nhạt ở trên, tràn ngập sức sống.
“Là Quả Đào, thật tốt quá. Lần trước sau khi Quả Đào bị bắt đi thì thần đào cũng chết héo, đã rất lâu rồi không mọc lại. Bố đại nhân, phải phiền ngươi rồi.” các Thụ tộc vây quanh chiếc hộp, cao hứng phấn chấn cười nói.
“Đã biết.” Bố Dao vén tay áo, lấy nhánh cây ra, cắm vào chỗ đất rộng rãi mà Thụ tộc chỉ. Sau đó, hắn ngồi xếp bằng bên cạnh nhánh cây, tay nhanh chóng kết xuất pháp quyết, dưới thân tràn ra phù trận lục sắc, bao bọc hắn và nhánh cây vào trong.
Cuối cùng, pháp quyết dừng lại, bàn tay hắn mở ra, giữa hai bàn tay hắn mọc ra một gốc cây xanh lục. Gốc cây càng ngày càng cao, nhanh chóng nở ra một đóa hoa màu trắng. Đóa hoa chậm rãi nghiêng xuống, từ cánh hoa chảy ra một giọt nước màu lam nhạt.
Lúc giọt nước xuất hiện, Kim Phi Dao chỉ cảm thấy trước mắt xẹt qua một đường bạch quang, đến lúc có thể nhìn thấy thì phát hiện trước mặt xuất hiện ảo giác. Lúc này, chỗ nàng đứng không phải là rừng cây hoàng kim dưới lòng đất nữa mà là trên bình nguyên tràn đầy lục sắc và ánh mặt trời. Nấm phong cao cao che kín bình nguyên, thác nước trong suốt chảy xuống từ nấm phong, biến thành những bức màn nước mỏng manh trong suốt. Thác nước rơi xuống đất, hình thành từng dòng suối nhỏ, xen lẫn trong cỏ xanh hoa dại, chảy về nơi xa.
Gió nhẹ quất vào mặt, không khí nhẹ nhàng khoan khoái khiến người ta sảng khoái. Loại linh khí nồng đậm đè nén làm nàng không thoải mái kia cũng biến mất không thấy, chẳng phải vì linh khí trở nên mỏng manh mà là trở nên làm người ta càng thêm thoải mái.
Thời gian của ảo giác rất ngắn, không kịp nhìn thêm vài lần, Kim Phi Dao đã trở lại rừng cây hoàng kim, mà giọt nước rơi từ trong nhị hoa kia cũng đã ngấm vào nhánh cây. Nhánh cây lẳng lặng cắm trong đất, một lát sau liền lấy tốc độ kinh người mọc rễ nẩy mầm, từ một nhánh cây bằng ngón tay biến thành đại thụ to bằng hai người ôm.
Trên tán cây dày đặc lá, một đám nụ hoa đã kết, sau đó đồng loạt nở ra. Che kín tán cây là hoa đào hồng nhạt, dưới ánh sáng của hoàng kim quả hiện ra sắc thái xinh đẹp. Bố Dao ngẩng đầu nhẹ nhàng thổi vào cây đào, trong rừng cây liền nổi lên một trận gió, vô số cánh hoa đào xinh đẹp bị gió thổi bay, giống như một cơn mưa hoa đào.
Cánh hoa hồng nhạt phi vũ trong không trung, cuối cùng xoay tròn tụ tập lại với nhau, rốt cục một đường quang phấn xẹt qua, trong những cánh hoa hiện ra một Thụ tộc có hoa văn hồng nhạt trên người. Nàng ngẩng đầu nhìn bốn phía, hành lễ với Bố Dao: “Quả Đào bái kiếm đại nhân!”
“Không có gì, đi tìm tộc nhân của ngươi đi.” Bố Dao vẫn mang gương mặt tươi cười như ánh mặt trời khiến người ta có cảm giác như mộc xuân phong.
Một màn này làm cho Kim Phi Dao sửng sốt, nếu lúc trước nàng còn cảm thấy Bố Dao nhận làm đệ tử Nữ Oa là ba hoa thì bây giờ nàng đã hoàn toàn tin. Giọt nước vừa rồi quá lợi hại, lại có thể cứu sống Thụ tộc. Trước kia lúc ở Thần Nông tộc nàng đã từng nghe Thụ tộc nói, nếu có tộc nhân bị bắt đi thì lúc chết ngay cả mẫu thụ cũng héo rũ.
Mà muốn một lần nữa kết xuất mẫu thụ mới từ thiên địa thì ngoài hoàn cảnh thích hợp ra phải trông vào vận khí, có lẽ vĩnh viễn cũng không kết xuất được mẫu thụ. Ngoài thiên ý ra thì còn có một cách nữa là tìm một nhánh cây hoặc quả của mẫu thụ ở một nơi khác, mang trở về dùng phương pháp hồi sinh làm nó mọc ra, như vậy sẽ có một cơ hội có thể sinh ra Thụ tộc.
Nhưng cách này lại phi thường phiền toái, hơn nữa lại là bí mật của Thụ tộc cho nên phương pháp hồi sinh phải làm thế nào cũng không nói cho Kim Phi Dao. Hiện tại nàng tận mắt chứng kiến Bố Dao giúp Thụ tộc hồi sinh Quả Đào, còn nhẹ nhàng bâng quơ như thế, nàng lại có thêm nhận thức mới về thực lực của Bố Dao.
Thần thông của tu sĩ Đại Thừa kỳ đúng là mỗi người một vẻ. Thái Hạo Diễn có thể tính toán ra những việc đã xảy ra, cũng có thể tính chuyện tương lai. Khương Thủy Nhiên có thể chế ra độc không thua gì Hạn Bạt, cũng có luyện đan thuật cao siêu, có đan dược thậm chí còn có thể làm cho bạch cốt sinh cơ, người chết truy hồn. Ngay cả Bố Dao cả ngày ăn bám người khác cũng có năng lực như thần.
Đại Thừa kỳ thật tốt!
Kim Phi Dao hít sâu vào một hơi, không biết lúc mình tiến giai đến Đại Thừa kỳ sẽ có năng lực gì, hẳn là không phải tiếp tục tiến giai bụng!
“Vừa rồi ngươi nhìn thấy rồi chứ?” ngay lúc Kim Phi Dao đang miên man suy nghĩ, không biết Bố Dao đã đứng bên cạnh nàng từ lúc nào, mở miệng hỏi.
“Thấy… thấy rồi. Không phải đây là việc phải gϊếŧ người diệt khẩu, không để bị người khác nhìn thấy đấy chứ?” trong lòng Kim Phi Dao cả kinh, mở lớn mắt nhìn hắn.
Bố Dao vỗ vai nàng cười nói: “Cái ngươi muốn xem ta đã cho ngươi xem. Thế nào? Ta đã bảo ngươi muốn gì ta cũng có thể làm ra mà.”
“Ta muốn xem cái gì?” Kim Phi Dao có chút mờ mịt, nàng đã nói muốn xem cái này sao?
“Nữ Oa lệ nha!” Bố Dao thấy bộ dáng ngốc nghếch của nàng, nhất thời hiểu ra người này tám phần là đã quên lời mình nói.
Kim Phi Dao chấn động nhìn hắn: “Đóa hoa vừa rồi chính là Nữ Oa lệ? Hóa ra là ở trong tay ngươi, lúc trước ta nghe người ta nói được nhìn thấy từ xa, kinh hỉ ngươi đưa ra đúng là quá khoa trương rồi.”
Bố Dao khoanh tay, đắc ý nói: “Những người đó chỉ nhìn thấy cảnh tượng mà Nữ Oa lệ huyễn hóa ra mà thôi. Đó là ở vạn năm trước, chỉ cần là người nhìn thấy cái này đều sẽ cho rằng bản thân nhìn thấy Nữ Oa lệ, kỳ thực giọt nước vừa rồi mới là bản thể của nó, tuy nhiên dùng một lần cũng phải mất ít nhất năm trăm năm mới sản sinh ra giọt tiếp theo.”
“Nữ Oa lệ ăn được không?” nhìn cái cây kia tươi tốt như thế, Kim Phi Dao liền muốn hỏi thử một chút.
“Thao Thiết quả nhiên chính là Thao Thiết, ngay cả Nữ Oa lệ cũng muốn ăn, khẩu vị thật là lớn.” Bố Dao nghe vậy thì nở nụ cười.
Trong lòng Kim Phi Dao rất không phục hừ một tiếng, trên mặt lại phi thường sùng bái nói: “Tiền bối, đây là ta nghĩ nếu thứ này có thể ăn, ta bỗng chốc tiến giai đến Đại Thừa kỳ, như vậy là có thể chăm sóc tiền bối tốt hơn.”
“Chưa từng có ai ăn bao giờ, ngươi có thể thử xem, có lẽ sẽ biến thành ma thú, lúc đó hẳn là chơi sẽ rất vui.” Bố Dao vui tươi hớn hở cười nói.
Hai người ngươi một câu ta một câu nói xong, Quả Bưởi và Hạnh Nhân bay lại, lôi kéo Bố Dao nói: “Bố đại nhân, mấy hôm trước chúng ta gặp Vương đại nhân. Tu vi của hắn đã rớt xuống Hợp Thể hậu kỳ, thoạt nhìn giống như đang tìm gì đó.”
“Tên ngu ngốc kia lại muốn làm gì không biết, chịu thiệt còn chưa đủ sao?” Bố Dao phiền chán cào tóc, tên sư đệ phiền toái này.