Qua hết ngọn núi này là có thể tới một nơi là Minh hồ, nơi đó có một cái hồ không lớn không nhỏ, bởi vì có phong cảnh tú lệ cho nên dù có hơi xa
thành trấn nhưng cứ đến mùa thu là lại có rất nhiều người tới nơi này
chèo thuyền ngắm cảnh nước non.
Chung quanh Minh hồ liền có người xây dựng vài phòng khách sạn, cũng hình thành một cái chợ nho nhỏ. Minh hồ chủ yếu kinh doanh vào hai mùa hè và thu, còn vào mùa đông và mùa
xuân thì để nuôi cá, cũng coi là thi vị.
Kim Phi Dao mất trọn một ngày mới bay qua ngọn núi mà bình thường nàng chỉ cần nửa ngày là có
thể đi hết. Nguyên nhân rất đơn giản, hai tay nàng đang bị vải bó thành
hai bó to tướng, chỉ vướng vào cành cây hoặc chạm vào đá là đau đến
không hít thở nổi.
“Ta thực quá sơ suất, có lẽ không phải là trực tiếp dùng tay cầm.” Kim Phi Dao uể oải ngồi trên một tảng đá lớn, nhìn
hai tay mà than thở.
Tối hôm đó nàng cho rằng bản thân đã tiến
nhập Luyện Khí kỳ, liền lớn mật lấy tay nắm lấy Minh hỏa, muốn luyện hóa Minh hỏa Không ngờ là nàng căn bản chưa từng đột phá Luyện Khí kỳ, tay
không có bảo hộ vừa chạm vào Minh hỏa đã bị bỏng.
Tuy không bị
đốt nặng lắm nhưng vì không có thuốc chữa ngoại thương nên đành phải tùy tiện băng bó lại. Sơn đạo khó đi, ngoài việc phải dùng đao mở đường thì có nhiều đoạn phải dùng tay bám kéo mới trèo lên được. Sau đó hai tay
bắt đầu mưng mủ, tình trạng càng ngày càng nghiêm trọng, đau chết đi
sống lại.
Thật sự không còn cách nào khác, sau khi xem xét bản
đồ, Kim Phi Dao tính toán tới một thành trấn gần nhất mua thuốc trị bỏng rồi tìm một con ngựa để khỏi phải đi bộ. Nếu cứ tiếp tục thế này thì
hai tay có thể hỏng mất.
Mà nơi gần nhất trên bản đổ chính là
trấn nhỏ tên Minh hồ này. Kim Phi Dao vào thành rất dễ dàng, phát hiện
đang là mùa nghỉ hè, tất cả khách điếm đều đã đầy khách, ngay cả một
gian khách phòng cũng không tìm được.
Cũng còn vài căn nhà riêng
còn trống nhưng nàng căn bản không thuê nổi. Mà dù nàng có tiền cũng sẽ
không ngốc đến mức thuê hẳn một tòa nhà cho hai ba mươi người để một
mình mình ở.
Cũng có những chiếc giường cỡ lớn để hạ nhân ở ghép, nhưng nàng lại phải tu luyện, làm sao có thể ngủ cùng bảy, tám người
trên một cái giường.
Việc cấp bách vẫn là phải chữa trị hai tay
đã, không để ý tới việc tìm chỗ ở nữa, Kim Phi Dao tìm đến hiệu thuốc
nhỏ duy nhất trong trấn. Lão đại phu ngồi trước bàn coi như có chút năng lực, gỡ hết đám băng vải rối tinh rối mù bẩn thỉu ra, dùng nước thuốc
rửa tay cho nàng, sau đó bôi lên thuốc mỡ bí phương hắn tự chế.
Thuốc mỡ lục sắc trong suốt vừa đổ lên, hai tay liền mát lạnh thoải mái, đau đớn cũng giảm đi không ít.
Kim Phi Dao tò mò hỏi: “Đại phu, thuốc này của ngươi không tệ nha, vừa bôi lên đã giảm đau.”
Lão đại phu phụng phịu, biểu cảm ngưng trọng: “Ngươi xảy ra chuyện gì mà
hai tay lại bỏng nặng như vậy? Phương pháp xử lý lại còn vụng về đến cực điểm nữa, thiếu chút là hai tay bị phế rồi.”
“Ta không có thuốc, chỉ có thể vậy thôi. Ta lại không hiểu y thuật, cũng không có cách nào
khác mà.” Kim Phi Dao không hề để ý nói, dù sao tay không bị phế, có thể khỏi được là được.
Lão đại phu bất đắc dĩ nói: “Nếu không xử lý tốt, để lại sẹo thì sau này lam sao gả chồng được.”
“Gả chồng…” Kim Phi Dao nhất thời không nói gì, ở Minh Hồ thời gian này tuy rằng rất đông nhưng cơ bản tất cả đều là phàm nhân. Mà trong mắt phàm
nhân thì nữ tử lớn như nàng là đã có thể lấy chồng rồi.
“Đại phu, ta là ăn mày, sẽ không có ai cưới ta. Chịu chút thương thế nói không
chừng còn được người khác thương cảm hơn, có thể xin thêm chút tiền.”
Lão đại phu ngẩng đầu liếc mắt đánh giá Kim Phi Dao, quần áo trên người vừa bẩn vừa rách rưới, mặt mũi cũng bẩn thỉu, gói đồ để bên cạnh cũng thủng lỗ chỗ, nhìn qua lỗ hổng là có thể thấy được cái chăn bông bẩn trong
đó.
Cẩn thận đánh giá một lượt, hình như đúng là ăn mày.
Lão đại phu giật mình, bản thân vừa rồi chỉ chú ý tới vết thương nghiêm
trọng này, cả thuốc mỡ bí truyền cũng mang ra. Thứ này rất quý, công sức nãy giờ cũng lãng phí rồi, nhìn nàng như vậy thì một văn tiền cũng chưa chắc có.
Trong lòng vừa nghĩ, tay liền không cẩn thận nữa, nếu không phải còn có y đức thì hắn đã sớm đá Kim Phi Dao ra ngoài.
Tay Kim Phi Dao đau xót, vội vàng nói: “Đại phu, ngươi nhẹ chút, sẽ không thiếu dược phí cho ngươi đâu”
Lời này vừa nói ra, mặt Lão đại phu có chút khó coi, không cẩn thận bôi
thuốc nữa, nhanh nhẹn đổ đổ bôi bôi, lấy vải trắng băng bó cho Kim Phi
Dao, sa đó đưa ít thuốc mỡ còn thừa cho nàng, rửa qua tay ngồi chờ nàng
trả tiền.
“Xử lý miệng vết thương, băng bó, còn nửa hộp thuốc mỡ, tổng cộng hai lượng năm tiền.” Tiểu nhị đứng một bên vốn vẫn cau mày từ lúc Kim Phi Dao bước vào cửa liền lập tức báo giá.
Không có linh thạch, ngân lượng cũng chỉ còn ba hay năm lượng gì đó. Kim Phi Dao đào
đào bới bới trong lòng một lúc thì moi ra một cái túi tiền thêu cẩu thả, lấy ra mấy viên bạc vụn, đưa hai lượng năm tiền cho tiểu nhị xong nàng
cầm gói đồ rách nát ra khỏi tiệm thuốc.
Hành lý có bẩn chút nhưng còn chưa tới thành Lạc Tiên, nếu ném đi thì nàng chẳng còn lại gì.
Kim Phi Dao quyết định tìm một chỗ trọ ở gần Minh Hồ, đợi đến khi đạt đến
Luyện Khí kỳ sẽ luyện hóa Minh hỏa, rồi sau đó hãy tới thành Lạc Tiên.
Nếu không, với tu vi hiện tại thì có còn sống mà tới thành Lạc Tiên hay
không cũng là cả vấn đề.
Hao phí hai mươi văn tiền cho mấy bát mì trong một quán nhỏ, nàng mang theo đồ đạc bắt đầu tìm nơi để ở lại.
Muốn yên tĩnh, lại muốn sống một mình mới thuận tiện cho việc tu luyện,
tốt nhất là không phải tiêu tiền.
Việc tốt như vậy làm gì có trên đời? Trong trấn căn bản không có nơi nào như thế, nàng đành phải ra
ngoài trấn, tìm bên cạnh hồ. Đáng tiếc Minh Hồ không phải ở trên núi,
ngay cả một khe đá cũng không tìm được, chùa miếu đổ nát cũng không có
một cái, Kim Phi Dao đành phải ở lại giữa một đám cỏ lau.
Nơi này cách thôn trấn không xa, xung quanh lại toàn cỏ lau cao bằng đầu người, là một nơi ẩn núp tốt. Đồng thời còn có thể xuống hồ bắt cá, ăn hẳn là
không đến nỗi.
Coi như tốt, nàng vốn chẳng phải tiểu thư bé bỏng
chốn khuê phòng, mấy đao hạ xuống đã vạt sạch một đám cỏ, lại mất nửa
ngày trời đã dựng được một túp lều đơn sơ.
Túp lều chỉ cao bằng
đầu người, vừa khéo đủ nàng miễn cưỡng đứng thẳng, nếu là một nam nhân
trưởng thành thì chỉ có thể cong lưng mà đứng. Tuy dựng bằng cỏ lau
nhưng chỉ cần trời không mưa to thì sẽ không bị dột.
Đồ đạc trong bọc đều bị nàng ném vào trong lều. Đứng ở cửa lều nhìn cái chăn bông
tàn tạ trải bên trong, Kim Phi Dao vừa lòng gật đầu. Cuối cùng cũng có
chỗ để ở, không phí mất một đồng, hơn nữa xung quanh còn có chút linh
khí, tuy không nồng đậm nhưng ngần này là đủ dùng cho một người mới nàng rồi.
Chỗ ở đã có, hiện tại chỉ cần an tâm tu luyện là được.
Sau đó, cuộc sống hàng ngày của nàng chính là ở trong lều an tâm tu luyện,
lúc nghỉ ngơi thì lặn xuống Minh Hồ mò cá tôm. Đúng là người có tu
luyện, người ta chèo thuyền bắt cá, nàng thì dùng tay tróc ngư, vậy mà
lần nào cũng bắt được không ít.
Ăn chán cá trong hồ, Kim Phi Dao
rảnh ra là mang lên trấn bán. Nàng cũng không cần tiền bạc thế tục nên
bán rất rẻ, chỉ cần trả giá một cái là bán, lúc về sẽ mua ít thịt thà
rau cỏ, đồ ăn phong phú hơn trước rất nhiều.
Một đêm ba tháng sau, Kim Phi Dao ngồi xếp bằng dưới bầu trời đêm, dẫn linh khí trong cơ thể tuần hoàn được mười tiểu chu thiên.
Đột nhiên, nàng mở hai mắt, trong mắt chợt lóe tinh quang, cảm giác rõ ràng hơn trước kia rất nhiều.
Kim Phi Dao đầy mặt vui vẻ, rốt cục nàng cũng bước vào Luyện Khí kỳ. Lại
kiểm tra thân thể một phen, phát hiện ngoài việc thị lực tốt hơn một
chút, ý nghĩ rõ ràng thấu triệt hơn một chút thì những cái khác dường
như không có gì biến hóa.
Trong đan điền, đoàn linh khí bằng hạt
đậu tương cũng nồng đậm lên nhiều, nếu trước kia chỉ giống như sương
khói linh khí thì giờ coi như là dòng linh khí.
Kim Phi Dao có
chút hối hận, sớm biết thế này thì nàng đã lấy của đường tỷ mấy tờ Tiểu
Linh quyết, đỡ phải giờ không có pháp khí mà pháp thuật cũng không,
không có chút tác dụng nào.
Nhớ tới ma thi Minh hỏa đáng chết kia, nàng lại nổi lên ý muốn luyện hóa.
Tuy nhiên, cảm giác đau đớn xé gan xé ruột kia đến giờ vẫn khắc sâu trong
đầu nàng, giờ vừa nhớ tới đã cảm thấy hai tay giống như vẫn còn đau.
Tính toán một chút, Kim Phi Dao phát hiện hoàn cảnh bản thân thật bần cùng.
Vừa tiến nhập Luyện Khí kỳ, không có một pháp khí nào, chỉ có ba khối hạ phẩm linh thạch, không pháp thuật, không chỗ dựa vững chắc. Yêu thú cấp thấp có chút giá trị thì chung quanh Minh Hồ không có một con, mà cho
dù có nàng cũng không có bản lĩnh đi gϊếŧ.
Những yêu thú mà người luyện thể có thể gϊếŧ, đối với người tu tiên mà nói thì trừ việc để ăn
ra không còn tác dụng gì khác. Nếu dựa vào việc gϊếŧ gà để đổi linh
thạch thì có gϊếŧ năm trăm con cũng không đổi nổi một khối hạ phẩm linh
thạch.
Cứ tiếp tục như vậy thì tu sĩ keo kiệt nhất thiên hạ chỉ sợ chính là nàng.
Nếu trực tiếp tới thành Lạc Tiên, nơi đó người đông phức tạp, kẻ xấu lại
nhiều, nếu không có năng lực tự bảo vệ mình thì những tu sĩ mới như nàng sẽ bị người ta bắt đi bán vào lô đỉnh lâu thì phải làm sao? Kim Phi Dao nghĩ đến lô đỉnh lâu trong lời đồn thì cảm thấy cứ thế đi thành Lạc
Tiên là quá nguy hiểm.
Trước kia nàng nghe các sư huynh ở Hằng
Thực phái tán gẫu, nói những lô đỉnh lâu kia phần lớn đều do một vài đại phái tu tiên đứng sau lưng khống chế. Bọn họ mua nữ tu sĩ, sau đó bắt
phải tiếp đãi các nam tu sĩ, chỉ cần ngươi đem linh thạch tới thì nữ tu
sĩ Trúc Cơ kỳ cũng có thể cho ngươi thải bổ.
Những nữ tu sĩ đó
đều là bị lừa hoặc trực tiếp bị bắt đến, phần lớn là tán tu. Dù sao thì
có những môn phái, nữ tu sĩ chính là bảo bối, giữ lại phân phối trong
nội bộ còn chưa đủ thì làm sao có thể để các nàng bị mang đến các lô
đỉnh lâu chứ.
Tuy nhiên cũng có ngoại lệ, ví dụ như một môn phái
bị diệt, nữ đệ tử không thoát kịp bị bắt đi, người tư chất tốt thì được
giữ lại, còn người kém một chút thì sẽ bán cho lô đỉnh lâu, mỗi người
cũng kiếm được không ít linh thạch.
Dù có bị đánh chết Kim Phi
Dao cũng không muốn tới nơi đó, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể luyện hóa
ma thi Minh hỏa. Nhìn bốn bề vắng lặng, nàng liền tiến vào túp lều, Minh hỏa vừa được lấy ra, chung quanh đã trở nên cực kỳ rét lạnh, nên nhân
lúc nửa đêm luyện hóa mới là đúng đắn. Tuy nhiên trước đó vẫn nên học
lại pháp quyết đã, tránh việc lại bị bỏng.