Chương 59: Thượng, trung, hạ trư

“Thực quá hoa lệ, không biết là tốn bao nhiêu linh thạch nữa?” Kim Phi Dao

đứng trước sinh tử tràng, ngẩng đầu nhìn kiến trúc hoa lệ tinh mỹ này.

Sinh Tử tràng chiếm diện tích sáu trăm mẫu, bốn phía có ban công cao lớn.

Lối vào điêu khắc bách thú, hai bên là tài thú đang giương cái miệng

rộng, đằng vân giá vũ uy nghiêm nhìn túi tiền của các tu sĩ ra vào.

Trên vách tường đá trắng có một tấm kính thủy nguyệt cao hai trượng, rộng

một trượng đang không ngừng phản chiếu danh sách tu sĩ sắp thi đấu, sau

khi bắt đầu tỷ thí thì cái kính này sẽ ghi lại trận tỷ thí bên trong để

hấp dẫn các tu sĩ bên ngoài vào đặt cược.

Kim Phi Dao là người tỷ thí cho nên không cần phải mất tiền vào cửa, chỉ cần đưa ra lệnh bài tỷ thí là thuận lời vào giữa sân Sinh Tử. Cái đầu tiên đập vào mắt là một

hành lang cực dài, bên dưới trải thảm lông dày hoa lệ, trên bãi đất

trống gần hành lang có một hồ nước vô cùng đẹp, có giả sơn nước chảy róc rách, trong ao còn có linh thảo thủy sinh thượng phẩm.

Cứ cách

năm bước lại có đặt dạ quang thạch khắc hình hoa lá, kể cả buổi tối cũng có thể chiếu sáng Sinh Tử tràng như ban ngày. Những mỹ nhân dẫn đường

bên trong đều có diện mạo tươi tắn ngọt ngào.

Hôm nay là ngày tỷ

thỉ đầu tiên, tạm thời còn chưa tới lượt Kim Phi Dao, nàng cùng với rất

nhiều tu sĩ cầm lệnh bài viết chữ “Hữu” được phát lúc vào cửa liền đi

vào hành lang bên phải. Đi không lâu thì thấy phía trước xuất hiện một

cầu thang rộng hướng lên trên, một vọng lâu cao mười hai tầng xuất hiện

trước mắt.

Đi theo thang lên, tới mỗi tầng Kim Phi Dao đều nhìn

thấy bên cạnh thang là một cái bình đài, ở phía đối diện khán đài cũng

có một vọng lâu như thế nhưng bố trí lại không giống. Bên đó được chia

thành nhiều gian nhỏ, chính là chuyên để phục vụ những kẻ giàu có tới

xem cuộc chiến.

Bên này là vọng lâu phổ thông, khán đài cũng

không quá rộng, phía trước là hàng lan can tinh mỹ, phía sau là vách

tường chạm trổ hoa văn. Khu vực chỗ ngồi thì cứ cách một chiếc ghế bành

khắc hoa lại bố trí một chiếc bàn trà cũng khắc hoa, trên mỗi bàn trà có một chậu hoa thiên hương lan xinh đẹp.

Ngồi ở khu vực này có thể dễ dàng nhìn thấy lôi đài hình tứ giác bên dưới, để tăng độ bền chắc,

toàn bộ lôi đài được luyện chế từ Hắc Cương Thiên Động thạch, tự thân nó đã là một pháp khí phòng ngự thượng phẩm, có thể tự bảo vệ lôi đài khỏi bị hư hỏng trong lúc các tu sĩ chiến đấu.

Chỉ cần không phải tu

sĩ từ Kết Đan kỳ trở lên đánh nhau thì lôi đài này có thể chịu đựng được các trận chiến mà không hỏng, nhiều nhất cũng chỉ xuất hiện vài kẽ nứt

mà thôi. Hơn nữa, Sinh Tử tràng còn chuẩn bị lôi đài dự phòng, cũng được luyện chế từ Hắc Cương Thiên Động thạch, như vậy sẽ bảo đảm các trận

quyết đấu được tiến hành thuận lợi.

Bao quanh lôi đài là mặt cỏ

xanh mượt, ở vách tường ven bãi cỏ chính là cửa ra vào, ngoài ra trên cỏ còn có mười cái đình nhỏ khá cao, trong đình treo màn trúc, bày bàn

ghế, trong góc còn có hoa tươi, hiển nhiên là vị trí siêu cao cấp, có

thể quan sát quyết đầu cực gần.

Mỗi tu sĩ tới xem thi đấu trong

vọng lâu phổ thông đều được cung cấp một ấm linh trà và một đĩa điểm tâm nhỏ. Nếu thời gian thi đấu kéo dài quá thì ở vọng lâu cao cấp còn phục

vụ cả cơm để có thể vừa ăn vừa xem chiến.

Trên mỗi tầng lầu lại

có mười người chuyên phục vụ việc đặt cược, việc đặt cược có thể tiến

hành ngay trong vọng lâu thực là rất tiện lợi. Kim Phi Dao tìm một chỗ

trống ngồi xuống, mỹ nhân phục vụ bên cạnh lập tức đưa tới linh trà và

bánh Sinh Tử.

Bánh Sinh Tử là loại bánh làm từ bột ngô, chuyên

dùng để thể hiện không khí nơi này. Bốn cái bánh nhỏ nửa đỏ nửa trắng,

nửa màu đỏ viết chữ “Sinh” màu trắng, còn phần trên phần màu trắng lại

đề chứ “Tử” đỏ như máu. Kim Phi Dao nhìn bốn cái bánh này, cảm thấy chủ

nhân chỗ này đúng là điên rồi, thứ này nhìn thấy đã cảm thấy ghê tởm, ai mà ăn được chứ.

Ngay cả cái khay cũng cùng phong cách, nửa đỏ

nửa trắng, cũng viết hai chữ Sinh-Tử, đặt lên bàn trông như hiếu hỉ tụ

lại một mâm, rất biểu cảm.

Hôm nay là ngày thi đấu đầu tiên,

ngoài nàng tới xem náo nhiệt thì còn có rất nhiều đệ tử các phái. Càng

gần tới giờ quyết đấu, các vị khách quý của vọng lâu cao cấp bên kia

cũng ào ào tiến đến, một loáng là các lô ghế đã được lấp đầy.

Giờ Tỵ vừa đến, bên trên Sinh Tử tràng nổi lên yên hỏa đẹp mắt, yên hỏa ở

đây khác với yên hỏa ở thế tục, kỳ thực chính là vài pháp thuật cao cấp

mà tu sĩ cấp cao ném lên.

Vậy đúng là gọn nhẹ, mà nhìn cũng cảnh

đẹp ý vui. Kim Phi Dao ngồi ở tầng ba, uống trà ngẩng đầu nhìn yên hỏa

trên trời, có một con phượng lửa bay vào không trung, dùng hỏa diễm của

thân thể viết lên bốn chữ “Khai trương đại cát” khiến cho các tu sĩ phía dưới nhìn xem có chút dở khóc dở cười.

Yên hỏa rực lên vẻn vẹn

hai tuần trà, Kim Phi Dao mới phát hiện một vấn đề, thêm nước cho bình

linh trà này thì không mất tiền nhưng yên hỏa còn chưa xem xong, nước

trà đã nhạt nhẽo không còn vị gì rồi, vậy lát nữa phải làm sao bây giờ?

Hỏi qua mới biết, đổi một ấm trà mới chỉ cần một khối linh thạch là

được, điểm tâm cũng vậy. Kinh doanh có thể làm tới nước này đúng thật là nhân tài.

Yên hỏa tắt hết, một gã tu sĩ Trúc Cơ đầu đội mũ bạc,

quần áo lấp lánh ánh bạc bước trên một đám mây xuất hiện ở giữa sân Sinh Tử.

Kim Phi Dao kinh ngạc nhìn hắn, nói năng lộn xộn: “Cái này,

đám mây này sao lại như vậy? Tu sĩ Trúc Cơ lại có thể sinh ra dị tượng

này, chẳng lẽ đây chính là ảo giác nghịch thiên trong truyền thuyết?”

“Thực là thiếu hiểu biết, đây là linh thú phi hành của Linh cấp giới, Ý Hình

Vân. Vị đạo hữu này, ta đoán ngươi đến từ một nơi hẻo lánh hả, trước

tiên hãy mua một tập tranh tư liệu về yêu thú về xem đi.” Người nói là

một tên tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ béo núc ngồi bên cạnh, trời nóng như vậy

mà còn để một mỹ nữ Luyện Khí sơ kỳ ăn mặc mỏng manh ngồi trên đùi, thân thể mềm yếu dựa vào thân hình béo múp của gã.

Rõ ràng có chỗ lại không ngồi, Kim Phi Dao nhìn thấy mà phát nóng. Tu sĩ béo mồ hôi nhỏ

giọt ngồi cạnh nàng, ôm tiểu mỹ nhân tươi cười nói với Kim Phi Dao: “Đạo hữu đừng ngại, lát nữa xem có gì không hiểu thì cứ hỏi ta là được,

không cần khách khí.”

“Đa tạ đạo hữu, ta vừa mới ở một vùng hẻo

lánh tới, thật không biết mấy thứ mới mẻ này. Đa tạ đạo hữu chỉ điểm,

đúng là ta có vài việc không rõ, có chút sợ hãi.”

“Có chuyện gì,

đạo hữu cứ việc hỏi ta.” Tu sĩ béo cười ha ha, lại không biết hành vi

của hắn đã khiến cho các tu sĩ chung quanh phản cảm. Có khả năng là hắn

cũng biết các tu sĩ khác thấy hắn không vừa mắt nhưng căn bản không thèm để ý ánh mắt người khác, chỉ cần mình sảng khoái là được.

Kim

Phi Dao nhẫn nhịn hỏi: “Đạo hữu, hiện tại trời rất nóng, ngươi chen chúc như vậy không nóng sao? Ta thấy ngươi ướt đẫm mồ hôi rồi.”

“Không nóng, không nóng. Ta không thấy nóng chút nào, ta thích nương tử mình

ngồi trên người ta như vậy, đi đâu nàng cũng ngồi như vậy cả, quen rồi.” tu sĩ béo lau mồ hôi trên đầu, không hề để ý nói.

“À, đa tạ đạo hữu giải đáp thắc mắc của ta, tỷ thí sắp bắt đầu rồi, ta không quấy rầy đạo hữu xem chiến nữa.”

Kim Phi Dao không muốn dây dưa với hắn nữa, nhưng tu sĩ béo này giống như

đợi thật lâu mới tìm được dịp đối thoại vậy, cũng không quản nàng có

nghe hay không, liền mở máy hát.

Hắn hưng phấn chỉ vào tu sĩ mặc

đồ bạc trong không trung, nhiệt tình giảng giải: “Đạo hữu nhìn thấy tu

sĩ bay trong không trung kia không? Đó là tu sĩ Trúc Cơ làm bình phán,

quần áo đó là chuyên môn làm cho họ mặc. Đã là bình phán nhân của đấu

trường Sinh Tử thì không thể tùy tiện mặc đồ khác được.”

“Sao đạo hữu biết rõ vậy?” Kim Phi Dao bị lời nói của hắn hấp dẫn lực chú ý.

Tu sĩ béo đắc ý nói: “Quần áo này là nhà ta làm ra, có năm mươi bộ, mỗi bộ một ngàn linh thạch.”

Hóa ra là có cửa hàng luyện khí, Kim Phi Dao gật đầu, có thể làm quần áo

cho Sinh Tử tràng thì chắc chắn không phải là cửa hàng nhỏ, đúng là nàng không ngờ tới. Thấy Kim Phi Dao gật đầu, tu sĩ béo càng thêm hưng phấn.

“Ý Hình Vân dưới chân hắn hai mươi lăm vạn linh thạch một con, rất vất vả

mới kiếm được nó từ Thiên Linh giới. Không cần hỏi vì sao ta biết, đó là nhà ta bán cho hắn.”

“Những tiểu lâu trên có kia bán rẻ cũng năm vạn linh thạch một cái, nhà ta làm.”

“Đèn dạ quang thạch trên hành lang và trong vọng lâu tổng cộng có một ngàn sáu trăm tám mươi cái, là nhà ta bán.”

“Còn có lôi đài kia, luyện chế từ Hắc Cương Thiên động thạch, cũng là…” tu

sĩ béo ầm ĩ khiến Kim Phi Dao phiền muốn chết, thấy hắn chỉ vào lôi đài

liền tức giận nói tiếp: “Cũng là của nhà ngươi.”

Tu sĩ béo vẻ mặt kinh hỉ, nức nở khen nàng: “Đạo hữu thật lợi hại, không cần ta nói cũng biết là nhà ta làm.”

“Vị đạo hữu này, ta biết nhà ngươi rất nhiều tiền, sản nghiệp vô số, nhưng

giờ có thể để ta tĩnh tâm xem tỷ thí không, người đã lên sân khấu rồi?”

Kim Phi Dao nhoài người ra tỳ vào lan can, hữu khí vô lực nói.

“A, lên sân khấu rồi. Ngươi xem, tu sĩ mặc quần áo màu lục kia là tu sĩ nhà ta đó.” Tu sĩ béo vừa nhìn, quả nhiên là tu sĩ của trận tỷ thí đầu đã

xuất hiện, đang đạp trên cỏ đi ra lôi đài, liền chỉ vào một gã tu sĩ,

hét lên.

Kim Phi Dao không để ý hắn, chỉ coi như bên tai thêm một con ruồi đáng ghét, nàng mở quyển trục ra xem tư liệu. Tu sĩ mặc áo xám là một tán tu tên Hướng Nguyên, những thông tin khác cũng không nhiều.

Còn tên mặc đồ xanh là Chu Trung Hạ, là người của Lạc Tiên thương minh.

Lạc Tiên thương minh? Hóa ra là nhà giàu, nghe khẩu khí này, chẳng lẽ gã

mập bên cạnh cũng là người của Lạc Tiên thương mình? Hay là quản sự?

Nghĩ vậy, Kim Phi Dao quay đầu, hỏi tu sĩ béo đang híp mắt, há mồm gặm hoa

quả mà mỹ nữ đưa tới, hỏi: “Xin hỏi đạo hữu, ngươi họ Chu?”

Tu sĩ béo gật đầu, “Đúng vậy, ta họ Chu, Chu Trung Thượng.”

“Chu Trung Thượng? Vậy Chu Trung Hạ bên dưới kia là…?” Kim Phi Dao kinh ngạc nhìn hắn, nhịn không được hỏi.

“Đó là đường đệ của ta. Có chút vấn đề ở đây, Trúc Cơ đan trong nhà cho hắn ăn như đường vậy, hắn lại cứ nhất quyết tới tham gia tràng tỷ thí nhàm

chán này, ngươi nói xem thế có phải là có bệnh không?” tu sĩ béo vươn

ngón tay chỉ vào đầu mình, hỏi.

Thật ra ngươi cũng không kém hắn

bao nhiêu, Kim Phi Dao lau mồ hôi lạnh, lại tiếp một câu: “Có phải ngươi còn một huynh đệ tên Chu Trung Trung?”

“Đạo hữu, ngươi quen đệ đệ ta sao?”

Kim Phi Dao triệt để không còn gì để nói, đây rốt cục là thương minh gì vậy…