Chương 42: Lão mục đồng vui vẻ

Nghe hai người bọn họ nịnh hót, Tiền Phong đắc ý nói; “Ta đã tốn rất nhiều

khí lực mới tìm được tên ma thi này, nếu không phải vô tình tìm được hỏa tiên liên thì không thể phát hiện được tên ma thi đã ngủ vạn năm này.

Có ai mà biết được chất lỏng màu đen dưới cây hỏa tiên liên này là sự

kết hợp của ma khí và máu ma thi chứ, thật sự là trời cũng giúp ta.”

Sau đó, hắn quét ánh mắt âm độc khắp một vòng pháp trận, chiếu vào những tu sĩ bị câu hồn phiên trói chặt, âm trầm cười: “Hiện giờ là lúc tẩm bổ

cho ma thi, mọi người hãy lên tinh thần đi, đừng có vẻ mặt đau khổ như

vậy, chỉ một lát sẽ kết thúc.”

Bất kể hắn nói thế nào, giờ phút

này cũng không có ai tin lời hắn, sắc mặt ai nấy vàng như nghệ, xác định đã mất nửa mạng. Pháp thuật tà phái đều là những ám chiêu hại người ích ta, dùng pháp khí không phải luyện từ hồn phách thì cũng từ nguyên

thần. Rơi vào tay bọn họ thì cũng chỉ hy vọng được chết thống khoái một

chút, nguyên thần không bị luyện thành pháp khí, vĩnh viễn bị dày vò là

được.

“Ngươi trước đi, Tôn sư đệ, kéo tên kia lại. Nửa chết nửa

sống nằm kia thật ảnh hưởng tâm tình của ta, nếu chết mất thì tự nhiên

thành ra lãng phí một người.” Tiền Phong chỉ vào tên tu sĩ bị thi quỷ

cắn, nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Người này vừa uống thuốc giải độc,

nhất thời chưa chết được nhưng thân thể lại bị thi quỷ cắn cho thê thảm, đang hữu khí vô lực nằm nhắm mắt. Thấy Tiền Phong chỉ vào hắn, hắn đột

nhiên giống như uống thuốc tăng lực, ngoác họng ra kêu gào: “Tiền bối,

tha cho ta đi, tất cả các thứ trên người ta đều là của ngươi. Ta trúng

thi độc, thịt trên người thối cả rồi, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến kế

hoạch của ngươi. Bọn họ không trúng độc, thân thể khỏe mạnh lại cường

tráng, ngươi chọn bọn họ đi nha!”

Mọi người đều trợn mắt nhìn

hắn, người này cũng thật là ác độc, có người tức giận bất bình nói:

“Ngươi, hiện giờ là lúc sợ chết sao? Tâm chí tu luyện của ngươi đâu,

dũng cảm lên.”

“Ta không đi! Ta không đi! Đừng bắt ta.” Hắn trở mình, gian nan bước đi tới rìa pháp trận.

“Đừng có náo loạn, tới cho ta.” Tôn sư đệ béo núc ních đi tới, nắm cổ áo hắn tha tới trước mặt Tiền Phong.

Tôn sư đệ vốn định kéo hắn tới nhưng hai chân hắn lại nhũn ra như hai cột

bùn nhão, căn bản không đứng nổi nên đành phải nhắc hắn lên, đưa đi như

nhấc một miếng thịt.

Tiền Phong lại niệm pháp quyết, chung quanh

ma thi bắt đầu xuất hiện sương khói màu đen, sương khói tụ tập phía sau

lưng hắn, hình thành hai cánh tay.

“Mở!”

Tiền Phong thấp

giọng quát, hai mắt ma thi đột nhiên mở ra, lộ ra hốc mắt rỗng tuếch. Ma thi giật giật, tựa hồ có chút mờ mịt nhìn trái nhìn phải, có thể là

phát hiện ra mình không nhìn thấy gì, trong mắt chỉ là một mảnh hắc ám,

hắn đột nhiên kịch liệt giãy dụa, tay chân vung loạn lên, há miệng rống

to.

“Mau ném người.” Tiền Phong cố hết sức kiềm chế ma thi, vội vàng thúc giục.

Tôn sư đệ dùng khống vật thuật nhấc người lên, đưa tới trước mặt ma thi. Tu sĩ kia hoảng sợ giãy dụa, nhưng lại không phản kháng nổi sự cường đại

của tu sĩ Trúc Cơ, càng ngày càng tiến gần ma thi.

Kim Phi Dao và những người khác cùng ngừng thở, nhìn ma thi không chớp mắt. Đối với

chuyện sắp xảy ra, nàng vừa tò mò lại vừa sợ hãi, nhưng tò mò nhiều hơn

một chút.

Tên tu sĩ kia dừng lại trước ma thi, cách ma thi chỉ

một cánh tay. Tiền Phong vung tay lên, cánh tay hắc vụ sau lưng ma thi

đột nhiên vươn đến, nắm chặt cổ hắn.

Theo tiếng niệm pháp quyết

không ngừng của Tiền Phong, tu sĩ kia trừng lớn mắt, miệng há hốc nhưng

lại không phát ra âm thanh gì. Thân thể hắn nhanh chóng khô quắt đi,

cuối cùng chỉ còn lại lớp da khô héo bám vào xương cốt.

Tu sĩ tử

vong, ma thi cũng yên tĩnh lại, tựa hồ như đang hưởng thụ. Sau đó, từ

trong cái miệng đang há to của tu sĩ, một tiểu quang đoàn (đốm sáng nhỏ) màu vàng nhạt xuất hiện, tiểu quang đoàn vừa bay ra liền định chạy trốn nhưng bị bàn tay hắc vụ nắm lấy, sau đó ném vào miệng ma thi.

“Nguyên thần cũng không chạy thoát, cả người đã bị hút khô rồi.” Hóa ra là vậy, mọi người được Tiền Phong gọi tới hái hỏa tiên liên chính là để bồi bổ

cho ma thi. Kim Phi Dao có chút hiểu ra, gật đầu, cảm thán bản thân đen

đủi, sao toàn gặp kẻ giống Hoa Khê kia, đều thích dùng người làm thức ăn cho sủng vật.

Đột nhiên, nàng phản ứng lại, hiện tại bản thân

nàng cũng chính là lương thực bồi bổ ma thi, cảm thán cái gì mà cảm

thán! Nhìn sang bốn phía, biểu cảm của mọi người đều phi thường kích

động, cơ bản bao gồm cả sợ hãi và tuyệt vọng.

Thực không biết cho ma thi ăn tu sĩ sẽ có hiệu quả gì. Ngay lúc Kim Phi Dao đang suy đoán

thì trong hốc mắt của ma thi hơi biến đổi, đôi mắt khô quắt như giấy bạc kia bắt đầu giãn ra.

“Sư đệ, tiếp tục.” Tiền Phong nhìn ma thi trước mặt, ra lệnh cho sư đệ.

Nghe thấy lời này của hắn, không gian chung quanh các tu sĩ nổ tung, mọi

người bắt đầu hành động. Lúc trước vì chưa rõ ràng tình huống, không dám dễ dàng sử dụng thủ đoạn bảo mệnh cuối cùng, hiện giờ chỉ cách cửa tử

có một bước, mọi người đều bạo phát.

Tu sĩ người đầy bùn hành

động trước tiên, cũng không biết hắn ẩn giấu pháp bảo bảo mệnh gì, lúc

này người hắn tuôn ra một quầng sáng, đánh bay câu hồn phiên. Làn khói

đen trói chặt các tu sĩ bỗng chốc biến mất, mọi người òa lên, nhanh

chóng lấy pháp khí tốt nhất của mình ra.

Có người rót linh lực

vào bùa chú, có người dùng công pháp kỳ quái, còn tu sĩ dính bùn thì lấy ra một tấm áo choàng ánh sáng, nhanh chóng khoác lên người, sau đó hô

lớn với bọn Tiền Phong: “Ta là con của trưởng lão Linh Không phái, các

ngươi không thể gϊếŧ ta, cha ta đã là Kết Đan kỳ. Trên người ta có cấm

chế do hắn hạ, nếu gϊếŧ ta, các ngươi sẽ bị hạ ấn ký, sẽ bị Linh Không

phái đuổi cùng gϊếŧ tận.”

Lời này sao nghe quen như vậy? Kim Phi

Dao quỳ rạp trên đất nghe thấy, cảm thấy dường như đã từng nghe lời

tương tự ở đâu đó rồi. Cẩn thận nhớ lại, đây không phải là lời Lý San

nói năm đó sao? Cũng có tám chín phần mười như thế. Xem ra các chưởng

môn trưởng lão đều dự kiến được tiểu hài tử của mình chắc chắn sẽ bị

người đuổi gϊếŧ nên mới xuống tay hạ cấm chế trước.

Nàng giãy dụa ngồi dậy, không biết là những kẻ tà phái này có vì thế mà bỏ qua hắn

không. Ngoại trừ Kim Phi Dao là bị dây thừng trói, những người khác đều

câu hồn phiên gây khốn, hiện tại nhờ phúc của tu sĩ dính bùn mà được tự

do, chỉ có nàng là vẫn bị trói chặt như cái bánh chưng.

Ba người

Tiền Phong đột nhiên cười ha hả, “Vị tiểu thiếu gia này, ngươi không ở

trong môn phái mà chơi, chạy tới nơi này làm gì?”

“Ta đi ra thể

nghiệm cuộc sống, không được sao? Ta đã nói rất rõ ràng, các ngươi mau

mở pháp trận ra thả ta đi.” Hắn không biết bọn Tiền Phong cười cái gì,

chỉ phải bắt buộc bản thân đứng vững, lên tiếng hỏi.

“Xem ra lai

lịch của ngươi không nhỏ nha, thả ngươi thì có thể, nhưng mà…” Tiền

Phong ngừng cười, nhìn vị thiếu gia này, hỏi: “Những người đi cùng với

ngươi thì phải làm sao? Nếu ngươi có thể nói ra lời làm ta vừa lòng thì

chuyện gì cũng có thể thương lượng.”

Lúc bọn họ tới đây có tổng

cộng bảy tên tu sĩ, một người đã bị ăn, trừ vị tiểu thiếu gia này ra thì còn năm tên tu sĩ còn sống. Năm người này cũng là người của Linh Không

phái, cũng chính là sư huynh đệ của tiểu thiếu gia này, tuy vị sư đệ này bình thường làm việc thiếu suy nghĩ nhưng cũng là kẻ có thân phận. Nếu

có thể ra được điều kiện thỏa mãn những kẻ tà phái này thì có lẽ có thể

mang theo bọn họ rời đi an toàn, cho nên năm người đều đặt hy vọng vào

hắn.

Tiểu thiếu gia nhếch môi, không hề lưỡng lự, nói: “Tiền bối… bọn họ… để bọn họ lại hầu hạ ngươi đi.”

“Chu Hoàn Bát, tên khốn nạn nhà ngươi. Chúng ta là sư huynh đệ đồng môn đó,

vậy mà ngươi lại quăng chúng ta ra chịu chết. Chu Hoàn Bát, ngươi sẽ

không chết tử tế được đâu.”

Không ngờ hắn không chút do dự, sảng

khoái bán sư huynh đệ đi. Đến lúc này mọi người cũng không nể mặt hắn

nữa, chỉ vào hắn mà mắng, có hai người còn định xông lên đánh hắn.

Đều phải chết, vậy thì ngươi cũng đừng tưởng chạy, cùng chúng ta chết đi.

Ôm ý nghĩ đó, bọn họ vốn thử đánh vỡ pháp trận lại toàn bộ tấn công lên

người Chu Hoàn Bát.

Chu Hoàn Bát dại ra, bị năm vị sư huynh đệ đánh ngã, phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết.

“Đừng đánh chết, ta còn dùng đến. Chế trụ bọn họ!” Tiền Phong lạnh giọng nói, Tôn sư đệ lần nữa huy động câu hồn phiên định chế trụ bọn họ.

Không phải ai cũng ngốc như bọn gia hỏa này, Liễu Khinh Ba đã sớm nuốt một

viên đan dược trong suốt óng ánh, toàn thân dưới tác dụng của dược hiệu

cũng trở nên trong suốt, sau đó liền hóa thành một chùm tia sáng trong

suốt, lao thẳng tới quầng sáng màu máu của pháp trận.

Ngay lúc

Tôn sư đệ cầm lấy câu hồn phiên, nàng đã vọt tới quầng sáng huyết sắc,

rầm một tiếng, Liễu Khinh Ba bị bắn ngược trở về, nện xuống đất. Lúc này mới nhìn rõ, ở giữa chùm tia sáng là một con bươm bướm trong suốt cực

to.

Nàng không cam tâm đứng lên, lại nhắm về phía quầng sáng huyết sắc, liều mạng muồn đâm vỡ quầng sáng.

Kim Phi Dao chưa từng nhìn thấy đan dược kỳ lạ như vậy, lại có thể biến

người thành động vật, trong lúc giật mình nàng cũng không quên chuẩn bị

chạy trốn.

Vì chỉ có mình nàng bị dây thừng trói chặt cho nên mặc cho bọn họ náo loạn thế nào, nàng vẫn lẳng lặng ngồi dưới đất, tựa như

đã từ bỏ ý định chạy trốn. Kỳ thực nàng đang vận hành Minh hỏa độn, Minh hỏa bắt đầu thiêu đốt trong cơ thể nàng, nhìn bên ngoài chưa có gì khác thường.

Đến khi Liễu Khinh Ba liều chết đâm vào quầng sáng bảy

tám lần, một người trong đám ngốc Linh Không phái đã bị chế trụ thì Minh hỏa độn của Kim Phi Dao đã ổn ổn, thân thể nàng rét lạnh từ trong ra

ngoài, hỏa diễm màu lam mạnh mẽ tuôn ra từ trong người, oanh một tiếng

liền thiêu đốt phừng phừng cả người nàng, lập tức không còn thấy người

đâu nữa, chỉ nhìn thấy một ngọn lửa lớn màu xanh lam.

Sau đó lam

hỏa đột nhiên bắn lên, trực tiếp đâm vào đỉnh pháp trận, giằng co vài

giây. Trước ánh mắt nhạo báng của ba người Tiền Phong, nàng hỏa táng

pháp trận, mạnh mẽ chui vào trong nham thạch, tạo ra một thông đạo giữa

sơn mạch, phóng ra bên ngoài.

Liễu Khinh Ba đang choáng váng đầu

óc cũng lập tức theo phía sau, tiến vào trong thông đạo mà Kim Phi Dao

tạo ra, bỏ chạy ra ngoài.

Không ngờ Kim Phi Dao có thể hủy pháp

trận bỏ chạy, ba người trợn mắt há mồm, không thể tin được, Tiền Phong

hổn hển kêu la: “Mau đuổi theo, bắt người lại cho ta.”

Tôn sư đệ để câu hồn phiên lại, cùng tên sư huynh kia bay lên, vọt vào thông đạo đuổi theo hai người.