Chương 40: Âm mưu gì?

Dù sao thì nhện mắt quỷ cấp một cũng không gây ra nguy hại gì với bọn họ,

mọi người cũng không đòi tu sĩ kia lấy dạ quang thạch ra, cứ thế đi theo sau Kim Phi Dao, chậm rãi tiến về phía trước.

Tiếng soàn soạt

của nhện mắt quỷ ngay tại bên tai nhưng lại duy trì một khoảng cách nhất định với bọn họ, Kim Phi Dao mở đoạn đường này vô cùng dễ dàng. Đi gần

một canh giờ, leo lên rồi lại leo xuống, nhảy qua cái hố sâu gần mười

trượng, bơi qua dòng nước lạnh như băng, rốt cục cũng tới được một gian

động không quá nhỏ.

Trong trần động cũng như mặt đất có đầy thạch nhũ. Chính giữa động có một thạch nhũ cao cao, bên trên là một cái hố

chừng cái chậu rửa mặt, trong đó chứa thứ chất lỏng màu đen.

Một

gốc sen đỏ cao ba thước, một bông sen đỏ lửa nở rộ giữa chất lỏng màu

đen, bên trên mặt chất lỏng còn có hai phiến lá sen cũng đỏ sắc lửa, một mùi hương nhàn nhạt phiêu đãng bên trong thạch động.

“Các ngươi

bảo vệ cửa ra vào, ta tới hái hỏa tiên liên.” Tiền Phong nhìn thấy hỏa

tiên liên thì hai mắt sáng ngời, ra lệnh mọi người bảo vệ cửa vào.

Kim Phi Dao khẩn trương quan sát bốn phía, chỉ sợ thi quỷ cấp ba đột nhiên

nhảy ra nhưng đừng nói tới thi quỷ cấp ba, ngay cả nhện mắt quỷ cấp hai

cũng không có một con. Nàng đầy bụng nghi hoặc đi bên cạnh Liễu Khinh Ba tới lối ra coi chừng.

Tiền Phong và hai gã tu sĩ Trúc Cơ hắn đưa tới lấy ra hai cái bình ngọc, mỗi người cầm một cái linh bút, chấm vào

dung dịch màu đỏ trong bình, bắt đầu vẽ pháp trận dọc theo thạch nhũ

chứa hỏa tiên liên.

Nhìn hành động cổ quái của bọn họ, mọi người

đang lo lắng trông cửa đều hướng ánh mắt bất định nhìn bọn họ, rốt cục

có người không nhịn được hỏi: “Tiền bối, pháp trận này dùng làm gì?”

Tiền Phong không ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nói: “Hỏa tiên liên này không dễ

ngắt, nếu không vẽ pháp trận thì lúc ngắt ra sẽ hóa thành một ngọn lửa,

lúc đó thì đừng nói tới dược liệu, có khi còn bị lửa thiêu chết. Các

ngươi tập trung bảo vệ cửa cho tốt, đừng để nhện mắt quỷ bịt cửa lại.”

“Những con nhện mắt quỷ này làm sao có thể chống lại được chúng ta.”

Lời còn chưa dứt đã nghe có người kinh hô: “Cửa ra đã bị bịt kín.”

Lúc này mọi người mới phát hiện, trong lúc lực chú ý của mọi người bị pháp

trận hấp dẫn thì cả sáu lối ra khỏi động đã bị tơ nhện trắng toát bịt

kín, không ai biết nhện mắt quỷ đã giăng tơ lúc nào.

“Gràoooo…”

Đúng lúc này, trong động truyền đến tiếng kêu nặng nề. Giữa lòng động

nổi lên năm ụ đất, mấy sợi tóc xanh lục và những cánh tay đen đủi vươn

ra từ ụ đất, năm con quái vật xanh đen không giống người cũng chẳng

giống quỷ chui từ trong đất ra.

“Thi quỷ cấp ba, có những năm con!”

Mọi người thấy tình cảnh đó thì bắt đầu kinh hô, rõ ràng nói là chỉ có một

thi quỷ cấp ba, sao giờ lại biến thành năm con? Hơn nữa, cửa ra lại bị

tơ nhện bịt kín, muốn chạy trốn cũng không dễ, nhưng nghĩ tới trong động còn có ba vị tu sĩ Trúc Cơ thì bọn họ hơi chút yên lòng, chỉ cần ba

người Tiền Phong xuất thủ thì dù là thi quỷ cấp năm cũng chỉ có đường

chết.

Nhưng ba người Tiền Phong lại không có ý định ngừng tay

bút, cũng không để ý lũ thi quỷ chui ra từ lòng đất này, chỉ chuyên tâm

vẽ pháp trận. Trận pháp đỏ tươi càng vẽ càng lớn, diện tích pháp trận

dần dần khuếch đại ra bốn phía.

Mấy con thi quỷ đong đưa thân

thể, lập tức phát hiện ba người đang ngồi xổm giữa động này, liền rít

gào phóng tới chỗ bọn họ. Nhưng lúc đến gần pháp trận, vừa định bước một bước vào trong thì những đường vẽ trận pháp liền sáng lên, hồng quang

quỷ dị chợt lóe, thi quỷ giống như bị hỏa thiêu, toát ra một làn khói

nhẹ, hét to một tiếng lui ra ngoài.

Sau vài lần không cam tâm thử tấn công, nhóm thi quỷ phát hiện ra bọn họ căn bản không thể bước vào

bên trong cái vòng màu đỏ này. Nhìn thấy mĩ vị dâng tận miệng mà không

ăn được, chúng đành phải há miệng phun nọc độc màu xanh vào, chỉ tiếc

nọc độc vừa chạm vào pháp trận thì lập tức biến thành một làn khói nhẹ,

khiến công kích của chúng hoàn toàn vô dụng.

Những tu sĩ còn lại

thì đứng ở trong động, thấy lũ thi quỷ nhìn chằm chằm ba gã tu sĩ Trúc

Cơ thì cẩn thận đề phòng. Còn lũ thi quỷ không có cách nào đối phó với

pháp trận, liền chuyển ánh mắt về phía những tu sĩ còn lại, lắc lư đánh

tới.

Thi quỷ trông thì như tứ chi cứng nhắc, kỳ thực động tác

cũng không chậm, vừa đi vừa đánh tới bọn họ. Những móng tay dài ngoằng

ánh lên sắc xanh ghê tởm giống như nọc độc phun ra từ miệng chúng, bắt

đầu công kích từ xa.

Nhóm tu sĩ mở ra những chiếc l*иg ánh sáng

đủ màu để phòng ngự, ngăn trở nọc độc của thi quỷ, sau đó xuất ra đủ

loại pháp thuật hỏa hệ, nhất thời khắp động toàn ánh lửa, náo nhiệt vô

cùng.

Tập tính của thi quỷ và nhện mắt quỷ không khác nhau lắm,

đều sợ lửa, nhưng do tu vi khác nhau nên trình độ cũng không giống. Hỏa

viêm thuật phổ thông đánh vào nhện mắt quỷ cấp một thì rất hiệu quả

nhưng khi đập vào người thi quỷ cấp ba thì không có tác dụng gì cả. Vốn

nói là chỉ có một con thi quỷ, nhưng trước mắt lại xuất hiện những năm

con, mọi người xuất ra các loại pháp khí chống lại công kích của thi

quỷ, trong lòng đều dâng lên lửa giận. Nếu biết nhiều thi quỷ như vậy

thì bọn họ đâu có đến.

Một điều nữa khiến người khác không ngờ

tới là trong năm con thi quỷ thì hai con là cấp ba hậu kỳ, ba con kia là cấp ba trung kỳ, trong khi Tiền Phong nói chỉ có thi quỷ mới vào cấp

ba, thậm chí còn rất ít xuất hiện. Mọi người đang vô cùng khϊếp sợ, vừa

phục hồi tinh thần thì phản ứng đầu tiên chính là muốn tìm Tiền Phong để hỏi cho ra nhẽ, nâng giá cả lên. Giờ đã ở trong tình thế liều mạng, một ngàn khối linh thạch thì sao đủ.

Đám thi quỷ không chờ bọn hắn

mặc cả giá rồi mới động thủ, trước đám thịt thơm ngào ngạt này thì hệ

tiêu hóa của người chết bắt đầu hoạt động mạnh mẽ, du͙© vọиɠ được ăn tăng vọt chưa từng thấy. Thi quỷ cấp ba hậu kỳ, thực lực có thể sánh với tu

sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, kể cả ba gã tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ đối phó với một

thi quỷ cũng chỉ có nước chịu đánh.

Ba người Kim Phi Dao đứng

trong một góc, một con thi quỷ cấp ba trung kỳ đang dây dưa với các

nàng. Liễu Khinh Ba tay trái cầm một cây cung nhỏ màu vàng, tay phải hóa linh lực thành linh tên màu vàng, từng tên liên tiếp bắn vào thân thể

thi quỷ. Còn Đinh Thiên Thành sử dụng khống vật thuật khống chế một

thanh linh kiếm thượng phẩm quang mang chói mắt, bổ về phía thi quỷ.

Dùng khống vật thuật mà có thể khống chế được phổ thông linh kiếm như tu sĩ

Trúc Cơ kỳ mới có khả năng học ngự kiếm thuật, điều này khiến Kim Phi

Dao rất kinh thán, trong lòng thập phần bội phục hắn. Ai cũng ra sức

chống lại thi quỷ, Kim Phi Dao có tâm ẩn giấu, nàng không sử dụng Minh

hỏa mà chỉ đơn thuần phối hợp đao lưỡi liềm trong tay và hỏa viêm thuật

để đối phó.

Ngay trong lúc đang miễn cưỡng giằng co được với thi

quỷ thì nham thạch trên trần động đột nhiên bắt đầu di động, một đám

nhện to nửa trượng hình dáng giống hết mảng nham thạch vừa rồi xuất hiện trước mắt mọi người.

“Nhện mắt quỷ cấp hai!” Đúng lúc nguy nan thì nhện mắt quỷ lại đi ra góp vui, mọi người càng trở nên gấp gáp.

Kim Phi Dao chau mày, mấy con nhện cấp hai này lại ngụy trang thành nham

thạch phục kích bọn họ, họ vốn chỉ miễn cưỡng cầm chân thi quỷ, giờ lại

xuất hiện thêm mấy con nhện cấp hai nữa thì sao họ có thể ứng phó được.

Nhện mắt quỷ phát ra âm thanh sàn sạt, nhanh chóng di động trên vách đá, sau đó một chùm màu trắng bay ra từ miệng chúng, hướng tới các tu sĩ. Chùm

màu trắng đó ở giữa đường liền hóa thành một tấm mạng nhện, lập tức

trong thạch động hình thành một tấm lưới lớn.

“A!” Có một tu sĩ

Luyện Khí trung kỳ không trốn kịp, bj tơ nhện chụp lên, toàn thân dính

đầy tơ nhện, bị gắn chặt dưới đất. Thi quỷ gần đó liền thừa dịp xông

vào, ôm lấy hắn, há cái miệng đầy nọc độc màu xanh cắn hắn.

Chỉ

có ba người Tiền Phong bên trong pháp trận là vẫn không chút hoang mang, toàn tâm toàn ý vẽ pháp trận, hoàn toàn không để ý đến tơ nhện đầy

trời. Mà đám tơ nhện này khi chạm vào pháp trận đều lập tức hòa thành

khói bụi biến mất, không gây ra chút nguy hiểm nào cho bọn họ. Nhìn thấy bên trong pháp trận an toàn như vậy, rất nhiều tu sĩ liền nhảy vào

trong pháp trận để tránh né công kích của yêu thú.

Bọn họ chạy

được vào trong pháp trận còn nhện mắt quỷ và thi quỷ thì chỉ có thể ở

bên ngoài, chúng nhe răng trợn mắt với bọn họ, nhưng lại không có cách

gì. Nhìn pháp trận hữu hiệu như vậy, mọi người đều thở dài nhẹ nhõm,

liền đứng trong pháp trận công kích thi quỷ. Còn tên bị thi quỷ cắn kia

cũng được họ kéo vào trong pháp trận, cho hắn ăn thuốc giải độc.

Nhện và thi quỷ đứng ngoài pháp trận cũng chỉ có thể bị đánh, mọi người thì

vừa nói chuyện vừa tùy tay đánh vào đám bia ngắm ngoài pháp trận.

Nhưng không phải tất cả mọi người đều tiến vào pháp trận, ngoài hai tên tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ chưa vào thì cũng chỉ còn ba người Kim Phi Dao.

Nhìn cửa ra bị bịt kín và đám nhện cấp hai đầy động, còn thêm thi quỷ như hổ rình mồi kia, Kim Phi Dao bất đắc dĩ nói với Liễu Khinh Ba: “Ngươi xem

tình huống đi, hình như là đang ép chúng ta vào pháp trận, nếu không vào thì chỉ có chờ chết.”

Liễu Khinh Ba bắn một mũi tên vào một con

nhện, sốt ruột nói: “Quyết không thể vào, tình huống hiện tại quá khả

nghi, chúng ta mở đường máu chạy đi.”

“Uh.” Kim Phi Dao lúc này cũng không để ý nhiều, hai tay hiện lên Minh hỏa, vọt tới một con nhện.

Hai gã tu sĩ kia tựa hồ cũng có cùng ý tưởng, chém lung tung vào đám tơ

nhện bịt cửa, nhưng pháp khí chém vào nó lại không hề có chút hiệu quả

nào, trong khi đám yêu thú phía sau lại tràn lên, hai người gấp đến độ

mồ hôi đầy đầu, đành phải xoay người lại đối phó với chúng.

Nhìn

năm người bọn họ mạo hiểm tính mạng cũng không muốn đi vào trong pháp

trận, những tu sĩ bên trong pháp trận tựa hồ cũng cảm thấy không đúng,

có hai hai người nhìn thấy một chỗ ít yêu thú liền định chạy ra khỏi

pháp trận, ai ngờ vừa vọt tới bên cạnh pháp trận thì hồng quang pháp

trận đại phóng, bọn họ bỗng chốc bị đánh bật lại, không thể ra ngoài

được.

“Rốt cục cũng chuẩn bị xong pháp trận, các ngươi mau vào

đi, ta đỡ phải động thủ.” Tiền Phong đứng lên, thu công cụ trên tay vào

túi trữ vật, hô lên với năm người đang hăng hái chiến đấu gian khổ bên

ngoài.

Nhìn thấy cảnh này, đến đồ ngốc cũng biết có vấn đề, những tu sĩ trong pháp trận đều muốn bỏ chạy, tu sĩ dính bùn cử động trước

tiên, nhưng vừa động thân thì tên tu sĩ Trúc Cơ béo ục ịch lúc trước vẽ

pháp trận cùng Tiền Phong liền vọt tới trước mặt hắn, một cước đá hắn

ngã lăn ra.

Sau đó hắn lấy ra một cái cờ đen, nhẹn nhàng rung

lên, một luồng khói đen từ trong cờ phun ra. Khói đen phân thành vài dải trói chặt mọi người lại, một cái mặt người xuất hiện trong làn khói

không ngừng rít gào với bọn họ.

“Không muốn chết thì hãy ngoan ngoãn đợi đi. Đợi sự tình xong xuôi ta sẽ thả các ngươi đi.” Tiền Phong lạnh nhạt nói