Đưa Kim Phi Dao xuống núi là một đệ tử Thanh Thú môn khác, Hoa Khê thì vì
việc của dưỡng hồn thú nên tạm thời không được rời khỏi sư môn. Do
thương thế của nàng chưa khỏi hoàn toàn nên mới ngoại lệ cử hai tiên hạc đưa nàng đến truyền tống trận.
Kim Phi Dao hưởng thụ thời gian
phi hành, càng thêm quyết tâm nuôi dưỡng phi thiên miêu. Hơn nữa, Hoa
Khê còn nói, thời gian ấp trứng không thể để linh thạch bị hết giữa
chừng, như vậy thì phi thiên miêu nở ra mới có tư chất tốt, dễ dàng tiến giai.
Cảm ơn tiểu đệ tử đưa tiễn mình, Kim Phi Dao khập khiễng
truyền tống về thành Lạc Tiên, thuê xe đi về Toàn Tiên môn. Vừa mới vào
trong sân viện đã thấy có thêm mấy người, Ông lão đang nói chuyện với
một nam tử chừng hai mươi tuổi.
“Kim đạo hữu, sao ngươi lại im
hơi lặng tiếng vài ngày không về vậy? Ta còn tưởng rằng ngươi đã xảy ra
chuyện gì. Mau tới đây, ta giới thiệu với ngươi người của đội chúng ta.” Ông lão thấy Kim Phi Dao trở về thì gọi.
Xem tình hình này thì
có vẻ như đội trưởng đã dẫn người trở lại, vậy thì làm quen một chút, về sau còn ở chung lâu dài. Nàng cười tủm tỉm đi qua, “Đã khiến Ông lão lo lắng rồi, ta đi làm nhiệm vụ cùng mấy bằng hữu, không ngờ suýt mất
mạng, phải dưỡng thương mấy ngày mới về được.”
“Không sao là tốt
rồi. Kim đạo hữu, ta giới thiệu với ngươi, đây là đội trưởng đội bốn
mươi tư của chúng ta.” Ông lão giới thiệu nam tử bên cạnh với Kim Phi
Dao đầu tiên.
“Tại hạ Ngô Hạo Thiên, tạm quản tổ bốn mươi tư, từ nay về sau mọi người là đồng bạn,
Kim Phi Dao chắp tay với hắn, đây chính là người dẫn đầu của mình, đã có tu vi Luyện Khí hậu kỳ đại viên mãn, có tư cách tham gia tranh đoạt Trúc
Cơ đan. Sau này cần phải lấy lòng hắn, trông hắn có vẻ cũng hòa đồng,
không biết có phải là loại người luôn đi trước đón đầu nguy hiểm không.
Giới thiệu đội trưởng xong, Ông lão lại giới thiệu mấy người còn lại. Hai
người ngồi bên cạnh Ngô Hạo Thiên trông tĩnh lặng bình hòa, rất giống
thư sinh ở thế tục, đều có tu vi Luyện Khí trung kỳ. Điều khiến người ta không thoải mái là hai người ngồi cạnh nhau vẫn còn nắm tay, thần thái
giống như là bạn lữ song tu vậy.
“Hai vị này là Phạm Thải Bình và Phạm Truyền Bình, hai người bọn họ là huynh đệ.”
Người tên Phạm Thải Bình ngẩng đầu lên, hơi gật gật với Kim Phi Dao rồi lại
thẹn thùng cúi đầu, còn dựa vào người đại ca. Còn Phạm Truyền Bình thì
hào phóng cười với Kim Phi Dao, nắm tay Phạm Thải Bình, hai người lại
bắt đầu thâm tình liếc nhìn nhau.
Kim Phi Dao cố gắng nén kinh ngạc, ghê tởm và nghi vấn trong lòng, ngây ngô cười vài tiếng coi như chào hỏi.
“Ông lão, sao lại chỉ giới thiệu bọn họ mà không chịu giới thiệu ta vậy?”
Một nam tử chen lên, đôi mắt hoa đào phong tình vạn chủng, mị mị nhìn
Kim Phi Dao từ trên xuống dưới, trong tay cầm một cây quạt bạch ngọc,
bày ra bộ dáng phong lưu phóng khoáng.
“Kim đạo hữu, tiểu sinh
tên Đinh Tễ, từ giờ chúng ta là một đội. Thành Lạc Tiên có một tửu quán
rất tao nhã, hay là lát nữa chúng ta đi uống vài chén?” Đinh Tễ chắp tay thi lễ với Kim Phi Dao, phạch một cái mở cái quạt ra, một mùi hương
liền ập tới.
Kim Phi Dao bị bộ dáng da^ʍ tặc của hắn làm cho thấy ghê tởm, cũng bị sặc mùi, không tự chủ lùi về phía sau một bước.
Mà Đinh Tễ vẫn chưa từ bỏ ý định, bước tới, phe phẩy cây quạt định nói tiếp.
“Ách xì!” Kim Phi Dao đột nhiên hắt xì rất to, Đinh Tễ tránh không kịp, bị
nước miếng văng đầy mặt, “Đinh đạo hữu, xin lỗi, từ nhỏ ta đã mẫn cảm
với các loại mùi hương, ngửi phải là hắt xì, thật sự rất xin lỗi.”
Nhìn vẻ sững sờ quái dị của Đinh Tễ, Kim Phi Dao vội vàng rút ra một cái
khăn, vừa xin lỗi vừa dùng sức lau mặt hắn. Lau được mấy đường thì trên
khuôn mặt trắng noãn của Đinh Tễ xuất hiện mấy vệt đen, bóng nhẫy. Kim
Phi Dao nhìn cái khăn trong tay, xấu hổ nói: “Đinh đạo hữu, xin lỗi, ta
lỡ tay lấy nhầm cái khăn lau. Hay là ngươi đi rửa mặt lại đi?”
Nhìn bộ dáng của hắn, tất cả mọi người xung quanh cười vang, ngay cả Phạm Thải Bình cũng che cái miệng nhỏ nhắn cười rộ lên.
“Ngươi… một nữ hài như ngươi sao lại mang bên người cái khăn bẩn thế chứ?” Đinh Tễ bình thường tự cho mình là phong lưu phóng khoáng, lúc nào cũng chăm chút vẻ ngoài, chưa từng bị bẩn thỉu như vậy, hắn cảm thấy buồn nôn,
chỉ bỏ lại một câu rồi chạy vội vào sân nhà mình.
Kim Phi Dao thì oan ức hô lớn giải thích: “Đinh đạo hữu, đây không phải là khăn bẩn,
chỉ là lúc ta nướng thịt ở bên ngoài đã dùng để chùi đao, mà đao cũng
sạch, màu đen kia chỉ là than củi thôi.”
Chỉ tiếc là Đinh Tễ đã vọt vào trong viện, không nghe thấy Kim Phi Dao giải thích.
“Hắn là vậy đấy. Nếu như đem tinh lực vào tu luyện thì làm sao mới ở Luyện
Khí trung kỳ chứ. Muội tử, đừng để ý hắn, sau này cách xa hắn một chút,
hắn và nữ nhân không thể chung đường.” Một cánh tay trắng noãn khoát lên vai Kim Phi Dao, lại một mùi hương nồng nặc bay tới, nhưng nàng không
hắt xì, thế thì chỉ có quỷ mới tin là nàng mẫn cảm với các loại mùi.
Nhìn lại, nói chuyện với nàng là một nữ tử gần ba mươi tuổi, bộ ngực sữa lộ
ra hơn nửa, da trắng tóc đen. Bộ dạng yêu diễm, trang sức hoa lệ, thân
hình đầy đặn, nữ tử tu vi Luyện Khí hậu kỳ này vô cùng nóng bỏng.
“Vị đạo hữu này là Huyết nương tử đúng không? Ta đã sớm nghe Ông lão đề cập đến ngươi, nói ngươi hoạt bát lại sảng khoái.” Kim Phi Dao đã đoán được người này hẳn chính là Huyết nương tử của đôi vợ chồng kia.
“Tuổi còn nhỏ, miệng cũng thật ngọt.” Huyết nương tử cười ha hả.
“Nương tử, chuyện gì mà cười vui vẻ vậy?” Một người vạm vỡ bước từ một tiểu
viện ra, vẻ mặt dữ tợn, giọng nói vang dội, chấn màng nhĩ nàng phát đau.
“Tướng công, đây là người mới tới đội chúng ta, vừa tới đã văng cho Đinh Tễ
một mặt đầy nước miếng.” Huyết nương tử cười run rẩy cả người, bộ ngực
đầy đặn cũng rung theo.
Đại hán không cười mà lớn tiếng nói:
“Phi, chuyện của cái tên tiểu bạch kiểm kia thì có gì mà buồn cười, đã
sớm bảo nàng cách hắn xa một chút, ở cùng một đội với loại người suốt
ngày đem nữ nhân về nhà này thật là mất mặt.”
Kim Phi Dao cười hì hì nhìn hắn, Ông lão đã từng nói tới người này, là nam nhân hỏa bạo
nhất trong đội bốn mươi tư, tướng công của Huyết nương tử, Phi Thiên
Long. Bởi tu vi thấp hơn vợ một cấp, thật mất mặt cho nên tính khí lại
càng nóng nảy, còn suốt ngày lo lắng nam nhân khác quyến rũ vợ mình.
“Tránh qua một bên, cả ngày ồn ào, đừng có làm lão nương mất hứng.” Huyết
nương tử lừ mắt, hung tợn mắng. Phi Thiên Long nghẹn lời, lại không dám
ầm ĩ với nàng, đành phải hừ một tiếng, quay đầu đi về nhà.
“Huyết nương tử, ta còn có việc cần nói với Kim đạo hữu, ngươi đừng quấn quít lấy nàng vội.” Ngô Hạo Thiên cười nói.
Huyết nương tử lôi kéo Kim Phi Dao không buông, ưỡn ngực nói: “Ta không đi,
ta đến đội bốn mươi tư đã vài năm, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày đều nhìn mặt đám nam nhân các ngươi, chán đến chết. Hiện giờ vất vả lắm mới có một muội tử, ta không nhường cho các ngươi.”
Bộ ngực bự trắng như tuyết chạm lên mặt Kim Phi Dao, tuy rằng mềm mại nhưng lại khiến
Kim Phi Dao rất tức giận, đây là chuyện gì chứ? Đột nhiên, một làn hơi
mát phả vào da, khiến nàng cảm thấy có chút quái dị, nàng nhướng mày,
linh lực mang theo sát khí liền xuất ra ngoài.
“Tiểu đạo hữu,
chẳng lẽ ngươi không muốn chơi với tỷ tỷ sao?” Huyết nương tử chu đôi
môi đỏ mọng, thật không tình nguyện buông Kim Phi Dao ra.
Sau khi nàng ta rời ra, làn hơi mát kia liền biến mất. Kim Phi Dao cười cười
nói: “Ta cũng muốn thân cận với Huyết nương tử nhưng mà người nương tử
mát quá, ta lại sợ lạnh, cho nên đành phải đứng xa thôi.”
Cũng
không biết vừa rồi Huyết nương tử giở trò gì, bị phát hiện lại không
thấy xấu hổ, thật sảng khoái dứt bỏ. Nàng không đổi sắc cười nói: “Tiểu
đạo hữu đã không đồng ý, ta đây cũng không miễn cưỡng. Đội trưởng còn có việc nói với nươi, ta sẽ không quấy rầy nữa, rảnh thì chúng ta sẽ nói
chuyện.”
Nói xong liền uốn éo rời đi.
Kim Phi Dao âm thầm
dùng thần thức kiểm tra một lượt, không phát hiện có gì khác thường, tâm trạng khẩn trương liền hơi buông lỏng. Mà những người khác đều đã quen
thân, tự nhiên biết vừa rồi Huyết nương tử đã động tay động chân, lại bị người mới phát hiện, nhưng họ cũng không vạch trần.
Nhìn Huyết
nương tử đi rồi, Ngô Hạo Thiên lấy một cái ngọc bài, nói với Kim Phi
Dao: “Kim đạo hữu, đây là ngọc giản ghi lại nhiệm vụ của Toàn Tiên môn.
Những nhiệm vụ thích hợp với Luyện Khí kỳ đều có trong đó. Ngọc giản
được chia cho các tiểu đội, mỗi đội hàng năm sẽ phải nhận ít nhất một
nhiệm vụ cưỡng chế không có thưởng, đến lúc đó sẽ thông báo thông qua
cái ngọc giản này.”
Kim Phi Dao nhận lấy ngọc bài to bằng bàn
tay, lớn hơn ngọc bài bình thường rất nhiều. Nàng tạm thời không xem
ngọc giản mà cất đi luôn, chờ Ngô Hạo Thiên nói sang việc khác.
Những cái sau đó cũng không có gì, chỉ là nhắc nhở không cho đánh nhau, sau
đó thuận tiện nói về đại hội tranh đoạt Trúc Cơ đan sang năm. Kim Phi
Dao là Luyện Khí trung kỳ, ngay cả tư cách báo danh cũng không có, Ngô
Hạo Thiên chỉ là theo quy củ mà nói với nàng một tiếng.
Trong lúc Kim Phi Dao và đội trưởng nói chuyện, hai huynh đệ biếи ŧɦái kia đã tay trong tay chạy đi chơi ở một vườn hoa nào đó rồi. Đinh Tễ vào trong nhà rồi thì không ra nữa, chắc là bận rửa mặt. Kim Phi Dao đoán chắc là hắn tắm đi tắm lại cả người nữa.
Ngô Hạo Thiên nói xong thì bảo là
có việc đi trước, chỉ còn Ông lão là nhiệt tình nói với Kim Phi Dao là
còn bốn người khác đang ra ngoài không có ở nhà, đợi đến lúc bọn hắn về
thì sẽ giới thiệu cho nàng biết. Kim Phi Dao cũng khách khí cảm ơn lão
đạo hữu thích giúp đỡ người khác này, chỉ cần hắn không có ác ý thì
thích làm chuyện tốt cứ làm, dù sao mình cũng không tổn thất gì.
Nhưng… Kim Phi Dao nhìn lướt qua các tiểu viện của các đội viên, kể cả cùng
một đội nhưng vẫn cần phải đề phòng. Mới gặp mặt đã định dùng thủ đoạn,
tuy rằng nàng không cảm giác được sát ý nhưng nào có ai thích bị người
khác hạ chủng này nọ lên người.
Nàng hạ quyết tâm, chỉ cần không
phải là nhiệm vụ cưỡng chế thì nàng sẽ cố gắng hết mức để không đi làm
nhiệm vụ với những người hành vi không bình thường này. Nhưng cẩn thận
nghĩ lại thì ngoài Ông lão, đội trưởng và Lưu Cao Nghĩa ra, những người
khác thật đúng là không muốn giao tiếp nhiều.