“Không phải, ta không có ý đó. Lúc đó ta khẩn trương, thấy ngọc diện đường
lang kia sắp đẻ trứng, mà Nguyên Đồng sư tỷ lại rất muốn một con ngọc
diện đường lang nhỏ, cho nên mới nhất thời… nhất thời bị ma xui quỷ
khiến bỏ ngươi lại đó.” Hoa Khê cực lực phủ nhận, thái độ thành khẩn,
phối hợp với bộ dáng trung hậu kia thật sự khiến người ta sinh ra cảm
giác tin tưởng.
Không biết có phải tại hắn bỏ mặc mình hay không
mà Kim Phi Dao luôn cảm thấy biểu hiện trung hậu thật thà này của hắn
thật giống như lúc nàng đi lừa người khác.
Cau mày, Kim Phi Dao có chút bất mãn nói: “Vậy rốt cục ngươi có ý gì, việc này cứ thế cho qua sao?”
Hoa Khê nghĩ ngợi một hồi, do dự hồi lâu mới nói; “Ta đền ngươi một quả
trứng phi thiên miêu được không? Nhưng hiện tại ta không có, ta sẽ đem
linh thú khác đi đổi với sư huynh. Vài ngày nữa ta sẽ đi bắt ngọc thủy
sư, dùng ngọc thủy sư con đổi phi thiên miêu cho ngươi. Nhưng chỗ ta lại không đủ người, cho nên nếu ngươi có thời gian thì có thể đi cùng chúng ta, được không?”
“Hả? Ngươi muốn lừa ta đi làm cu li sao?” Kim Phi Dao khó chịu nhìn hắn, người này coi mình là đồ ngốc sao?
Hoa Khê khoát tay giải thích: “Không, ngươi hiểu lầm rồi. Ý ta là ngươi
giúp ta một tay, đến lúc đó sẽ chia cho ngươi một con ngọc thủy sư nhỏ,
sau đó lại đổi phi thiên miêu cho ngươi.”
“Ta không đi, ngươi trực tiếp đưa phi thiên miêu tới cho ta là được, ta không đi.” Kim Phi Dao từ chối ngay tắp lự.
Nhìn thái độ kiên quyết của Kim Phi Dao, hắn liền bắt đầu dong dài; “Phi
thiên miêu tuy xinh đẹp, có thể làm tọa kỵ nhưng lại không có lực công
kích. Mà ngọc thủy sư có giá hơn một ngàn linh thạch một con, lời hơn
việc ngươi đi làm nhiệm vụ kiếm linh thạch nhiều, ngươi coi như là nhận
thêm một nhiệm vụ thôi.”
“Không đi, ngươi coi ta là đồ ngốc à?
Ngọc thủy sư là yêu thú cấp ba, Trúc Cơ hậu kỳ mới có thể gϊếŧ, chúng ta đi dâng thức ăn cho nó sao?” Tuy hơn một ngàn linh thạch nghe rất hấp
dẫn nhưng nàng sẽ không làm vụ này, cái mạng nhỏ còn quan trọng hơn linh thạch nhiều.
Hoa Khê đột nhiên cười xán lạn: “Ngươi yên tâm đi,
chúng ta đi bắt ấu tử cũng không nhất định phải đối mặt với nó. Ta biết
một con ngọc thủy sư sẽ đẻ con khoảng thời gian này, đến lúc đó đi đánh
lạc hướng ngọc thủy sư mẹ, chúng ta có thể bắt ấu tử đi.”
“Ai đi đánh lạc hướng ngọc thủy sư?” Phải hỏi rõ vấn đề này trước đã, Kim Phi Dao nheo mắt nhìn hắn.
“Ta và một vị sư huynh khác sẽ đi, các ngươi chỉ cần chú ý cảnh giới chung
quanh, sau đó những người khác sẽ tiến vào huyệt động bắt ấu tử. Vì chỉ
mình ta biết con ngọc thủy sư kia ở đâu cho nên ta sẽ được hai ấu tử.
Mỗi ngọc thủy sư mỗi lần sinh sản hai con, nhiều thì năm sáu con, cái đó chỉ chờ vào vận may. Kể cả chỉ có một con thì ta cũng sẽ cho ngươi, phi thiên miêu thì ngươi cho ta chút thời gian, ta sẽ nghĩ cách.” Hoa Khê
vẻ mặt thành khẩn, nguyện ý dâng lợi ích của hắn cho Kim Phi Dao.
Kim Phi Dao khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, cúi đầu suy nghĩ cẩn thận. Hoa Khê cũng không thúc giục nàng, chỉ lẳng lặng chờ nàng trả lời.
Cẩn
thận suy nghĩ, Kim Phi Dao thấy chuyện này có thể là thật, hơn nữa đội
trưởng của bọn nàng còn chưa trở về, nàng có thể tự do làm nhiệm vụ
khác. Nếu thật sự có thể tìm được ngọc thủy sư cũng không tồi. Nhưng mà, một việc tốt như vậy sao hắn có thể hào phóng nói cho mình chứ? Hơn
nữa, nghe hắn nói, hắn còn gọi theo không ít người, căn bản không thiếu
nhân lực. Nhưng nàng lại không nghĩ ra, rõ ràng mình nghèo mạt rệp, làm
gì có gì để hắn tính kế.
Không cưỡng lại được sự dụ hoặc của ngọc thủy sư và phi thiên miêu, Kim Phi Dao quyết định mạo hiểm đi xem sao,
nếu không được thì có thể dựa vào Minh hỏa độn chạy trốn.
“Được rồi, ta đi cùng ngươi. Khi nào đi? Ta cần chuẩn bị một chút.”
Thấy Kim Phi Dao đồng ý, Hoa Khê cười vui vẻ cực kỳ, lấy trong người ra một
cái ngọc phù. “Kim đạo hữu, đây là thông tín ngọc phù của ta, lúc đi ta
sẽ báo cho ngươi. Chắc là không quá lâu đâu, vài ngày nữa thôi.”
Kim Phi Dao sảng khoái nhận ngọc phù, dùng linh lực nhẹ nhàng đảo qua, phát hiện không có thần thức gì mới cất đi.
Hai người lại hòa thuận nói chuyện phiếm một hồi rồi mới chia tay. Nhìn Hoa Khê đi xa, Kim Phi Dao bước vào một Giới Sự đường, bỏ hai khối linh
thạch hỏi thăm tin tức Thanh Thú môn.
Sau nửa canh giờ, khi nàng rời khỏi Giới Sự đường thì đã hỏi được bảy tám phần tình huống của Thanh Thú môn.
Từ miệng của Giới Sự đường thì phái này giống như diện mạo của Hoa Khê
vậy, là một chính phái, xử xự phân rõ phải trái, thanh danh tốt. Hơn
nữa, toàn phái ngoại trừ những pháp thuật đại chúng cơ bản thì chỉ trông vào khu thú thuật. Cả phái từ trên xuống dưới, mỗi người có ít nhất
mười loại yêu thú.
Thanh danh môn phái như vậy thì bình thường
chắc sẽ quản lý đệ tử nghiêm khắc, Kim Phi Dao hơi hơi an tâm. Mua một
quyển “Tiểu Linh quyết” xong, nàng về viện bốn mươi bốn.
Không
thấy hai người Ông lão ở trong, bên trong sương phòng tầng hai của bọn
họ cũng tối đen. Những người này nếu có ở nhà thì chắc chắn là đang tu
luyện, Kim Phi Dao không đi quấy rầy mà trở lại nhà mình nghỉ ngơi.
Vài ngày sau, nàng ngồi trong tiểu viện riêng học qua mấy pháp thuật trong
“Tiểu Linh quyết”. Lúc đã có thể miễn cưỡng sử dụng pháp thuật, nàng
liền đi trồng linh thảo, vừa lấy bàn tay đầy đất quệt mồ hôi trán thì
thấy một truyền âm phù bay tới, không ngừng lay động trước cấm chế.
Nàng lấy bùa truyền âm xuống, bóp nát. Bùa truyền âm hóa thành tro tàn, đồng thời vang lên thanh âm Hoa Khê.
*********
Ba ngày sau, Kim Phi Dao trang bị gọn ghẽ đứng chờ ở nơi ước định, xem xét những tu sĩ gần đó đang sắp xếp tiểu đội sử dụng truyền tống trận. Đợi
chán, nàng quay ra đánh giá xem những tu sĩ đó mặc gì, mang theo pháp
khí gì.
Một lúc sau thì có người gọi nàng, quay đầu nhìn, Kim Phi Dao không khỏi nhíu mày.
Hoa Khê dẫn một đội nhân mã tới, yên lặng đếm thử, kể cả Hoa Khê là mười
một người, ngoài bốn người là Luyện Khí hậu kỳ thì bảy người còn lại là
Luyện Khí trung kỳ. Trong đó còn có hai người nàng đã gặp mấy ngày trước là Lý San và Nguyên Đồng. Nguyên Đồng thì không sao nhưng cả Lý San
cũng tới, khiến nàng có chút khó chịu.
Cũng không biết là do cầm
tinh sai hay là trời sinh đối đầu, Kim Phi Dao nhìn thế nào cũng thấy
nàng không vừa mắt. Mà Lý San cũng vậy, phát hiện Kim Phi Dao đứng ở
phía xa là khuôn mặt đang tươi cười thoắt biến thành âm u. Hai người
nhìn chằm chằm vào đối phương, cừu thị lẫn nhau, không hề che giấu địch ý trong lòng.
Nguyên Đồng không nhịn được, khẽ kéo Lý San, nàng ta mới hừ một tiếng rồi quay mặt đi chỗ khác, không để ý tới Kim Phi Dao.
Trong lòng Kim Phi Dao nổi sát ý, tuy nhiên đối phương nhiều sư huynh sư muội như vậy, nàng tạm thời đè sát khí xuống, bày ra vẻ mặt tươi cười vô hại đón chào đoàn người Hoa Khê.
Trước ánh mắt dò hỏi của mọi người, Hoa Khê giải thích với các sư huynh đệ: “Các vị sư huynh sư muội, đây
là bằng hữu của ta, Kim Phi Dao của Toàn Tiên môn, lần này chúng ta
thiếu một người nên ta mời nàng tới giúp.”
Sau đó, hắn lại giới
thiệu với Kim Phi Dao: “Mười một vị này là sư huynh đệ đồng môn của ta.
Hai người này ngươi đã gặp rồi, đây là Tiêu sư huynh, đây là Triệu sư
tỷ, vị này…”
Kim Phi Dao nhẫn nại nghe hắn giới thiệu, tươi cười
chờ hắn giới thiệu xong một người thì gật đầu chào người đó. Nhưng những người này tên gì thì nàng không để vào tai, dù sao cũng không có giao
tình gì, ai rảnh mà nhớ tên làm gì.
Hàn huyên vài câu xong, Hoa
Khê dẫn mọi người đến bên truyền tống trận, đưa mười khối Linh thạch cho thủ vệ canh giữ truyền tống trận, nói với bọn họ: “Phiền truyền tống
chúng ta đến Song Tháp sơn.”
Song Tháp sơn, Kim Phi Dao đã xem
địa danh này trên bản đồ, biết rằng núi kia một núi hai ngọn, độ cao
chênh lệch rất lớn, nhìn từ xa giống như hai tòa tháp cao nên mới có tên như vậy. Đó là nơi yêu thú cấp hai thường lui tới, không biết Hoa Khê
này làm sao biết được ở đó có ngọc thủy sư cấp ba.
Tuy nhiên, đây không phải là việc nàng cần lo, cho nên liền sải bước theo mọi người
vào truyền tống trận, bạch quang lóe lên, đám người liền bị truyền tống
ra ngoài.
Truyền tống trận Song Tháp sơn cách Song Tháp sơn cũng
không gần, xa xa chỉ có thể nhìn thấy hai ngọn núi sau một rừng cây rậm
rạp. Ra khỏi truyền tống trận nàng thấy bọn họ ào ào ném ra các loại tọa kỵ, uy phong ngồi lên.
Hoa Khê cưỡi một con trâu mũi to xấu xí,
còn Nguyên Đồng ngồi trên một con Tuyết Tinh lộc trắng muốt, đầu mọc một đôi sừng trong suốt, màu lam óng ánh. Lý San mà Kim Phi Dao ghét thì
ngẩng đầu cưỡi trên một con Hồng Văn điểu. Con chim kia toàn thân màu
đỏ, ba cái đuôi dài dương lên, đắc ý kêu một tiếng.
Những đệ tử
Thanh Thú môn khác cũng cưỡi tọa kỵ hoặc bay hoặc chạy, lớn lớn nhỏ nhỏ, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Kim Phi Dao đang đứng một bên.
“Ta dùng Thần Hành phù, các ngươi dẫn đường đi.” Kim Phi Dao lấy ra một lá Thần Hành phù, nhàn nhạt nói.
Hoa Khê mỉm cười, cũng không khách khí dẫn đầu mọi người hướng tới Song
Tháp sơn. Đàn tọa kỵ này vừa xuất phát đã thổi lên một trời tro bụi,
người ở phía sau cũng dính đầy mặt bụi. Kim Phi Dao liền di chuyển sang
bên cạnh, cách đó không xa không gần, vừa khéo không dính chút bụi nào.
Đi được nửa canh giờ, đoàn người tới bìa rừng dưới chân Song Tháp sơn, để
tránh làm ầm ĩ náo động yêu thú trong rừng, mọi người chuyển sang đi bộ.
Không hổ là môn phái chuyên môn nuôi linh thú, tên Tiêu sư huynh kia lấy túi
linh thú ra vỗ một cái, một đám mây bươm bướm liền bay ra. Chúng vây
quanh bốn phía bay một vòng, sau đó liền trôi nổi phía trên đội ngũ,
không biết có tác dụng gì.
Chuẩn bị xong, Hoa Khê liền dẫn đám
người đến hướng ngọn núi, đi được một đoạn, nếu đám mây bươm bướm bay về một phương hướng nào đó thì mọi người sẽ dừng lại, tránh hướng đó đi.
Đợi đám mây bươm bướm trở về phía trên đội ngũ thì Hoa Khê lại dẫn mọi
người tìm đúng hướng để tiếp tục hành trình.
Mà ở hướng mà đám
mây bươm bướm bay tới thì thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng gầm gào của
yêu thú, xem ra đám bươm bướm này có thể cảm giác được phía trước có yêu thú hay không. Lúc đi ra ngoài mà có một đám mây bươm bướm như vậy thì
tỷ lệ gặp yêu thú sẽ ít đi, an toàn tăng lên rất nhiều.