Chương 12: Thiên hàng đại hung

“Gian kia kìa, là cái có tòa nhà lớn bên cạnh đó.” Kim Phi Dao chỉ vào một

điểm sáng, sắc mặt vui mừng. Tiểu viện kia kề sát một tòa nhà lớn, nhìn

trên quầng sáng có thể thấy trong tòa nhà kia cây cối tươi tốt, ao nước

đẹp đẽ, đường mòn hoa thơm nở rộ. Nếu ở đó thì có thể ngắm được hết.

Nữ tu sĩ lấy ra một khối ngọc giản, vừa định đánh dấu vào một điểm trên

quầng sáng thì nhìn thấy một đường bạch quang bay vụt đến quầng sáng,

điểm trắng Kim Phi Dao vừa chọn đã tắt đi.

“Đạo hữu, viện này đã

bị người khác mua rồi, ngươi chọn một gian khác đi.” Nữ tu sĩ sửng sốt

một chút, lập tức nhìn Kim Phi Dao xin lỗi.

Kim Phi Dao nắm tay,

trong lòng tức giận, là ai cướp phòng ở của mình chứ! Tức giận thì tức

giận, phòng vẫn phải chọn, nàng lại bắt đầu tìm kiếm.

Chỉ chốc

lát lại tìm được một nơi tương đối yên tĩnh, nàng vừa muốn chọn thì điểm sáng lại tắt. Khẽ cắn môi, Kim Phi Dao lại bắt đầu tìm lại từ đầu. Cũng không biết là cố ý hay không mà mấy người kia đều ngắm trúng những tiểu viện ở gần các tòa nhà lớn, chỉ thấy từng luồng bạch quang vụt lên liên tiếp, những chỗ nàng vừa chỉ nhanh chóng biến mất.

Điểm sáng

nàng ưng ý càng ngày càng ít, chỗ thừa lại toàn là ở chung quanh các cửa hàng, nơi đó thì ầm ĩ muốn chết. Kim Phi Dao kéo tay nữ tu sĩ, chỉ vào

một điểm sáng, quát lên: “Mau lấy chỗ đó cho ta!”

Nữ tu sĩ vội

vàng điểm tay, một luồng bạch quang bắn về phía Kim Phi Dao chỉ, điểm

trắng liền tắt, mà ngọc giản trong tay nữ tu sĩ lại sáng lên, rốt cục

cũng lấy được một chỗ.

Đi theo nữ tu sĩ ra khỏi đám đông, Kim Phi Dao đắc ý nhìn Hùng Thiên Khôn, lại phát hiện hắn có chút cứng ngắc,

liền tò mò hỏi: “Ngươi sao vậy?”

Hùng Thiên Khôn đỏ mặt cười khổ, lại lắc đầu, sao hắn có thể không biết xấu hổ nói bản thân là vì dính

sát vào nữ tu sĩ kia, phía sau lại bị tu sĩ khác không ngừng chen chúc

cọ sát, có nơi trên thân thể có khác thường chứ. Cho nên hắn sợ tới mức

không dám cử động, dùng sức toàn thân đẩy người về phía sau, cố gắng duy trì khoảng cách với nữ tu sĩ phía trước, khiến cho toàn thân đau nhức

cứng ngắc, đi lại cũng ngượng nghịu.

“Đứng lâu tê chân à? Thể

chất ngươi cũng thật kém, phải tu luyện nhiều vào. Đã Luyện Khí trung kỳ rồi mà vẫn giống như thư sinh phàm nhân vậy.” Kim Phi Dao lắc đầu, đành phải tiến lên dìu hắn, năm mươi hạ phẩm linh thạch thuê phòng còn cần

nhờ đến hắn nữa.

Ở gần đó có một bàn làm thủ tục, giao xong năm mươi hạ phẩm linh thạch, hai người vô cùng vui vẻ cầm lấy ngọc giản.

Viện tử bọn họ thuê nằm ở phía tây thành, bốn phía đầy rẫy những tòa nhà

lớn, tất cả đều là phân đường của những môn phái nhỏ. Bên cạnh tòa nhà

lớn xây dựng không ít tiểu viện, rất biết tận dụng đất.

Tiểu viện Kim Phi Dao chọn nằm bên cạnh phân đường của một môn phái nào đó, nhưng các nàng đi theo một hướng khác, không qua cửa chính của bọn họ nên

không biết đó là môn phái nào. Nhưng nhìn từ bên ngoài thì môn phái này

cũng không nhỏ lắm, có thể coi là hạng trung.

Tiểu viện xây sát

vách tường của đối phương, tường trắng ngói xanh, bên tường còn trồng

một ít cây, cửa chính không cũ chẳng mới không có cái khóa nào, các tu

sĩ đều dùng ngọc phù nên trước cửa đương nhiên có cấm chế, còn các loại

khóa thì không có tác dụng nào.

Đương nhiên, cấm chế này đều là loại đơn giản nhất, còn cấm chế cao cấp thì phải tự bỏ tiền ra mua, hoặc là tự mình bày trận.

“Đi thôi!” Kim Phi Dao lôi kéo Hùng Thiên Khôn đi tới tiểu viện.

“Hừ!”

Đột nhiên, một tiếng hừ lạnh vang lên, Kim Phi Dao cảm thấy huyết mạch nảy

lên, một ý nghĩ xoẹt qua, ngay sau đó một luồng sáng đỏ vèo một cái

xuyên qua vai trái nàng, nếu không phải Hùng Thiên Khôn kéo nàng thì chỉ sợ nàng đã bỏ mạng đương trường.

Kim Phi Dao giữ lấy vai trái

đang chảy máu, vừa ngẩng đầu định tìm kiếm xem người phương nào đánh lén thì một trận uy áp liền phô thiên cái địa đè tới.

“Tu sĩ Trúc Cơ kỳ…” Nàng vừa mở miệng kinh hô, một cái vòng ngọc bích liền xuất hiện

trên đầu, lục quang chợt lóe, vòng ngọc bích liền bao quanh người nàng,

Kim Phi Dao bị trói chặt, nằm dưới đất không thể động đậy.

Vòng

ngọc bích càng xiết chặt, máu tươi trên vai trái nàng càng tuôn ra nhiều hơn, “Ta đã đắc tội tiền bối chỗ nào mà tiền bối lại hạ sát thủ với

ta?” Kim Phi Dao không kịp nghĩ nhiều, mở miệng giận dữ mắng.

Nàng còn chưa nhìn thấy người mà chỉ trong chớp mắt đã bị đối phương chế

ngự, trong lòng nàng chỉ có một nghi vấn, chẳng lẽ tổ phụ mời tu sĩ Trúc Cơ kỳ tới bắt nàng? Nếu thế thì quá khoa trương rồi, tên kia nhìn thấy

tu sĩ Trúc Cơ kỳ là đã nói không ra lời rồi, làm sao có thể làm được

loại việc này?

Nhớ tới Hùng Thiên Khôn đi cùng mình, nàng vội

vàng nhịn đau ngẩng đầu tìm kiếm, lại tức giận lôi đình, Hùng Thiên Khôn hoàn hảo không tổn hao gì đang đứng ở một bên, chỉ ngây ngốc nhìn về

phía sau nàng, sắc mặt trắng bệch, tay chân run rẩy.

Người này

đúng là hết thuốc chữa… Gϊếŧ nhiều yêu thú như vậy rồi mà lúc gặp tình

huống này, không nói tới việc rút kiếm tương trợ thì cũng phải mau mau

mà chạy trốn, thế mà hắn lại đứng ỳ ở kia, muốn làm bia ngắm sao? Tay

chân lại còn run nữa, run cái gì mà run, ngươi là con thỏ hả?

Kim Phi Dao tức giận không có chỗ phát tiết, ủ rũ cúi đầu, mặc kệ các

người, muốn chém muốn gϊếŧ thì cứ việc, nếu kêu một tiếng thì ta chính

là con của ngươi.

Phía sau truyền tới tiếng bước chân ngày càng

gần, có vẻ không ít người. Đột nhiên, Hùng Thiên Khôn đang đứng bất động liền gạt tay lấy bạch kiếm ra, nhảy qua Kim Phi Dao, chắn nàng ở phía

sau.

Ngươi không thể vòng qua bên cạnh sao, ai lại trực tiếp nhảy qua người ta thế chứ, thật là thiếu đầu óc. Nhìn thấy Hùng Thiên Khôn

nhảy qua người mình, Kim Phi Dao có chút bất mãn, nhưng nghĩ đến việc

người ta có dũng khí tới chắn tu sĩ Trúc Cơ kỳ thì làm sao có thể không

biết xấu hổ mà nói hắn? Đành phải lòng đầy cảm kích vặn vẹo thân mình,

muốn xoay người lại nhìn một cái, xem đến cùng là tên hỗn đản nào đả

thương mình.

“Nữ nhân?” nhịn đau xoay người lại, Kim Phi Dao nhìn thấy một nữ nhân xinh đẹp, mang theo một đám người đang đứng cách bọn

nàng khoảng năm bước.

Trong đám người cũng chỉ có mình nàng ta là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, xem ra kẻ đả thương mình chính là nàng, Kim Phi Dao

khẽ cắn môi nguyền rủa: “Yêu bà chết dẫm, rảnh rỗi thì về nhà mà đánh

con, bắt nạt tiểu hài tử thì có bản lĩnh gì chứ.”

Nàng này thoạt

nhìn khoảng hơn ba mươi tuổi, xinh đẹp tựa thiên tiên, hơn nữa Kim Phi

Dao càng nhìn nàng ta càng thấy quen mắt, ngũ quan kia trông như đã gặp ở đâu rồi.

“Hùng Thiên Khôn!” Chả trách nhìn quen như vậy, người

này trông rất giống Hùng Thiên Khôn, có vẻ là đi tìm con đây. Trong lòng Kim Phi Dao thoáng yên ổn một chút, hóa ra là tìm nhi tử, có lẽ nàng ta cho rằng mình là kẻ lừa đảo, xem ra phải nhanh chóng giải thích, nếu

không ân nhân cứu mạng lại bị ngộ sát thì phiền to.

“Tiền bối, người hiểu lầm rồi, ta không phải là người xấu.”

Kim Phi Dao ra sức ngẩng đầu, la lớn với nương của Hùng Thiên Khôn, lời còn chưa dứt, bạch quang đã lóe lên, cũng không biết là cái gì đột nhiên

nện lên mặt Kim Phi Dao, lập tức trên mặt nàng như mở phường nhuộm, màu

sắc gì cũng có.

“Phi, lão yêu bà, ngươi có bệnh à? Đừng có đem

cơn tức vì nam nhân ngươi nuôi thị thϊếp, sài lô đỉnh đổ lên người ta.

Nếu không phải có ta thì con ngươi đã sớm bị người gϊếŧ chết cướp của

rồi, ngươi đường đường là tu sĩ Trúc Cơ kỳ mà chút đó cũng không tu

dưỡng được, đúng là đồ yêu nghiệt.” Kim Phi Dao lửa giận tận trời, nàng

phun máu tươi trong miệng ra, mặc kệ máu mũi đang chảy, liền không biết

chừng mực mà mắng loạn lên.

“Hừ, nếu không phải ngươi dụ dỗ con

ta, làm sao hắn có thể lặng lẽ rời khỏi môn phái. Đã thế lại còn bắt hắn đi chung quanh để tránh chúng ta, khiến ta tìm mãi không được, hôm nay

không gϊếŧ ngươi thì làm sao ta có thể giải tỏa nỗi thống khổ nhớ thương con.” Hung quang hiện lên trong mắt nữ tử, nàng nhướng mày, hạ sát tâm

với Kim Phi Dao. Nhất là lúc nhìn thấy Kim Phi Dao lôi kéo tay con mình, muốn kéo vào trong viện kia, chắc chắn là muốn làm thuật thải dương bổ

âm, nàng tức giận nghiến răng nghiến lợi.

Kim Phi Dao tức tối lại xấu hổ, loại đầu óc gì mà lại không thể trao đổi thông tin vậy. Nếu

nàng mà biết đối phương còn nhận định nàng muốn kéo Hùng Thiên Khôn vào

trong viện để thải dương bổ âm thì chỉ sợ không cần động thủ, nàng đã

tức giận đến hộc máu mà chết.

“Nương, nương hiểu lầm rồi, là con

tự trốn đi, không liên quan gì đến Phi Dao muội muội. Hơn nữa lúc con

gặp ác nhân thì nàng đã ra tay cứu giúp, nếu không hôm nay nương đã

không thể nhìn thấy con đâu.” Hùng Thiên Khôn từ lúc đầu vẫn luôn trầm

mặc đột nhiên bước lên một bước, kiên định nhìn nương hắn.

Hùng

phu nhân sốt ruột vì nhi tử cho nên không chú ý tới đứa con tính cách

yếu đuối lại dám nói với mình như vậy, nhưng đám đệ tử phái Vân Sơn đứng phía sau nàng lại phát hiện ra tình hình này, kinh ngạc liếc mắt nhìn

nhau.

Chỉ có Kim Phi Dao biết, Hùng Thiên Khôn có thể hành động được như vậy đến cùng có bao nhiêu gian nan.

Đôi chân run run kia, hai tay nắm chặt đến trắng bệch kia, âm điệu còn có

chút run rẩy nữa, đều chứng minh hắn đang cố gắng áp chế những sợ hãi

trong lòng, phản kháng lại áp lực của mẫu thân đối với hắn, đang đấu

tranh kịch liệt với nội tâm yếu đuối của mình.

Đối mặt với Hùng

Thiên Khôn, Hùng phu nhân lộ ra ánh mắt từ ái, nàng vươn tay, dịu dàng

nói: “Khôn nhi, mau tới đây, cẩn thận máu bắn lên người. Con xem con đi, gầy đi rồi.”

Hùng Thiên Khôn đứng yên không động, giọng điệu

cũng trầm ổn hơn nhiều, tay chân không còn run nữa, hai tay nắm chặt nhẹ nhàng buông ra, lạnh lùng nói: “Nương, thả nàng ra.”

“Khôn nhi?” Nhìn thấy con mình xa lạ như vậy, Hùng phu nhân tựa hồ giật mình không

nhỏ, có chút không biết làm sao, “Nàng ta đang dối gạt con đấy, con

không biết lòng người xấu xa thế nào đâu, nếu không gϊếŧ nàng, sau này

lại có người lớn mật đến dụ dỗ con thì phải làm sao bây giờ?”

“Đại thẩm, cho dù có người dụ dỗ con bà thì chắc chắn cũng là nam nhân.” Kim Phi Dao thật sự không chịu nổi, bị người đả thương không nói, lại còn

phải chịu sỉ nhục một câu dụ dỗ, hai câu dụ dỗ.

“To gan.” Một hoàng y nữ tử bên người Hùng phu nhân tay vụt lên, bạch quang vừa rồi đả thương Kim Phi Dao lại nhào tới nàng.

Hùng Thiên Khôn lập tức xuất thủ, chỉ thấy bóng trắng như hoa, bạch quang đã bị hắn chém trúng, một viên châu bị chém thành hai nửa, rớt xuống chân

hắn.

“Thiên linh châu của ta!” Nữ tử đau lòng kêu lên.

Nhìn thấy Hùng Thiên Khôn dám phản kháng lại lời mình, luôn luôn đứng về

phía nữ hài kia còn không nói, lại còn ra tay phá hủy pháp khí của sư

muội, Hùng phu nhân liền tính hết tất cả lên đầu Kim Phi Dao.

Cảm giác được ánh mắt tràn ngập pháp khí của Hùng phu nhân không ngừng đảo

qua người mình, Kim Phi Dao nằm dưới đất, ngửa mặt nhìn trời, yên lặng

nghĩ: “Hẳn là sắp tới rồi, còn không tới là ta mất mạng đó.”