Chương 8: Tuyệt địa nghịch tập

Editor: Hút cỏ thay cơm

Beta: Tân Sinh

Gầm!

Diệp Thần vừa mới bước vào yêu thú sâm lâm liền nghe được tiếng rống của yêu thú, Diệp thần tập trung cao độ, cẩn thận từng bước hướng vào chỗ sâu trong rừng rậm đi tới. Lúc này không thể giống lúc trước, nơi đây nguy hiểm trùng trùng tùy thời đều có thể mất mạng làm hắn cũng chẳng dám lơ là.

Nửa canh giờ sau, Diệp Thần dừng lại trên một tảng đá, đứng ở chỗ cao hắn quan sát bốn phía xung quanh, phía trước không xa có một gốc linh thảo phát ra ánh sáng nhè nhẹ hấp dẫn ánh mắt người khác.

Gốc linh thảo ấy phát ra ánh sáng tím nhàn nhạt, linh khí quanh quẩn. Hắn đối với gốc linh dược này hết sức quen thuộc, sau khi phục dụng sẽ ngưng thần, bài trừ tạp niệm, là linh dược hiếm có.

"Tử Tham thảo, thật sự vận khí lần này không tồi." Diệp Thần thì thào nghĩ, hắn không có vội vàng tiến đến hái gốc thảo dược này, với kinh nghiệm của hắn thì phàm là những nơi có linh thảo đều có linh thú thủ hộ.

Quả nhiên, Diệp Thần nhìn bốn hướng, phát hiện bên kia bụi rậm truyền đến âm thanh sàn sạt, bên cạnh đó còn có mùi huyết tinh bạo ngược phát ra, càng lúc càng nồng đậm.

Diệp Thần nheo mắt lại, bên kia bụi rậm có một đầu yêu thú to lớn bước ra, nó cao chừng một trượng, quanh thân có ngọn lửa màu tím, một đôi đồng mâu màu đỏ rực lộ ra vẻ thị huyết.

"Hỏa Lang." Mắt thấy yêu thú, khóe miệng Diệp Thần hiện ra nụ cười lạnh.

"Lão tử tìm ngươi đã lâu."

Rống!

Hỏa lang rống lên một tiếng, há mồm máu phun ra một đoàn lửa màu tím. Thấy vậy, hắn đạp vào một tấm nham thạch ở phía sau, nháy mắt tung người tạo đà xoay người, đồng thời kiếm khí màu vàng đã cô đọng từ trước được hắn tung ra chém về phía hai mắt của hỏa lang.

Hắn biết không thể một kích gϊếŧ ngay đầu hỏa lang này được, thân thể hỏa lang cường hãn cùng với ngọn lửa cực mạnh. Nhược điểm của nó chính là đôi mắt, đối với yêu thú da dày thịt béo lại có thể khống chế ngọn lửa này muốn chính là tấn công phải chuẩn.

Tranh!

Kiếm khí lao ra tạo nên tiếng thanh minh xuyên qua không khí.

Phốc! Phốc!

Kiếm khí đâm vào hai mắt của hỏa lang khiến cho mắt của nó vỡ nát, mùi máu tanh tưởi tràn ra, Hỏa lang kêu lên một tiềng thảm thiết.

Ông!

Một tiếng trầm đυ.c vang lên. Diệp Thần nắm lấy Thiên Cung kiếm đâm vào đầu hỏa lang, làm đầu hỏa lang này bị thương nặng, trên đầu nó lộ ra xương trắng, huyết nhục mơ hồ. Hắn phát ra lực đạo quá mạnh, phản chấn làm tay hắn truyền đến cảm giác đau nhức, mấy đường kiếm đều bị đánh văng ra ngoài.

Đòn đánh nghiêm trọng làm hỏa lang choáng váng không thể đứng vững.

Thừa lúc ngươi bệnh lấy ngươi mệnh!

Diệp Thần hiểu được đạo lý này liền nhanh chóng di chuyển lại gần hỏa lang. Chân khí hội tụ trong lòng bàn tay, giữa các ngón tay có các đường lôi điện chớp động.

Bôn Lôi Chưởng!

Diệp Thần hét lớn một tiếng, cả người lăng không đánh ra một chưởng trên đỉnh đầu của hỏa lang.

Nghe "phốc" một tiếng, đầu của hỏa lang nổ tung tại chỗ, máu tươi cùng não văng tung tóe, thân hình to lớn của hỏa lang ầm ầm ngã xuống. Nó cũng không thể ngờ rằng lại bị một tiểu tu sĩ ngưng khí nhất trọng sinh sinh gϊếŧ chết.

Hô!

Diệp Thần thở ra một hơi, thân thể cũng không có thả lỏng chút nào. Lúc này không còn như trước kia, bây giờ chỉ có ngưng khí nhất trọng, thực lực có hạn. Tuy chỉ cùng hỏa lang đánh nhau một hồi nhưng vô cùng nguy hiểm, chỉ cần hắn hơi vô ý một chút sẽ là mồi trong bụng nó.

Diệp Thần mở đầu của hỏa lang ra, lấy từ bên trong một viên đá nhỏ. Viên đá nhỏ này không rõ hình dạng, bề ngoài gồ ghề, bên trên còn có máu tươi không ngừng chảy xuống.

Cái này chinh là thú nguyên của huyết lang.

Thú nguyên chính là tinh hoa yêu thú cô đọng lại, là bộ phận quý trọng nhất của yêu thú, nhân loại săn gϊếŧ yêu thú hơn một nửa cũng bởi vì thú nguyên. Thú nguyên đối với tu luyện của tu sĩ có trợ giúp rất lớn.

"Nhiệm vụ hoàn thành." Diệp Thần lau lau vết máu ở thú nguyên sau đó nhét vào l*иg ngực, hắn không hề nghĩ đến nhiệm vụ lại hoàn thành nhanh đến như vậy.

Ân?

Hắn nhíu mày, sau lưng truyền đến một luồng hàn ý, hắn khẽ rùng mình nhanh chóng lui về sau nhưng tốc độ vẫn còn chậm, ba cái ngân châm phá không lao thẳng về hắn.

Mặc dù đã toàn lực tránh né nhưng hắn vẫn trúng chiêu, ba cái ngân châm chẳng phân biệt trước sau liền đâm trên cánh tay hắn, trong ngân châm ẩn chứa kịch độc. Không đến ba giây, cánh tay của hắn đều biến thành màu đen.

"Đường đường là nhân nguyên cảnh, vậy mà cũng sẽ đánh lén." Một ngụm máu tươi phun ra, Diệp Thần băng ôm cánh tay lui về phía sau rồi nhìn về hướng của đám cây um tùm trước mặt.

"Tiểu tử, linh giác không tồi." Giọng cười âm hiểm từ bên trong cây cối truyền ra, ngay sau đó một ông lão lưng còng mặc áo xám bước ra, tay chống quải trượng, mặt rỗ, các nếp nhăn trên mặt chồng lên nhau, hốc mắt sâu, hai con ngươi màu đỏ âm hiểm giống như rắn rết làm cho người ta phải sởn tóc gáy. Người này lệ khí rất nặng, nhìn là biết được chuyên gϊếŧ người cướp của, làm việc ác không từ thủ đoạn.

"Ngươi có đồ đạc gì thì nhanh chóng đưa ra đây, nể tình ngươi hợp tác ta sẽ cho ngươi cái chết toàn thây, bằng khong ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết." Lão giả lưng còng nở một nụ cười để lộ hàm răng ố vàng xấu xí.

"Ta chỉ là một tiểu tử ngưng khí nhất trọng thì lấy đâu ra cái gì gọi là bảo bối chứ?" Diệp Thần lạnh lùng nói, hai mắt hắn bắt đầu mê muội. Trên cánh tay là ba cái độc châm ẩn chứa kịch độc đặc chế, hơn nữa tốc độ lan tràn cực nhanh. Mới đây thôi mà kinh mạch của hắn đã dần dần bị ăn mòn, chân khí trì trệ.

"Xem ra ngươi quả thật chẳng biết điều." Lão giả lưng còng cười cười từ từ bước tới, trên tay lão có một tầng hắc vụ quấn quanh.

Lật thuyền trong mương.

Diệp Thần nghiến răng, Lão giả lưng còng lưng còng này là cao thủ dụng độc, hơn nữa tu vi nhân nguyên cảnh nhất trọng, cao hơn hắn cả một đại cảnh giới. Hắn âm thầm đánh giá, cho dù lúc hắn toàn thịnh cũng không phải là đối thủ của lão già này.

Đột nhiên, đan hỏa trong cơ thể hắn rung động, chia làm nhiều phần phân chia vào các ngõ ngách kinh mạch cường thế đem độc tố sinh sinh luyện hóa.

"Này cũng có thể luyện hóa được sao?" Hắn vội vàng nhìn vào trong thân thể, hắn có chút kinh ngạc.

Tuy rằng độc tố đều được luyện hóa nhưng hắn vẫn đứng yên tại chỗ.

Sở dĩ hắn còn đứng ở đây, nhân lúc lão già này buông lỏng cảnh giác thì phát động một kích lôi đình. Tu vi bị áp chế tuyệt đối, nếu đối kháng chính diện thì hắn cũng biết hắn không có khả năng thắng.

Nhưng nếu đột nhiên ra tay làm kẻ này bị thương nặng thì khả năng cũng không khó.

"Nhài con, đừng trách ông nội ngươi." Lão giả lưng còng đã đi vào, trong mắt gã tràn đầy tia ngoan độc, đây rõ ràng là một ác nhân lại cố tình bày ra bộ dáng thương xót.

"Ta không trách ngươi." Diệp Thần cười lạnh, trong mắt toát ra hàn quang.

Thấy thế, Lão giả lưng còng lưng còng nhíu mày.

"Bôn Lôi Chưởng."

Đột nhiên Diệp Thần hét lên đồng thời đánh một chưởng về phía Lão giả lưng còng.

"Ngươi thế nhưng.." Lão giả lưng còng cả kinh muốn tránh né nhưng khoảng cách quá ngắn, Diệp Thần ra tay nhanh chóng khiến cho lão không còn thời gian phản ứng, bị hắn đánh một chưởng lên ngực.

Lui về phía sau, trong ánh mắt Lão giả lưng còng hiện lên vẻ kinh sợ.

Hắn không thể hiểu được tại sao Diệp Thần trong thời gian ngắn như vậy lại có thể giải độc, lại diễn một màn kịch như vậy để lợi dụng cơ hội tấn công hắn.

Bôn Lôi chưởng!

Một kích đắc thủ, Diệp Thần tiếp tục triển khai tấn công.

Lão giả lưng còng vừa lùi về phía sau chưa kịp phòng ngự bị Diệp Thần đánh hộc máu.

Diệp Thần vận chân khí, không cho địch một chút thời gian nào để thở dốc, hắn lao lên như một mãnh thú, liên tiếp tung ra Bôn Lôi chưởng.

Trong lúc lão giả lưng còng còn muốn ra tay đánh trả nhưng Diệp Thần không cho gã thời gian để phản ứng.

Phập!

Ới con dao găm lạnh lẽo cắm vào ngực lão giả lưng còng, ông ta ngửa đầu muốn nói chuyện, nhưng vừa mở miệng, máu đã ứa ra, trong mắt ông ta hiện lên vẻ kinh hoàng, cho đến lúc chết ông ta cũng không thể ngờ được rằng ông ta lại bị gϊếŧ chết bởi một tiểu bối chỉ là Ngưng Khí một trọng.

Bên kia, Diệp Trần cũng lảo đảo quỳ trên mặt đất.

Hắn liên tiếp vận dụng Bôn Lôi chưởng khiến cho chân khí tiêu hao gần như không còn, nhưng có thể gϊếŧ chết một lão giả tu vi nguyên cảnh này thì tất cả đều đáng giá. Chỉ sợ trước kia hắn cũng không có chiến tích huy hào nào như vậy.

Tuy rằng dựa vào đánh lén, nhưng cũng đã đủ để hắn kiêu ngạo.

Không có dừng lại, Diệp Trần lảo đảo đứng lên, không dám chậm trễ một chút nào, cầm lấy túi trữ vật của lão giả lưng còng, đeo Thiên Khuyết trên lưng vội vàng đi sâu vào trong rừng, lúc gần đi hắn cũng không quên hái gốc Tử Tham thảo trên vách đá.