Đi ra Cửu Thanh Các, Diệp Thần dựa theo chỉ dẫn, một đường đi tới Linh Khí Các.
Trong coi Linh Khí Các là một vị trưởng lão có thân hình mập mạp, đôi mắt híp tới nỗi phải dùng hai tay banh to ra mới nhìn thấy được, toàn thây giống như khối thịt mỡ lay động, để lộ bộ ngực, trông giống như một vị Phật Di Lặc.
Người này chính là thủ tọa trông coi của Linh Khí Các, tên là Chu Đại Phúc.
"Ra mắt trưởng lão." Thấy Chu Đại Phúc đang nằm nhàn nhã ở trên ghế nằm, Diệp Thần tiến lên cung kính thi lễ.
"Bé con, ta nhớ là chưa gặp qua ngươi đúng không!" Chu Đại Phục ngồi dậy liếc nhìn Diệp Thần, đôi mặt nhỏ ánh lên một vệt sáng, nhìn Diệp Thần từ trên xuống dưới.
"Ta là đệ tử ngoại môn mới tới." Diệp Thần đưa ngọc bài của chính mình lên. "Vị Thanh Y trưởng lão để ta tới tuyển chọn Linh Khí."
Chu Đại Phúc tiếp nhận ngọc bài, hắn lăn qua lặn lại ngọc bài một chút, sau đó tùy ý quang lại cho Diệp Thần. Hắn lười biếng nằm trở lại vị trí cũ, khoát tay nói. "Chính mình đi vào chọn đi! Đệ tử thực tập chỉ có thể chọn vũ khí ở tầng thứ nhất, đừng có trốn lên tầng thứ hai."
Ách!
Diệp Thần thu hồi ngọc bài, đi vào chỗ sâu của Linh Khí Các.
Tầng một cảu Linh Khí Các thật rộng lớn, diện tích mấy ngàn trượng, trưng bày đủ loại binh khí cùng vô số kiểu dáng, quả nhiên mười tám loại vũ khí cái gì cũng có. Hơn nữa mỗi thanh Linh Khí đều tỏa ra ánh sáng lộng lẫy, giống như từng đóa hoa tươi tranh nhau khoe sắc.
"Quả nhiên vẫn là cấp thấp." Diệp Thần lướt hơn phân nửa vẫn chưa tìm được vũ khí thích hợp với bản thân mình. Hắn có chút thất vọng, là một cái đệ tử thực tập, quyền hạn chỉ có thể chọn ở tầng thứ nhất!
Vừa đi vừa nghĩ, Diệp Thần tiện tay cầm lên một thanh đao Quỷ Đầu Đại Đao, lập tức hắn liền lắc đầu. "Quá nhẹ."
Hắn thả thanh đại đao xuống, lại cầm một thanh linh kiếm lên, kiếm này mặc dù sắc bén nhưng Diệp Thần vẫn thả nó về chỗ cũ.
Diệp Thần một đường chọn lựa, giống như đi chợ mua thức ăn. Nơi này tuy nhiều Linh Khí nhưng đi hơn nửa vòng cũng không kiếm được một thanh Linh Khí phù hợp với bản thân. Lúc trước, những thanh Linh Khí này có để trước mặt Diệp Thần thì hắn cũng không them để ý, nhưng bây giờ hắn chỉ có thể tìm kiếm Linh Khí trong cái đống Linh Khí cấp thấp này.
Sắp hết một vòng mà Diệp Thần vẫn không có thu hoạch gì cả.
Đột nhiên, Chân Hỏa từ trong đan hải của hắn chấn động một cái, nó phân ra một sợi hỏa diễm hỏa nhỏ, bay ra bên ngoài.
Diệp Thần có chút sững sờ, hắn cuống quýt đuổi theo, sau khi đi một lúc hắn đến một chiếc kệ đựng vũ khí bằng đá. Bên trên kệ đá trưng bày một thanh thiết kiếm màu đen. Có lẽ thanh kiếm không có ai di động trong một thời gian dài nên phía trên nó đã phủ kín tro bụi. Mà sợ Chân Hỏa kia đang quấn quanh ở phía trên thanh thiết kiếm.
Diệp Thần kinh ngạc, hắn cầm chuôi kiếm sắt, Linh Khí mà Chân Hỏa nhìn trúng không phải là một Linh Khí tầm thường, hắn cẩn thận quan sát thanh Linh Khí này.
Thế nhưng Diệp Thần quá coi thường sức nặng của thanh thiết kiếm này, hắn hít một hơi nhưng không thể nào nhấc được thanh kiếm này lên.
"Ít nhất phải nặng đến 200 căn." Diệp Thần phán đoán trọng lượng của thanh kiếm. Cũng khó trách nó nằm lẻ loi ở đây, thanh kiếm nặng 200 cân chứ không phải chuyện đùa. Đệ tử yếu không thể nào nhấc lên nổi, mà nếu có nhấc lên được thì cũng không đủ chân khí mà cầm đi đánh nhau. Chưa đánh nhau đã bị chết vì mệt rồi cũng nên.
Thế nhưng, cũng chính vì như thế mới khiến cho Diệp Thần hứng thú đối với thanh thiết kiếm này.
Diệp Thần vận chuyển chân khí, hắn đem kiếm sắt cầm lên, nhẹ nhàng thổi lớp bụi phía trên xuống.
Diệp Thần cảm nhận được một cỗ hơi thở tuế nguyệt đầy tang thương, bên trên chuôi kiếm khắc hai cánh văn tự cổ lão: Thiên Khuyết.
"Thiên Khuyết." Diệp Thần thì thào, hắn quan sát tỉ mỉ thanh thiết kiếm này.
Kiếm sắc chưa từng được sử dụng, to hơn linh kiếm bình thường rất nhiều, không nhìn được chất liệu để rèn thanh kiếm, chỉ biết nó nặng vô cùng, bên trên thân của thanh kiếm có khắc rất nhiều phù văn mà Diệp Thần xem vẫn không hiểu, hơn nữa nó tỏa ra một hơi thở rất cổ xưa.
"Thật sự là một thanh kiếm kỳ quái." Diệp Thần nhỏ giọng thầm thì. Với cái trọng lượng như vậy, dùng thanh kiếm đi chém người thì không ổn, nhưng nếu dùng để đi đập người thì nó lại vô cùng hợp lý.
"Chọn ngươi vậy." Diệp Thần đem thiết kiếm gánh lên vai, đi ra bên ngoài.
A?
Cách đó không xa truyền đến tiếng kêu kinh ngạc của Chu Đại Phúc. "Tiểu gia hỏa, thân thể ngươi nhỏ bé như vậy, chọn cái gì không chọn, ngươi lại đi chọn thanh kiếm sắt này."
Bịch!
Diệp Thần đi tới, hắn đem thanh kiếm buông xuống, thanh kiếm quá nặng, nửa thân kiếm đã cắm ở trong lòng đất.
"Trưởng lão, lai lịch của thanh kiếm này ra sao?" Diệp thần chi vào thanh kiếm Thiên Khuyết hỏi. "Cái này không phải nặng bình thường nha!"
"Cái này sao!" Chu Đại Phúc nhéo nhéo bộ ria mép của chính mình, hắn trầm ngâm trong chuốc lát, sau đó mới lên tiếng. "Từ lúc ta tiếp nhận Linh Khí Các thì nó đã nằm ở đây rồi, nó ở đây ít nhất một trăm năm, còn lai lịch của nó, ta cũng không biết."
"Vậy sao."
"Ta khuyên ngươi vẫn nên đổi một kiện Linh Khí khác đi, thanh thiết kiếm này cũng không phải nặng bình thường đâu, chọn một thanh nhẹ hơn đi."
"Không cần, liền nó." Diệp Thần cười cười, hắn nhẹ nhàng vuốt ve thanh kiếm, càng xem càng thuận mắt.
"Tiểu tử quật cường, vậy thì ngươi cố vác đi."
"Cảm ơn trưởng lão." Diệp Thần cung kính thi lễ một lần nữa, sau đó hắn khiên Thiên Khuyết đi ra Linh Khí Các.
Vừa đi ra cửa, hắn liền được nghênh đón bằng ánh mắt kinh ngạc, tốp ba tốp năm đệ tử đi qua, đầu tiên là liếc mắt nhìn Diệp Thần, sau đó lại nhìn Diệp Thần khiêng thanh kiếm Thiên Khuyết đi, tất cả đều không khỏi chỉ trỏ về phía Diệp Thần.
"Tiểu tử này là ai vậy! Ta chưa từng thấy qua nha, là đệ tử ngoại môn vừa tới sao?"
"Hắn khiêng thanh kiếm kia, hẳn là Thiên Khuyết đi."
"Hình như là vậy, khí lực cũng không nhỏ đi! Chỉ là tu vi hơi yếu một chút, đầu óc chắc cũng không bình thường."
Diệp Thần không quan tâm mấy lời nói của những người này, hắn có một loại cảm giác, đó chính là thanh Thiên Khuyến này không đơn giản, so với mấy thanh Linh Khí cấp thấp kia, hắn càng muốn chọn thanh Thiên Khuyết này. Với cái trọng lượng của nó, mỗi ngày cõng nó trên người cũng trợ giúp việc tu hành nha.
"A? Người của Chính Dương Tông." Đột nhiên một âm thanh vang lên, mọi người xung quanh đều nhìn về phía bầu trời.
Trên không trung, một thanh phi kiếm khổng lồ xoẹt qua, phía bên trên có ba người đang đứng, một cái mỹ phụ trung niên, một cái mỹ nhân tịnh lệ, còn có một thanh niên anh tuấn.
"Chính Dương Tông tới Hằng Nhạc Tông làm cái gì?" Có người nghi ngờ hỏi.
"Ngươi không biết gì sao, sau ba tháng, Chính Dương Tông, Thanh Vân Tông cùng Hằng Nhạc Tông tổ chức thi đấu, Chính Dương Tông tới chắc là thương lượng sự nghị về thi đấu.
" Nữ đệ tử kia thật đẹp, giống như một vị tiên nữ nha. "
Diệp Thần không nghe thấy câu nói nào của đám người xung quanh. Ánh mắt của hắn nhìn về phía bầu trời, nói chính xác hơn là nhìn về phía mỹ nữ đang đứng ở trên thanh phi kiếm. Tay áo nàng phiêu diêu, như trích tiên hạ phàm, thánh khiết vô hạ, không nhiễm khói bụi nhân gian.
Nàng không ngoài ai khác chính là Cơ Ngưng Sương.
" Không nghĩ tới nhanh như vậy liền gặp mặt. "Diệp Thần thì thào một tiếng, đôi mắt đem thâm thúy, có chút phức tạp, có chút lạnh nhạt." Sẽ có một ngày ta quay trở lại. "
Cơ Ngưng Sương cảm giác như có người đang nhìn chính mình, nàng không khỏi ngoái đầu nhìn xuống phía dưới, nhưng lúc này Diệp thần đã sớm biết mất trong đám người.
" Cảm giác thật quen thuộc. "Cơ Ngưng Sương khẽ kêu một tiếng.
" Sư muội thế nào? "
" Không có việc gì."