Chương 26: Thua Quá Vô Nghĩa 2

Diệp Thiên đưa tay thoăn thoắt, mò khắp người Vệ Dương, cho dù là ngọc bội bên hông hay là nhẫn trên ngón tay, hoặc là ngọc châu khảm nạm trên đai lưng ngọc, chỉ cần là thứ đáng giá thì đều bị hắn nhét hết vào trong l*иg ngực của mình.

Hắn giống như là một tên cường đạo, thấy đồ là cướp, thấy bảo bối là lấy, thủ pháp thành thạo, thoạt nhìn thì hẳn là đã làm không ít chuyện trộm gà bắt chó.

"Còn có thể làm như vậy?" Đám đệ tử vây xem phía dưới sửng sốt một chút.

Vạn chúng chú mục, Diệp Thiên càn quét sạch sẽ mọi thứ đáng giá trên người Vệ Dương.

Đúng là tân tân khổ khổ mấy chục năm, đùng một cái trở lại ngày trước giải phóng.

Đúng vậy!Làm xong mấy chuyện này, Diệp Thiên mới phủi mông một cái, rời khỏi Phong Vân Đài nhanh như một làn khói.

Hắn đi một lúc lâu rồi mà ở đây vẫn lặng ngắt như tờ.

Ba đại chủ phong ở ngoại môn Hằng Nhạc Tông thì đã có đệ tử của thủ tọa của hai đại chủ phong liên tiếp bị Diệp Thiên đánh bại.

Rời khỏi Phong Vân Đài, Diệp Thiên ôm túi trữ vật và bảo bối của Vệ Dương trong lòng, ngựa không ngừng vó vọt thẳng tới Vạn Bảo Các.

Trận chiến ở Phong Vân Đài lần này hắn thu hoạch còn nhiều hơn khi khiếu chiến Triệu Long.

Trời sinh có Hàn Băng Chân Khí, mặc dù thiên phú của Vệ Dương không hề tốt đẹp gì nhưng mà hắn cũng rất được Thiên Dương Phong coi trọng.

Cũng vì lý do đó cho nên túi trữ vật của hắn rất phong phú, chỉ riêng linh thạch thôi thì cũng đã hơn một ngàn viên, ndl chừng ba mươi mấy bình, tính cả cái những thứ hỗn tạp khác thì có thể nói đây là một bút tài phú rất khả quan.

"Không tệ, không tệ.

" Diệp Thiên vỗ vỗ túi trữ vật, tâm tình rất khoái trá, một chân đã bước vào cửa lớn Vạn Bảo Các.

Vừa mới đi tới thì Bàng Đại Hải ló đầu ra tới.

Giống như lần đầu tiên, người này có đôi mắt to sáng ngời có thần, ánh mắt sáng như tuyết, nếu ai dám trộm đồ trong Vạn Bảo Các hắn thì chắc chắn không trốn khỏi pháp nhẫn của hắn.

"Thằng nhóc, ngươi lại tới, coi trọng cái gì rồi, gia gia ta tính rẻ cho ngươi một chút.

" Con hàng này xoa xoa tay, cười có chút không bình thường, khiến Diệp Thiên nhìn mà sợ hãi trong lòng.

"Trưởng lão, ngươi có Tuyết Ngọc Lan Hoa hay không?""Có có có, Vạn Bảo Các ta cái gì cũng có.

" Bàng Đại Hải nói, vẫn không quên giơ hai ngón tay lên: "Năm mươi linh thạch một bụi, ngươi muốn bao nhiêu.

""Mắc như vậy.

""Nếu ngươi mua nhiều thì có thể giảm giá.

" Bàng Đại Hải vuốt vuốt râu trên cằm, nói xong không quên chớp mắt với Diệp Thiên một cái: "Nhưng mà ít nhất cũng phải từ năm mươi bụi trở lên mới giảm giá được.

"Nghe vậy, Diệp Thiên để túi trữ vật của Vệ Dương lên trên quầy, hỏi: "Trưởng lão, ngươi nhìn xem mấy thứ bên trong giá trị bao nhiêu linh thạch.

""À, nhìn túi trữ vật này, giá trị không nhỏ nha!" Vừa nói, Bàng Đại Hải mở túi trữ vật ra, nhìn vào bên trong, sau đó lại nhìn Diệp Thiên: "Ngươi đánh cướp tên tiểu tử Vệ Dương đó?"Nghe Bàng Đại Hải nói như vậy, Diệp Thiên không khỏi sững sờ: "Trưởng lão biết?""Chắc chắn.

" Bàng Đại Hải nói, sau đó lấy một cái ngọc bội và một cái hạt châu đang phát sáng trong đó ra: "Thấy không, hôm qua hắn vừa mua.

"“Ách!”Diệp Thiên không khỏi sờ chóp mũi.

Bàng Đại Hải không hỏi nữa, lấy bàn tính ra, cúi đầu tính toán giá trị của mất thứ trong túi trữ vật, một lúc sau mới lên tiếng: "Vụn vụn vặt vặt cộng lại, ngang ngửa với chín trăm linh thạch, ngươi muốn bán không?""Bán.

" Diệp Thiên nói, sau đó lại đưa túi trữ vật chứa linh thạch qua: "Tăng thêm cái túi này, chừng hai ngàn linh thạch, đều đổi thành Tuyết Ngọc Lan Hoa cho ta.

""Tuyết Ngọc Lan Hoa?" Bàng Đại Hải sững sờ: "Ngươi mua nhiều Tuyết Ngọc Lan Hoa như vậy để làm gì?""Nấu canh uống.

""Coi như ta không có hỏi.

" Nói xong, Bàng Đại Hải đi vào.

Không lâu sau, hắn cầm một cái túi trữ vật đi ra, đưa cho Diệp Thiên: "Tặng ngươi mười bụi, tổng năm mươi bụi.

""Cảm ơn trưởng lão.

" Diệp Thiên cất túi trữ vật, sau đó đi tới gần hỏi: "Trưởng lão, ngươi có biết chỗ nào sau núi Hằng Nhạc Tông có nhiều Tuyết Ngọc Lan Hoa mọc nhất không?""Chỗ nào cũng không nhiều, mặc dù Tuyết Ngọc Lan Hoa cũng không phải thứ quý giá gì, nhưng vì nó là linh thảo thiết yếu cần dùng trong luyện chế Ngọc Linh Dịch, mấy loại linh thảo như vậy đều do tông môn phái người trồng trong Linh Thảo Viên, sau núi thì đều là hoang dại, hơn nữa số lượng rất thưa thớt.

""Như vậy sao!" Diệp Thiên sờ cằm, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Khó trách phía sau núi rất khó tìm được, hóa ra Tuyết Ngọc Lan Hoa bị tông môn quản chế!"Nghĩ đến Linh Thảo Viên, Diệp Thiên trực tiếp bỏ cái suy nghĩ đó đi, chỗ này không phải ai cũng có thể tới gần.

Trong lòng nghĩ như vậy, Diệp Thiên muốn quay người rời đi thì lại bị Bàng Đại Hải kéo lại.

"Trưởng lão còn chuyện gì nữa sao?"Chỉ thấy Bàng Đại Hải chà chà hai bàn tay to vào nhau, nháy mắt ra hiệu cho Diệp Thiên: "Thằng nhóc, ngươi còn Thị Huyết Hoàn hay không.

""Thị Huyết Hoàn?" Diệp Thiên có chút kinh ngạc, sau đó khẽ lắc đầu: "Bình Thị Huyết Hoàn đó là do ta ngẫu nhiên đoạt được, không còn nữa.

"Nghe vậy, Bàng Đại Hải có chút tiếc nuối.

Nhìn biểu cảm trên mặt hắn, Diệp Thiên có chút hiếu kỳ: "Trưởng lão, Thị Huyết Hoàn đó có lai lịch ra sao, ngươi cần nó để làm gì?""Thị Huyết Hoàn lai lịch khá lớn.

" Nói đến Thị Huyết Hoàn, Bàng Đại Hải hào hứng lên: "Đó là thứ mà chỉ có người của Thị Huyết Điện mới có, ngươi nghe nói tới Thị Huyết Điện sao! Quái vật khổng lồ ở phía bắt Đại Sở đó.

""Thị Huyết Điện.

" Diệp Thiên khẽ chau mày, lẩm bẩm nói: "Lão giả lưng còng đó là người của Thị Huyết Điện.

""Thị Huyết Hoàn có độc tính cực mạnh, nhưng theo một nghĩa nào đó thì nó cũng là một loại thuốc đại bổ, ai… chỉ có một bình, đúng là đáng tiếc.

" Bàng Đại Hải nói nhỏ, Diệp Thiên có chút khó hiểu.

Liếc Bàng Đại Hải một cái, Diệp Thiên trầm ngâm đi ra khỏi Vạn Bảo Các, thầm nói nếu biết giá trị của Thị Huyết Hoàn thì hắn sẽ không bán cho Bàng Đại Hải dễ dàng như vậy.

Ra khỏi Vạn Bảo Các, Diệp Thiên đi nhanh mấy bước, vọt thẳng ra sau núi Hằng Nhạc Tông, điên cuồng thu thập linh thảo cần cho luyện chế Ngọc Linh Dịch.

Mà lúc này, trên Thiên Dương Phong.

Khi Chung Lão Đạo nhìn thấy Vệ Dương tàn phế được đưa lên Thiên Dương Phong thì suýt chút né ngã từ trên ghế xuống.

"Cái tên tiểu tử Diệp Thiên này ra tay quá hung ác.

""Sư tôn, Diệp Thiên quá coi thường Thiên Dương Phong ta, để hôm nào ta đi chăm sóc hắn, ta cũng không tin, không lẽ một Ngưng Khí nhất trọng mà còn có thể đâm thủng trời không thành.

""Để cho đệ tử của lão già Cát Hồng bên Địa Dương Phong thăm dò sâu cạn trước đi! Tiểu tử Diệp Thiên này quá quỷ dị.

".