Từ không gian về phòng, nhìn nam nhân kia vẫn còn nằm trên đống cỏ đã ngủ say. Chỉ là môi mím chặt, nhìn vô cùng không thoải mái, đồng thời cũng lộ ra một chút vẻ cố chấp.
Hoa Xướng Vãn hơi do dự, suy nghĩ có nên đánh thức hắn hay không, hay vẫn là để nam nhân này ngủ nhiều thêm một chút? Quen ở một mình, nàng dường như đã sớm quên đi phải chăm sóc người bên ngoài như thế nào, chỉ là nàng chưa kịp nghĩ kỹ thì liền nghe thấy phía ngoài truyền đến tiếng bước chân hỗn tạp, hẳn là có người đến, hơn nữa còn không phải một người.
Cảm giác đám người đó càng ngày càng gần, Hoa Xướng Vãn cũng có chút bất đắc dĩ. Nông trạch thời cổ đến cả cửa cũng không biết khóa, cũng không biết người tới là ai, nhưng có lẽ không phải là trộm. Nhà này nghèo chỉ còn lại người, trộm cũng không có ngốc mà trộm người đi.
"Tiểu Vãn, có ở nhà không? Đại tỷ và đại tỷ phu tới thăm muội." Theo tiếng nói vang lên, có hai người đi vào, một nam một nữ, tầm hai bốn hai lăm tuổi. Tướng mạo nữ nhân này và Hoa Xướng Vãn có ba phần tương tự, chính là đại tỷ Hoa Xướng Tảo của thân thể này, mà nam tử kia thì là phu lang của Hoa Xướng Tảo Hàn Doãn, trong tay hai người đều cầm đồ, có gạo, cũng có bánh ngọt, hoa quả.
Hoa Xướng Vãn là người Hoa gia, coi như là một nông hộ gia đình rất giàu có, ngoại trừ phụ mẫu thì còn có một tỷ một huynh một đệ. Nàng là đứa ba, vốn nên ở trong nhà, nhưng bất đắc dĩ rồi, vì bản thân nàng hết ăn lại nằm, lại không được phụ mẫu yêu thích, lại thêm tuổi tác cũng không còn nhỏ. Nương luôn nhẫn nhịn cuối cùng không thể nhịn được nữa mới trực tiếp phân gia đưa nàng một mình ra ngoài. Lúc phân gia cho nàng năm lượng bạc cộng thêm hai mẫu ruộng cạn, mặc dù không nhiều, nhưng cũng miễn cưỡng đủ để nàng sinh sống.
Phụ mẫu thì là kiểu mắt không thấy tim không phiền, còn vị đại tỷ này đối với nàng lại rất không tệ. Cả nhà đại tỷ ở trong thôn mở một tiệm tạp hóa, thường xuyên đưa một vài thứ đến cho nàng, lần này nghe nói chỗ Hoa Xướng Vãn xảy ra chuyện thì lập tức liền chạy tới, còn mang theo rất nhiều đồ ăn uống.
Tỷ phu Hoa Xướng Vãn là một nam tử ôn tồn lễ độ, một đôi mắt hạnh giống như là ngậm lấy thủy quang, yên lặng đi theo sau lưng Hoa Xướng Tảo, bộ dáng hiền phu. Chẳng qua là khi ánh mắt rơi vào bộ quần áo rách nát lại nhiễm lấy vài vết máu, sau đó lại nhìn về phía Hứa Nam Nghị đang ngủ mê man thì liền nhíu chặt mày, toát ra một tia thần sắc không tán đồng lắm.
"Muội lại đánh Nam Nghị rồi? Chuyện ngày hôm qua ta cũng nghe nói, Tôn gia bên kia là hạng người gì, chẳng lẽ muội không biết sao. Vì sao hắn lại gây phiền phức cho Nam Nghị, chính muội cũng rõ ràng, sao lại có thể trách cứ Nam Nghị, hắn rõ ràng vô tội." Giọng Hàn Doãn mang ý trách cứ, rất là bất bình vì Hứa Nam Nghị.
Hoa Xướng Vãn cũng có chút bất đắc dĩ, nàng cũng cảm thấy làm như vậy là không đúng, nhưng vấn đề này cũng không phải là nàng làm. Nhưng mà nàng cũng không thể giải thích, dù sao ẩn tình trong đó cũng không nên nói cho ngoại nhân. Chỉ là vị đại tỷ phu này lại làm nàng nghĩ đến một người khác cũng có quan hệ với thân thể này, đó chính là vị hôn phu của thân thể này—— Bạch Ân Nghi!
Hoa gia từ nhỏ đã quyết định cho Hoa Xướng Vãn vị hôn phu, Bạch gia rất nghèo, cho nên vì thu sính lễ rất nhỏ nên đã định búp bê nhà mình cho Hoa gia. Chỉ là tuổi tác hắn nhỏ hơn bốn năm tuổi so với Hoa Xướng Vãn, hiện tại còn chưa tròn mười bốn, cho nên mới kéo dài thời gian chưa lập gia đình. Mà hàng xóm hiện tại của Hoa Xướng Vãn cũng chính là cái tên phu lang hãm hại Hứa Nam Nghị nhà bên, chính là ca ca của Bạch Ân Nghi Bạch Ân Tứ.
Từ sau hơn một năm trước, Hoa Xướng Vãn uống rượu quá nhiều nên trong lúc vô tình đã mua Hứa Nam Nghị về nhà, Bạch Ân Tứ liền có rất nhiều bất mãn với Hứa Nam Nghị, ngày bình thường luôn nghĩ các biện pháp làm khó dễ Hứa Nam Nghị, thỉnh thoảng sẽ gây sự với Hứa Nam Nghị.
Mà vốn dĩ Hoa Xướng Vãn cũng vẫn luôn đứng về phía Bạch Ân Tứ, mỗi một lần Hứa Nam Nghị bị Bạch Ân Tứ gây phiền phức, sau khi về nhà còn phải đối mặt với sự mắng trách và đánh chửi của Hoa Xướng Vãn, sống không thể thê thảm hơn.
"Tỷ phu yên tâm đi, về sau sẽ không có chuyện như vậy." Trong đầu Hoa Xướng Vãn vẫn còn nghĩ tới việc lấy cái tên gọi là vị hôn phu kia, nam hài kia tuổi tác tuy nhỏ, nhưng lại là người yêu của nguyên chủ nhân thân thể này. Chỉ là bộ dáng trong trí nhớ lại có chút mơ hồ, dường như cơ hội gặp mặt cũng không nhiều.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Hoa Xướng Vãn liền toát ra một tia tinh quang sắc bén, càng cảm thấy nguyên chủ nhân thân thể là đồ ngu xuẩn, cái gọi là vị hôn phu cũng không phải một kẻ lương thiện dễ thân. Trong trí nhớ, có lẽ cũng chỉ có nguyên chủ nhân không cảm thấy ra sao, còn nàng lấy góc độ người bên ngoài mà xem thì cái tên gọi là vị hôn phu kia lại cực kì chướng mắt nàng.
Nhưng mà chướng mắt cũng tốt, nàng cũng sẽ không thích một nam búp bê mười bốn tuổi, chỉ là đây cũng là một chuyện có chút phiền phức, vẫn là phải tìm một cơ hội sớm giải quyết tốt.
"Về sau sẽ không? Thật sao?" Giống như câu hỏi cách đây không lâu khi Hứa Nam Nghị và Hoa Xướng Vãn xích mích, vị tỷ phu Hàn Doãn này hình như cũng không tín nhiệm Hoa Xướng Vãn lắm.
"Đương nhiên là thật!" Hoa Xướng Vãn đưa ra một đáp án khẳng định, lúc nói chuyện còn vô tình nhìn qua Hứa Nam Nghị một cái, lại phát hiện nam nhân kia không biết lúc nào đã tỉnh lại, con mắt thần thâm thúy nhìn nàng, không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Đánh thức ngươi rồi? Đói bụng không, ăn một chút gì đi." Biểu hiện của Hoa Xướng Vãn rất tự nhiên, nói xong liền mở cái hộp cháo Bát Bảo ra, đồng thời chuẩn bị thìa, sau đó vô cùng tri kỷ đặt ở trước mặt Hứa Nam Nghị. Khoảng cách từ lúc nàng đi chuẩn bị bữa sáng cũng mới gần hai khắc đồng hồ, nam nhân này cũng nên đói bụng rồi mới đúng.
Người nơi này làm gì mà được thấy qua cháo Bát Bảo, càng thêm chưa từng gặp qua cái thìa thần kỳ như thế. Nhìn một đống động tác của Hoa Xướng Vãn, Hứa Nam Nghị thật sự không biết phải làm sao. Đương nhiên ở trong đó ngoại trừ kinh ngạc ra thì càng nhiều là bị mê hoặc, lại nói, thứ chứa ở trong cái bình kỳ quái này thật sự ăn được hả?
"Đừng chỉ nhìn thôi, ăn đi, ta và đại tỷ có việc tâm sự." Hoa Xướng Vãn lại khuyên một câu rồi liền nhìn về phía tỷ tỷ và tỷ phu bên cạnh hỏi, "Hai người ăn điểm tâm đi, chỗ ta còn có một chút, hai người cũng nếm thử đi."
Hoa Xướng Vãn nói xong liền mở ra hai bình cháo Bát Bảo, đặt vào trước mặt tỷ tỷ và tỷ phu, cũng may nàng lấy ra khá nhiều, đủ cho mọi người ăn.
Hoa Xướng Tảo và Hàn Doãn nhìn nhau, sau đó lại cùng nhau nhìn về phía đồng đồ ăn uống cổ quái kia, thần sắc khá do dự. Vừa lo lắng thứ này rốt cuộc có thể ăn được hay không, cũng lo lắng thứ này có thể là quá trân quý, bọn họ có nên ăn hay không.
"Ăn đi, mùi vị không tệ, ta còn có một chút hoa quả. Lát nữa hai người trở về cứ mang theo, cho người trong nhà nếm thử."
Kiếp trước nàng làm cô nhi, mặc dù còn hơi lạ lẫm với người nhà nhưng chuyện này cũng không hề ảnh hưởng đến nàng tại thế giới này. Thật ra cái gọi là thái độ với mọi người trong nhà cũng giống với người ngoài mà thôi, với người thiện tâm thì dùng thiện tâm đối đãi, với những kẻ bất thiện thì cũng bất thiện lại mà thôi!
Hoa Xướng Tảo lúc này đã hoàn toàn ngây ngẩn cả người, nàng tới nhà muội muội rất nhiều lần, nhiều lần đều mang đồ vật đến, nhưng từ trước đến nay đều không mang đồ vật trở về. Hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây sao?
"Muội lấy được đồ ở chỗ nào đây, còn có những hoa quả này nữa, không phải lại trộm từ vườn trái cây của lão Triệu gia đấy chứ?" Hoa Xướng Tảo hoài nghi hỏi, ánh mắt rơi vào đống hoa quả, nào là táo và quýt, mỗi quả nhìn đều rất tươi mới, có cảm giác giá trị không nhỏ.
"Hoa quả là ta hái ở trên núi." Dù sao nơi này cũng gần núi, trên núi có rất nhiều thứ, vừa vặn có thể lấy ra làm cớ. Về phần cháo Bát Bảo kia, không nói cũng được, kém nhất thì cũng có thể nói là chính nàng làm!
"... Tốt, đã như vậy thì ta sẽ cầm về cho mẫu thân và phụ thân nếm thử. Muội cũng không còn nhỏ nữa, về sau phải tự sống thật tốt, đừng để cho chúng ta quan tâm nữa." Hoa Xướng Tảo vô cùng cảm khái, quan tâm nói vài câu. Hoa Xướng Vãn thì lẳng lặng nghe, coi như là đáp ứng, nàng vốn cũng dự định phải sống thật tốt.
Sau đó hai người liền cúi đầu nếm thử một miếng cháo, hương vị quả nhiên rất ngon, rồi lại đơn giản nói chuyện với nhau vài câu. Hàn Doãn nhìn Hứa Nam Nghị xấu hổ trốn ở trong chăn không ra, sau khi nếm qua xong liền cùng Hoa Xướng Tảo rời đi.
Những hoa quả kia cũng chỉ mang theo mấy quả táo, còn lại vẫn để lại cho Hoa Xướng Vãn và Hứa Nam Nghị. Còn cả những vật hai người mang tới, từng cái bày ra ở trên bàn, Hoa Xướng Vãn nhìn mà trong lòng cũng thấy ấm áp.