Chương 16: Tôi vẫn đang đợi em

Edit: Aiko

Beta: Suha

Cố Khinh Âm đã quên mình về phòng như thế nào, đến khi cô bình tĩnh lại, mới nhận ra mình đã vùi trong chăn, mặt nóng bừng như bị lửa thiêu đốt.

Cô hồi tưởng lại cảnh lúc nãy, thiếu chút nữa là xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi, sinh lý của con trai mạnh hơn con gái, cô bị nhốt trong lòng ngực của Chu Khâm, không có chỗ để trốn, sau đó lại bị anh ôm ra ban công, anh để cô dựa vào lan can, rồi hôn cô dưới ánh trăng.

Bọn họ hôn nhau từ cửa đến vào trong nhà, cánh môi không tách ra, cô ôm lấy cổ anh, cũng bắt đầu động tình.

Thân hình anh rất đẹp, cơ ngực săn chắc, lòng bàn tay cô cảm nhận được sự nóng như lửa đốt khi chạm vào.

Cố Khinh Âm thật sự cho rằng sẽ có chuyện xảy ra giữa họ trong đêm nay, nhưng ở thời khắc mấu chốt, Chu Khâm lại đẩy cô ra.

Đôi mắt rực lửa của anh nhìn chằm chằm vào cô, hỏi cô có muốn cùng anh ở bên nhau không, một câu nói ngay lập tức dập tắt mọi cảm xúc mà cô đang có.

Chu Khâm nhìn ra được đáp án từ trong mắt cô, lạnh nhạt đẩy cô ra, quay đầu nói: "Em đi đi."

Anh vẫn ngoan cố và cứng đầu như cũ, không bao giờ chịu khuất phục trước điểm mấu chốt của mình.

Trừ phi cô là bạn gái của anh, anh mới có thể tiếp tục cùng cô.

Cố Khinh Âm thu hồi những suy nghĩ vẩn vơ của mình, cô dùng sức đập mạnh cái gối vài lần.

Làm sao mà lúc đó cô lại chủ động hôn Chu Khâm vậy chứ?

Đêm nay đã định không ngủ được, Cố Khinh Âm trằn trọc hồi lâu cũng không cảm thấy buồn ngủ, trong đầu cô vẫn luôn hiện lại dáng vẻ Chu Khâm hôn cô lúc đó.

Gần đây thịnh hành phong cách "gợi cảm thuần khiết", khi Chu Khâm hôn cô vừa đơn thuần lại quyến rũ, có thể cảm nhận được kĩ thuật hôn của anh còn vụng về, ngây ngô giống chàng trai 17,18 tuổi, nhưng anh lại rất nhập tâm, có thể đưa người khác vào trạng thái say mê quên hết mọi thứ.

Khi anh hôn cô, tâm trí cô cơ hồ trống rỗng, giống như chìm vào biển sâu, anh là tấm gỗ trôi dạt có thể cứu cô, cô phải giữ chặt lấy anh, không ngừng trao đổi dưỡng khí với anh.

Cố Khinh Âm khi đánh răng cảm giác được lợi của mình đau, có lẽ tối hôm qua do anh làm bị thương, khiến cô không khỏi nhớ đến nụ hôn kịch liệt kia, vừa nhớ tới mặt liền đỏ, tim đập nhanh.

Cô xấu hổ che đi khuôn mặt ửng đỏ của mình, ngăn cản bản thân không suy nghĩ thêm.

Sau khi thu dọn xong, Cố Khinh Âm gõ cửa phòng Triệu Ấu Lâm, cô ấy vừa mở cửa ra, Cố Khinh Âm gần như không thể mở mắt.

Hôm nay Triệu Ấu Lâm bận chiếc váy màu trắng bạc, vừa hiện đại vừa hoài cổ, mang phong thái của một người thành đạt.

Cố Khinh Âm giơ ngón cái lên, "Xinh đẹp."

"Hôm nay đi tham gia hội chợ thương mại, sao có thể không trang điểm đẹp được chứ! Đây là mẫu mới của Triều Hi chúng ta, chúng ta đại diện công ty tham gia triển lãm, bốn bỏ lên năm chính là đại sứ thương hiệu rồi."

Triệu Ấu Lâm hất mái tóc dài gợn sóng, nở một nụ cười tự tin.

Nói xong, cô nàng nhìn Cố Khinh Âm, "Cậu đang mặc mẫu nào vậy?"

Cố Khinh Âm đã bị Chu Khâm làm cho quên mất điều đó, trong nhóm đã sớm đưa thông báo, muốn hai người các cô hôm nay mặc mẫu mới của năm nay của công ty tới buổi triễn lãm, cô có đem theo, nhưng quên mặc.

"Cậu xuống ăn sáng trước đi!" Cố Khinh Âm vội vàng xoay người, trở về thay quần áo.

Triệu Ấu Lâm đi tới thang máy, không ngờ cửa thang máy đúng lúc mở ra, người ở trong là Chu tổng.

Trong tay anh cầm một túi đồ, Triệu Ấu Lâm chú ý tới dòng chữ "Long Thịnh Ký" trên đó, đó là chỗ làm đồ ăn sáng nổi tiếng ở Tân Thành, tổng cộng có ba chi nhánh, mỗi chi nhánh đều phải xếp hàng rất lâu.

Chu tổng mới sáng sớm đã chạy ra ngoài đi mua đồ ăn sáng?

Trông anh không giống một người có yêu câu cao về đồ ăn mà!

Sau khi chào hỏi xong, Triệu Ấu Lâm vào thang máy, cô thấy Chu Khâm đang đi về phía bên phải.

Nếu cô nhớ không lầm, hình như phòng anh nằm bên trái thang máy.

Mẹ ơi! Bữa sáng đó chẳng lẽ mua cho Cố Khinh Âm?

——

Cố Khinh Âm sau khi mặc váy vào thì tóc mắc vào dây kéo, cô đang cẩn thận gỡ tóc ra, bỗng nhiên nghe thấy tiếng đập cửa.

Cửa mở ra, Chu Khâm đứng ở bên ngoài, hôm nay anh đổi kiểu tóc, tóc mái thả xuống, che khuất mặt mày, so với trước lại thêm nhiều phần ôn nhu, nhưng ánh mắt vẫn bướng bỉnh như cũ.

Chu Khâm hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ chút nào về chuyện tối qua, anh lập tức đi vào, đặt bữa sáng lên bàn.

"Buổi sáng vẫn nên ăn thanh đạm mới tốt."

Anh cắm ống hút vào cốc sữa đậu nành rồi đưa cho cô.

Cố Khinh Âm nhận lấy, ánh mắt liếc về phía sau ra hiệu cho anh, "Giúp tôi gỡ tóc ra với."

Chu Khâm nhẹ nhàng kéo khóa xuống, gỡ tóc cô ra, nhìn thấy xương cánh bướm(*) tinh xảo của cô, anh không nhịn được hôn lên một cái.

(*) xương cánh bướm: là phần xương ở phía sau lưng tạo cảm giác lưng mở rộng ở phần vai và thu hẹp dần về phía thắt lưng. "Xương cánh bướm" thường thấy ở những người có thân hình mảnh khảnh.

Khoảnh khắc cánh môi mát lạnh hôn lên, bả vai Cố Khinh Âm run nhẹ.

Trong lòng hiểu rõ mà không nói ra sự ái muội này, cô nghiêng mặt nhìn anh, "Tối qua anh ngủ ngon không?"

"Em hy vọng là ngủ ngon hay là không?"

Cố Khinh Âm khẽ hừ một tiếng, ngồi xuống ăn bữa sáng.

Anh nhớ rõ khẩu vị của cô, biết cô thích ăn mì, nên đã mua bánh bao nhân thịt bò, còn có mì mỡ hành(*).

"Anh ăn chưa?" Cô ngồi xuống ăn hai miếng, mới ngẩng đầu hỏi anh.

"Em ăn trước đi."

Cố Khinh Âm khựng lại, "Chẳng lẽ anh định ăn phần dư lại của tôi à?"

"Điều này giữa bạn trai và bạn gái không phải bình thường sao?"

Cố Khinh Âm nghe thấy lời này, thiếu chút nữa bị sặc chết.

Hai người họ trở thành bạn trai bạn gái khi nào vậy? Là do sự thân mật tối qua đã tạo cho anh ảo giác à?

Lúc ấy anh hỏi cô có muốn ở bên anh không, cô cũng không trả lời, sau đó anh đuổi cô đi, hiển nhiên là phải hiểu ý cô rồi chứ, sao giờ lại thế này?

"Chu Khâm......" Cố Khinh Âm nghiêm túc gọi tên anh, nụ cười quyến rũ, "Anh hiểu lầm rồi, tôi và anh hôn nhau chỉ là xúc động theo bản năng, cũng không có ý định hẹn hò, lúc trước như thế nào, thì về sau cũng như vậy, chúng ta vẫn duy trì mối quan hệ lúc đầu."

Lời nói của cô rõ ràng rất tệ, nhưng cô lại như không phát hiện ra chỗ nào không ổn.

Kết hợp với nụ cười trên môi, trông cô như một bông hoa anh túc có độc.

Chu Khâm sắc mặt đột nhiên u ám, đáy mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, nhiệt độ trong phòng đột nhiên giảm xuống mấy độ.

Chỉ là nhu cầu của người lớn mà thôi.

Anh nghe ra được ý của cô.

Tối hôm qua anh đã suy nghĩ rất lâu sau khi bình tĩnh lại, anh lầm tưởng rằng việc Cố Khinh Âm đáp lại nụ hôn của anh là để cho anh một cơ hội, cô nguyện ý tiến thêm một bước với anh.

Mặc dù không yên tâm nhưng anh vẫn nhiệt tình mua bữa sáng cho cô, hi vọng cô cũng sẽ có thái độ như anh, khi cô chủ động nhờ anh kéo khóa xuống, trái tim đang treo lơ lửng trên không của anh đã rơi xuống đất, trở nên kiên định.

Cố Khinh Âm nào biết được khi anh nói bốn chữ "bạn trai bạn gái" đã khẩn trương như thế nào, lúc đó anh đã vui mừng biết bao, giờ phút này liền có bấy nhiêu thất vọng.

"Cho nên......" Anh nghiến răng, trầm giọng hỏi: "Tối hôm qua nếu là người khác thì cũng như vậy?"

"Đúng vậy." Nụ cười của cô sáng chói nhưng lại như gai nhọn, cô uống một ngụm sữa đậu nành, "Là anh quá coi trọng."

Giọng nói du dương nói rõ từng chữ, vô cùng chính xác mà truyền vào tai.

Chu Khâm bình tĩnh nhìn cô, không bộc lộ cảm xúc, anh trầm mặc hồi lâu, sau đó đứng dậy lẳng lặng rời đi.

Trái tim anh như bị xé rách làm đôi, gió lạnh không ngừng tràn vào, như dao xuyên thấu vào xương.

Cố Khinh Âm nghe thấy tiếng cửa đóng sầm lại, ánh mắt đình trệ hai giây, sau đó bắt đầu ăn sáng như không có chuyện gì xảy ra.

Cô cũng không hiểu tại sao mình lại tê liệt đối với chuyện tình cảm, có lẽ cô bẩm sinh có lòng phòng thủ với tình yêu.

Bữa sáng ngon lành bỗng chốc trở nên vô vị, Cố Khinh Âm không có chỗ nào giải tỏa cảm xúc, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Nhan Tịch.

【Tối qua tớ hôn Chu Khâm rồi, cậu nói xem tớ có nên làm bộ như chưa có gì xảy ra không? 】

【Hôn rồi? Hai người uống say à? 】

【 Nếu là uống say, chỉ sợ không dừng lại ở hôn đâu. 】

【 Ai chủ động vậy? 】

【 Anh ta hôn má tớ, sau đó tớ cưỡng hôn lại. 】

【.........】

Cô trò chuyện với Nhan Tịch gần nửa ngày cũng không tìm ra manh mối, đã đến giờ đi hội chợ thương mại, Cố Khinh Âm nhắn tạm biệt, rồi vội vàng ra ngoài.

Triệu Ấu Lâm đang đợi cô ở cửa, sau khi nhìn thấy Cố Khinh Âm, cười hỏi cô với vẻ mặt ái muội, "Cậu thay quần áo thôi mà, sao lâu vậy?"

"Cậu cười cái gì?" Cố Khinh Âm cảm giác có bẫy.

"Tớ nhìn thấy Chu tổng mua bữa sáng chỗ Long Thịnh Ký, là mua cho cậu à?"

Cố Khinh Âm không trả lời, cô cố ý lái sang chuyện khác, "Chúng ta qua đó như thế nào?"

"Chu tổng chở Lý Tử Khiêm đi trước." Triệu Ấu Lâm gãi đầu, "Tớ cũng rất ngạc nhiên, sao anh ấy lại không đợi tụi mình."

Tên đàn ông hẹp hòi.

Cố Khinh Âm chửi thầm, rồi cô đến ven đường bắt xe.

Khi đến hội chợ, các cô gọi cho Lý Tử Khiêm, tìm thấy cậu ta với Chu Khâm.

Trong đám đông, Chu Khâm lại rất chói mắt, anh mặc một bộ vest đen, ánh mắt thâm thúy, sóng mũi cao và đôi môi mỏng mím lại đầy kiêu hãnh.

Khi ánh mắt anh nhìn về đây, Cố Khinh Âm vô thức chuyển tầm mắt sang đôi giày da anh đang mang.

Chu Khâm đang nói chuyện với một vị khách nước ngoài, Cố Khinh Âm đi đến phía sau, nghe thấy anh bắn tiếng Anh lưu loát, giọng nói của anh rất dễ nghe, trầm ấm và quyến rũ, mang theo sự cuốn hút của nam giới, như bình rượu ủ lâu năm làm người ta say mê.

Trong hai ngày tiếp theo, ngoại trừ công việc ra, Cố Khinh Âm hầu như không có nói chuyện với Chu Khâm.

Triệu Ấu Lâm bối rối, cô còn tưởng rằng hai người bọn họ đang chơi trò mập mờ, cuối cùng lại phát hiện ra mình nghĩ nhiều, rõ ràng chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường, một cái liếc mắt đưa tình cũng không có.

Sau chuyến công tác, Cố Khinh Âm trở về Ôn Thành liền nhận được tin nhắn của Hàn Lộ, cô ấy biết hôm nay cô trở về nên đã đặc biệt tổ chức tiệc rượu để chào đón cô.

Bây giờ vẫn còn là buổi chiều, Cố Khinh Âm muốn về công ty báo cáo trước, lúc cô xong việc thì đã không còn sớm.

Nơi mà Hàn Lộ đặt chỗ trước là quán bar cô từng đến, cô vừa đẩy cửa phòng ra thì nhìn thấy những gương mặt quen thuộc như Bùi Cảnh Trạch, còn có...... Tô Tử Diệc.

Cô suýt quên mất, Hàn Lộ cũng quen biết Tô Tử Diệc.

Năm ấy khi cô ở nước ngoài, Hàn Lộ tới chỗ cô chơi, đúng lúc đó cô đang hẹn hò với Tô Tử Diệc, nên đã giới thiệu cậu với Hàn Lộ, hai người họ trao đổi thông tin liên lạc.

"Tớ tùy tiện mời cậu ấy tới, cậu có giận không?" Hàn Lộ ghé vào tai Cố Khinh Âm, nhẹ giọng dò hỏi.

Cô mặc váy sơ mi, đi đôi giày cao gót mười cm, cô liếc nhìn Hàn Lộ, mỉm cười hỏi lại: "Cậu cảm thấy tớ là loại người này sao?"

Sau đó cô vẫy tay chào hỏi mọi người.

Hàn Lộ thở phào nhẹ nhõm, Tô Tử Diệc tới tìm cô, nói muốn quay lại với Cố Khinh Âm, cô cũng rất khó xử, nghĩ tới nghĩ lui, cô cảm thấy nên tạo cơ hội cho hai người thì tốt hơn, còn thành công hay không thì phải do Tô Tử Diệc rồi.

Cố Khinh Âm mới vừa ngồi xuống, Tô Tử Diệc đã đi tới ngồi bên cạnh cô.

"Chị đi công tác có mệt không?" Anh kề sát tai cô, mê hoặc hỏi: "Có cần em đấm lưng cho chị không?"

Có sự ái muội ẩn trong từng câu chữ.

Cố Khinh Âm cầm ly rượu lên lắc nhẹ, cô nhìn chăm chú chất lỏng màu đỏ tươi, "Cậu nên biết tôi không thích nối lại tình xưa."

"Không sao, vui vẻ là được."

Tô Tử Diệc lại gần cô, vòng tay ra sau cô, gần như ôm cô vào lòng.

Từ góc độ của người ngoài, tư thế của hai người họ vô cùng thân mật, khiến người khác đỏ mặt.

Cố Khinh Âm nhẹ nhấp một ngụm rượu, Tô Tử Diệc nhắm mắt lại, cúi đầu chậm rãi hôn lên má cô.

Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, một luồng sáng tràn vào.

Có người bước ra từ ánh sáng đó, Cố Khinh Âm nheo mắt nhìn, một hình bóng quen thuộc.

"Mọi người tới sớm vậy."

Mạc Tục cười bước vào, thấy Tô Tử Diệc đang hôn Cố Khinh Âm, thiếu chút nữa chửi thề.

Cậu theo phản xạ nhìn Chu Khâm phía sau, vẻ mặt anh ngả ngớn, anh cười lạnh rồi sải bước đi vào.

Người anh em này lúc nào cũng khiến người khác nhìn không ra cảm xúc của mình.

Chu Khâm lập tức ngồi đối diện Cố Khinh Âm, anh lười biếng dựa vào sô pha, lấy trong túi ra hộp thuốc, chậm rãi hút thuốc, trong tay nghịch chiếc bật lửa.

Những người xung quanh nhìn anh, lặng yên ngừng thở, bị khí chất mạnh mẽ của anh làm họ không dám hó hé.

Hàn Lộ thân là người trong cuộc, đối với tình cảnh này càng khó xử, cô cảm nhận được điềm báo trước cơn bão, Chu Khâm càng bình tĩnh, càng khiến người khác sợ hãi.

Căn phòng to như vậy, bầu không khí đột nhiên yên tĩnh đến lạ thường, vẫn là Bùi Cảnh Trạch ho nhẹ một tiếng phá vỡ tình huống bế tắc này.

Bất quá, cậu hóng chuyện chẳng ngại chuyện lớn, yêu cầu Cố Khinh Âm hát một bài với cậu bạn trai nhỏ của cô.

Những người khác đều hiện vẻ trêu chọc, có người không biết điều nói: "Thì ra là bạn trai của Khinh Âm! Hèn chi đẹp trai vậy."

Tô Tử Diệc kéo Cố Khinh Âm đứng lên, khoác tay lên vai cô, cậu nở nụ cười tươi rói, quay đầu lại hỏi cô: "Chị muốn hát bài nào?"

"Bài nào cũng được." Cố Khinh Âm không từ chối cậu.

"Vậy hát bài mà đã khiến hai chúng ta rơi vào bể tình đi."

Tô Tử Diệc chọn bài hát tiếng Anh.

Khúc dạo đầu thanh nhã trầm thấp vang lên, giống như dòng suối nhỏ trong thung lũng chảy vào lòng người, Tô Tử Diệc trìu mến nhìn Cố Khinh Âm, bàn tay chậm rãi đưa lên muốn chạm vào má cô.

Cố Khinh Âm nghiêm mặt hất tay cậu ra, thấp giọng cảnh cáo, "Đừng có được voi đòi tiên."

Cô thường hay đùa, thái độ thong dong, nhưng mà giờ phút này ngọn lửa trong mắt cô cho thấy cô đang bắt đầu tức giận thật sự.

Tô Tử Diệc không dám làm xằng bậy nữa, thành thật cầm micro hát.

Nhìn hai người họ từ phía sau, dáng vẻ thân mật dựa vào nhau trông rất đẹp đôi.

Mạc Tục lén quan sát Chu Khâm, anh vẫn thản nhiên hút một điếu thuốc, nhìn như không hề gợn sóng, kỳ thật anh đang căng thẳng, hàm dưới cắn chặt.

"Người anh em, thật sự có thể để vậy sao?" Cậu khoác lên vai Chu Khâm, thấp giọng hỏi anh.

Chu Khâm gạt tàn thuốc, rồi rời khỏi chỗ ngồi ngay khi Cố Khinh Âm bắt đầu hát.

Cố Khinh Âm cũng không phát hiện, chỉ khi cô quay người lại, cô mới nhận ra chỗ ngồi của Chu Khâm đã trống.

——

Đúng 1 giờ, cửa phòng được mở ra, người phục vụ đẩy xe đựng bánh kem ba tầng tới, mặt trên cắm hai ngọn nến số 1 và số 8.

"Chúc mừng sinh nhật của Khinh Âm, cô gái của chúng ta vĩnh viễn tuổi 18!"

Hàn Lộ vỗ tay đầu tiên, những người khác sôi nổi phụ họa mà nói "Sinh nhật vui vẻ."

Bầu không khí trong phòng lập tức trở nên vô cùng sôi động, Cố Khinh Âm sửng sờ hai giây, sau đó mỉm cười, "Tớ quên mất hôm nay là sinh nhật của mình."

Cô luôn không để ý đến sinh nhật của mình, người khác nghĩ thay cô thì cô nhận, chứ cô không bao giờ chủ động làm tiệc sinh nhật.

Sau khi ước nguyện và thổi nến xong, Cố Khinh Âm dũng cảm uống thêm một ly, cảm ơn mọi người đã đến chúc mừng sinh nhật cô.

Lúc này Tô Tử Diệc đột nhiên quỳ một gối xuống, lấy ra một chiếc hộp nhung tinh xảo từ túi áo.

Những người khác đều kinh ngạc nhìn cậu, tư thế này chẳng phải là cầu hôn sao?

Cố Khinh Âm ngược lại rất bình tĩnh mà nhìn cậu, không nói gì.

Ánh sáng khúc xạ từ đôi bông tai của cô sáng rực phản chiếu vào mắt Tô Tử Diệc, làm đôi mắt cậu càng thêm bừng sáng.

Tay cậu khẽ run, cậu mở hộp lấy sợi dây chuyền bên trong ra.

"Chị, chúng ta quay lại đi."

Ánh mắt Tô Tử Diệc thành kính mà thấp thỏm, "Đây là em đặc biệt thiết kế tặng chị, mặt trên có khắc tên chị, hơn nữa tên của chị cũng được khắc trên ngực em."

Cố Khinh Âm nghe xong cũng không cảm động mấy, cô lấy vòng cổ ra lắc nhẹ: "Đừng diễn trò trẻ con này nữa, rất xấu hổ."

Chiêu này lừa các cô gái chưa trải sự đời còn được, cô sao có thể dễ mắc bẫy được.

Cố Khinh Âm luôn nói thẳng, có thể cho người ta lối thoát đã là nể tình lắm rồi, nhưng nếu cô không muốn, liền sẽ cố ý khiến người khác không thể xuống đài được.

Tô Tử Diệc dụi mũi, đôi mắt kìm không được mà ứa lệ, đứng dậy rời đi.

"Khinh Âm, trai đẹp như vậy cậu không thích à? Sao có thể nhẫn tâm từ chối vậy?" Hàn Lộ nhìn bóng dáng Tô Tử Diệc, không đành lòng mà nói.

"Chán rồi." Cố Khinh Âm nhẹ nhàng bâng quơ nói, rồi cầm lấy dao tới cắt bánh kem.

Đã nếm trải những mùi vị gì, sao có thể sinh ra hi vọng mới?

——

Một đám người chơi đến hai giờ sáng, Cố Khinh Âm uống rất nhiều rượu, Hàn Lộ chở cô về nhà.

Màn đêm như lớp mực dày đặc, thâm trầm đến không hòa tan được, Cố Khinh Âm xoa thái dương, nhìn ngoài cửa sổ xe, trong đầu bỗng nhiên hiện ra hình ảnh Chu Khâm.

Cô thường vô tình nghĩ đến anh, rõ ràng cô không thích anh, nhưng anh lại chiếm nhiều thời gian trong cuộc đời cô.

Đến cửa tiểu khu, Cố Khinh Âm tự mình mở cửa xuống, nói với Hàn Lộ: "Không sao, tớ có thể tự về nhà."

Hàn Lộ thấy cô đi giày cao gót vững vàng, liền dặn cô về đến nhà nhắn một tiếng, rồi cô ấy lái xe rời đi.

Cố Khinh Âm đi đến cửa hành lang, đang định lấy chìa khóa trong túi xách ra, bỗng một cơn gió thổi qua, nồng nặc mùi rượu xen lẫn mùi bạc hà thanh mát.

Chu Khâm cũng đã uống nhiều rượu, đẩy cô vào góc tường, đôi mắt ửng đỏ nhìn cô.

Anh cười như không cười nhìn cô, phút chốc hài hước nói với cô: "Chơi đủ chưa? Tôi vẫn đang đợi em."

Kể từ khi tái hợp, đây là lần đầu tiên anh bộc lộ cảm xúc yếu ớt trước mặt cô, mà trước đây anh luôn mạnh miệng không chịu nhận.

Chu Khâm ngay từ khi sinh ra đã nhận hết sự chú ý, khi còn nhỏ, anh đã đẹp trai hơn những người khác, tới khi đi học, anh luôn làm tốt bài tập, nhiều lần thi được hạng nhất.

Nhưng mà, anh kiêu ngạo mười mấy năm, cuối cùng lại thua dưới tay Cố Khinh Âm, đó là sự thất bại thảm hại.

Cố Khinh Âm sống tự do phóng khoáng, như vầng trăng sáng trên bầu trời, người luôn kiêu ngạo như anh lại nhỏ bé như hạt bụi trước mặt cô.

Anh luôn nghĩ không ra, vì sao Cố Khinh Âm không thích anh?

Nghĩ tới nghĩ lui, anh cảm thấy nhất định do bản thân vẫn chưa đủ ưu tú, vì thế liều mạng nỗ lực, muốn thể hiện một bản thân hoàn hảo hơn trước mặt cô.

Chu Khâm nói xong, bầu không khí yên tĩnh hồi lâu, gió rất lớn, không ngừng thổi vào hành lang, Cố Khinh Âm vô lực đẩy anh ra.

Cô không thể tranh luận với tên say rượu.

Cố Khinh Âm lấy điện thoại muốn gọi cho Bùi Cảnh Trạch, nhưng lại bị anh đoạt lấy, anh bế cô lên.

"Anh đưa tôi đi đâu?" Cố Khinh Âm có chút sợ hãi và kinh ngạc, giãy giụa muốn xuống.

"Một nơi mà không ai có thể tìm thấy chúng ta."

Cố Khinh Âm bị anh nhét vào ghế phụ.

Anh ngang ngược bá đạo, tựa hồ như muốn phát tiết những nỗi tức giận tích tụ lâu ngày.

Cố Khinh Âm biết anh sẽ không làm tổn thương cô, nên cô không sợ hãi, nhưng cô không ngờ anh mang cô đến vùng ngoại thành hoang vu, đây là một vùng núi, thông thường những người khác chỉ đến vào dịp nghỉ phép, nhìn ra xa, những căn nhà dân đều đang sáng đèn, giống như những vì sao trong đêm, rất chói mắt.

"Đây là nơi mà anh nói người khác không tìm được đấy à?"

"Ừm." Chu Khâm cầm vô lăng, nhìn thấy cô cười, bá đạo bảo, "Em không được cười."

"Được, tôi không cười." Cố Khinh Âm hiếm khi phối hợp với anh, yên lặng nhìn anh.

Nhìn thấy dáng vẻ say khướt và mờ mịt của anh, cô chợt nhận ra mình có chút may mắn, thật may khi vừa rồi không xảy ra tai nạn, cũng không có cảnh sát giao thông trên đường.

"Anh có biết uống rượu lái xe là việc làm sai không?"

"Biết." Anh rầu rĩ trả lời, mu bàn tay cầm vô lăng nổi gân xanh, "Nhưng tôi không quản được nhiều như vậy, tôi cảm giác mình sắp chết rồi......"

Chu Khâm nói, quay đầu nhìn người con gái bên cạnh, "Cố Khinh Âm, nếu em có thể trao đổi trái tim với tôi thì tốt rồi, có như vậy em mới cảm nhận được tôi đau đến mức nào........."

"Biết thì có ích lợi gì?" Cố Khinh Âm ngả người ra sau, tránh ánh mắt thiêu đốt của anh, "Là anh cứ cố chấp không chịu buông tay, nếu anh muốn quên tôi, nhất định đã sớm quên từ lâu rồi."

Lời nói của cô như đâm vào tim Chu Khâm, anh không ngờ cô lại nhìn thấu anh như vậy.

Ngoài việc anh không thể buông bỏ được, đương nhiên còn có sự không cam lòng.

Tại sao cô không thể thích anh?

Men say dần lên, Chu Khâm từ từ mất đi sự tỉnh táo, anh cúi người tới gần Cố Khinh Âm, khi cô đang định nói gì, anh đã hôn cô ngăn lại giọng nói của cô.

"Cả đời này tôi cũng sẽ không buông tay."

Anh đan tay mình vào tay cô, giọng anh lạnh lùng như Tu La đến từ địa ngục.

Hình ảnh người con trai khác hôn cô hiện lên trong đầu anh, trái tim anh như bị vô số mũi kim đâm vào.

Dù anh có hôn cô mãnh liệt đến đâu, cô cũng như một khúc gỗ không hề đáp lại, thái độ lạnh nhạt đến đáng sợ.

Cảm giác thất bại mạnh mẽ ập đến, Chu Khâm bất lực vùi vào cổ cô, nói nhỏ: "Cầu xin em, hãy thích tôi......"

(*) mì mỡ hành: