Chương 1: Em gái, bắt lấy

Chạng vạng tháng 9, mây mù kéo dài.

Trong không khí vẫn còn hơi ấm, học sinh nối đuôi nhau bước ra cổng trường, từ đông đúc đến còn lác đác vài người.

Ánh sáng nhỏ từ trên bầu trời, chú bảo vệ nhìn sân trường vắng vẻ, nghĩ là không còn học sinh nữa, đang định khóa cổng trường.

Một bóng người lưng đeo cặp, chậm chạp chạy qua cánh cổng đang từ từ đóng lại, chạy qua giống như một chú chuột con, còn không quên xin lỗi chú bảo vệ.

Sau khi Mộ Nguyệt dọn dẹp vệ sinh xong thì chạy tới cổng trường, thấy trời không còn sớm, cô quyết định đi về nhà. Qua con hẻm nhỏ, nghe được tiếng ồn ào trên lầu, cô không dám ngẩng đầu, bước đi nhanh hơn.

Ở góc ngoặt của hẻm nhỏ, có căn nhà ba lầu là khu giải trí, gần với trường cấp 3, lầu một là nhà ăn, lầu hai là tiệm bida và phòng karaoke, lầu 3 là phòng trò chơi.

Chỉ cần học sinh vừa tan học, chỗ đó sẽ ồn ào và náo nhiệt.

Có một đám đàn ông đang huýt sáo với cô, cô không dám ngẩng đầu, chỉ có thể cúi đầu để giảm bớt cảm giác tồn tại, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Ban công lầu hai truyền tới một giọng nam trong trẻo: “Này.”

Giọng nói này? Là cậu ấy.

Cô ngẩng đầu, thấy ban công lầu hai có không ít nam sinh đang đứng. Giống như những ngôi sao trên trời, vây quanh một người. Gương mặt cậu rất đẹp trai, thấy cô thật sự ngẩng đầu lên, anh hít một hơi, hơi ngạc nhiên, nhướng mày.

“Này ~” Mọi người cũng kêu theo, lúc đầu còn hy vọng bao nhiêu, hiện tại thì thất vọng bấy nhiêu.

Cái mái ngố dày, mang một cặp kính gọng lớn, giống như là người dưới quê lên.

Mộ Nguyệt không biết phải làm sao, không phải cô không hiểu mấy nam sinh đó đang trêu chọc cô. Cô nắm chặt quai đeo cặp, muốn thoát khỏi đây, nhưng hai chân cô như bị ánh mắt của cậu làm cho đứng yên, không thể cử động được.

Nhan Phóng cảm thấy không thú vị: “Em gái, bắt lấy.”

Cậu ném một thứ gì đó xuống lầu, cô không hiểu gì, tự hỏi trong lòng, tay cô lại rất thành thật mà bắt lấy như một tín vật của thần cầu mưa.

Thấy cô bắt trúng, nhóm người trên lầu lại bắt đầu cười lớn, khóe miệng Nhan Phóng cũng cong lên. Cả mặt và tai cô đều đỏ bừng, nhấc chân chạy thật nhanh, phía sau vẫn còn nghe thấy tiếng bọn họ cười.

Cô chạy ra khỏi con hẻm mới dừng lại, dựa vào vách tường, mở bàn tay đang nắm chặt ra, bên trong là một điếu thuốc, tàn thuốc còn hơi ướt. Lúc bắt được vẫn còn đóm lửa nhỏ, khiến tay cô hơi nóng, lòng bàn tay có vết đen nhỏ.

Cô nắm tay lại, đặt lên ngực mình, hiện tại cô vẫn còn cảm nhận được tim mình như muốn nhảy ra ngoài.

–––

Ban công lầu hai.

“Tao còn tưởng là nữ thần nào chứ, không ngờ là chỉ được bóng lưng đẹp thôi.”

“Thật ra nhìn cũng được, đôi chân kia nhìn rất thẳng và trắng đó, phát dục rất tốt.”

“Ha ha ha ha ha, tắt đèn cũng vậy sao?”

Nhìn bọn họ thảo luận vui như vậy, còn Nhan Phóng thì nhàm chán chơi điện thoại, Triệu Thác bên cạnh anh nói: “Cô gái đó có dáng người thật đẹp, học ban 2.”

“Ban 2? Vậy không phải học cùng ban với anh Nhan sao?”

Triệu Thác nhấp một ngụm rượu: “Đúng vậy, nhưng anh Nhan chắc chắn không để ý.”

“Vậy thì lúc nào đó chúng ta chơi chơi?” Trên mặt người vừa nói nở nụ cười biếи ŧɦái, bọn họ đang ở tuổi dậy thì, là thời kỳ hormone tăng mạnh. Tuy là mới mười mấy tuổi, nhưng đã chơi qua không ít nữ sinh trong trường. Một số nữ sinh tự động xán tới, bọn họ đương nhiên sẽ không từ chối, đại gia lén bồi dưỡng rất nhiều xe buýt.

Loại con gái này nhìn thì chỉ để cho người khác tùy tiện chơi, cặp chân dài quấn lấy eo hắn, đáy quần hắn sẽ trướng ra, hận không thể đè cô ta ra làm tại chỗ.

Cuối cùng hắn tìm một cô gái, bước vào phòng, có mấy nam sinh đùa giỡn cũng đi vào theo.

Mọi người đều đã quen, nếu không phải vì có Nhan Phóng ở đây, bọn họ có thể làm ngay tại chỗ.