Chương 2: . Cổ Miếu Trong Núi Sâu 2

Ánh sáng đống lửa hắt lên da thịt trắng như tuyết của nàng, tấm lụa đen che phân nửa khuôn mặt, mái tóc đen dài thẳng như thác nước tùy ý tán lạc ở sau lưng, theo cơn gió lạnh thổi, bộ áo bào đen kia lờ mờ phác hoạ ra đường cong uyển chuyển của nữ tử.

Đêm mưa, miếu hoang rừng sâu, ngươi gái xinh đẹp, những thứ này đặt chung một chỗ rất khó để Hứa Nguyên không liên tưởng đến một số chuyện kỳ quái. Yên lặng một lúc, Hứa Nguyên chậm rãi đứng lên từ dưới đất.

Những năm qua trợ giúp chuyện làm ăn trong nhà, ông già đã dẫn hắn tiếp xúc qua rất nhiều người, mặc kệ là loại sạch sẽ hay là bẩn thỉu, điều đó đã tạo nên cho hắn một tư duy nhạy bén.

Mặc dù cảnh vật xung quanh có chút quỷ dị, nhưng sau khi nhận thức rõ thực tế, Hứa Nguyên biết rằng bây giờ bản thân nhất định phải làm gì đó, không thể tiếp tục ngồi yên bị động.

Cỗ thân thể này của hắn dường như bị thương, hơn nữa quần áo mỏng manh, ít nhất cũng phải ngồi gần đống lửa kia để sưởi ấm, đêm đông nước mưa âm u lạnh lẽo đã sắp làm hắn đông cứng.

Hứa Nguyên nhìn chằm chằm nữ tử trước mắt, từng bước từng bước chậm rãi đi về phía trước.

Nữ tử áo đen phảng phất không nghe được tiếng bước chân, vẫn như cũ an tĩnh ngồi ở bên cạnh đống lửa nhắm mắt dưỡng thần.

Tấm lụa mỏng che mặt không thể giấu được khí chất tĩnh lặng mỹ miều của nàng.

Mới vừa đi tới gần, con ngươi Hứa Nguyên bỗng nhiên co rụt lại.

Ở trên mặt đất bên cạnh ngươi gái, một cánh tay to lớn bỗng nhiên lọt vào trong tầm mắt.

Bước chân ngừng lại, nhịp đập trái tim đột nhiên gia tốc, nhưng đã nhanh chóng buông lỏng. Cánh tay này mặc dù sinh động như thật, nhưng không phải của nhân loại, mà giống như làm bằng đá hơn.

Quay đầu ra phía sau liếc nhìn tôn Đại Phật gãy một cánh tay đằng kia, chất liệu và đường điêu khắc cực kỳ giống nhau. Đoán chừng chính là nó bị gãy mất.



Xem cánh tay bằng đá như chiếc ghế để ngồi xuống, Hứa Nguyên nhìn chằm chằm nữ tử bị lụa mỏng che giấu không rõ dung nhan.

Trong tích tắc, tiếng xào xạc của gió rét trở nên yên tĩnh, nữ tử áo đen chậm rãi mở ra hai tròng mắt trong trẻo lạnh lùng sâu như vực thẳm, nhìn về phía Hứa Nguyên.

Đột nhiên.

“Ầm ầm ——”

Một tiếng sấm rền vạch phá bầu trời đêm đen, chiếu rõ hết thảy cảnh tượng trong miếu thờ rách nát.

Ánh sáng lóe lên một chớp mắt rồi biến mất, mặc dù đang đối mặt với nữ tử, nhưng Hứa Nguyên vẫn thoáng thấy được một vài thứ bên ngoài cửa miếu.

Thi thể......

Mượn thời điểm trong tích tắc tia chớp chợt lóe lên đó, hắn nhìn thấy trong vũng nước trên bãi đất trống ngoài cửa chính miếu thờ, tất cả đều là thi thể bị tàn phá, dòng máu tươi sền sệt theo nước mưa không ngừng lan tràn.......

Trong nháy mắt, tư duy còn có chút mờ mịt của Hứa Nguyên lập tức trở nên thanh tỉnh, nhịp tim không chịu sự khống chế bắt đầu tăng tốc, hai bàn tay giấu ở trong áo cũng không nhịn được run rẩy theo bản năng.

Gia đình hắn đâu phải làm ăn ở khu Tam Giác Vàng, thế nên cảnh tượng thi thể đầy đất đã vượt qua năng lực tiếp nhận của não bộ.

Cố gắng cắn mạnh lên đầu lưỡi, Hứa Nguyên ép bản thân phải kiềm chế không được tỏ ra hốt hoảng, tỉnh táo dùng lý trí để phân tích tình huống trước mắt.

Cảm giác đau đớn trên đầu lưỡi cuối cùng cũng khiến Hứa Nguyên minh mẫn một chút, hít một hơi thật sâu, bình ổn hô hấp nhìn chăm chú lên nữ tử áo đen trước mắt.

Sấm sét tan biến, khung cảnh bên ngoài cửa miếu lần nữa bị hắc ám thôn phệ, phiến thiên địa này lại trở nên tối tăm.



Nhưng tràng cảnh vừa rồi cũng đã khắc sâu ở trong đầu Hứa Nguyên.

Ngoài cửa, trạng thái lúc chết của những bộ thi thể đều khác nhau, thế nhưng trang phục và binh khí đều thống nhất, khi chết mũi chân của bọn họ dường như tất cả đều là hướng về tòa miếu cổ này.

Theo lý thuyết, có vẻ bọn họ đều đến từ cùng một thế lực, lại bởi vì một loại mục đích nào đó chưa rõ nên muốn xông vào tòa miếu cổ này.

Cảnh tượng chỉ thoáng qua một chút cũng khiến cho Hứa Nguyên nghĩ tới rất nhiều điều, vẻ mặt hơi cứng ngắc nhìn về phía nữ tử bên cạnh.

Hắn phát hiện có vẻ như mình vừa ngồi xuống bên cạnh một nhân vật ghê gớm. Trong miếu này chỉ có hai người hắn và nàng, mà mắt thường đều có thể nhìn thấy bộ thân thể này của hắn tỏ rõ sự yếu đuối, do đó đống thi thể bên ngoài muốn xông vào chỉ có thể là do nữ tử này gϊếŧ.

Bầu trời đen kịt sấm nổ liên miên, gió rét không ngừng xuyên vào từ cửa miếu bị tàn phá, nữ tử áo bào đen cùng công tử gấm lụa hoa lệ ngồi vây quanh đống lửa, ngoài cửa là khung cảnh máu thịt bừa bộn bị bóng tối che đậy.

“Ngươi.... ngăn trở ta .”

Thanh âm ngươi gái lãnh đạm như băng, nhẹ nhàng mà lạnh lùng.

“.......”

Nghe vậy, Hứa Nguyên sững sờ.

Hắn ngăn trở nàng?

Hứa Nguyên chợt phát hiện ánh mắt ngươi gái áo đen này cũng không phải đang nhìn hắn, mà là chằm chằm vào vật gì đó phía đằng sau.