Đúng là có phương pháp đo độ thuần khiết của thân thể và linh hồn, hơn nữa Hứa Nguyên biết rõ nó ở đâu. Nhưng giữa “biết” và “dùng” có sự khác biệt rất lớn, vật kia ở trong động phủ tận dưới đáy của Huyền Thiên Nhai!
Nhưng một khi đại cô nương băng giá kia có mệnh hệ gì, Hứa Nguyên căn bản là không có cơ hội đi xuống lấy.
Hứa Nguyên cưỡng chế não bộ để ngừng lại suy tư, hắn hít sâu lấy một hơi, cố gắng khống chế thân thể đang đau nhức ngồi xếp bằng xuống dưới đất.
Hiện tại hắn có nghĩ nhiều hơn nữa cũng hoàn toàn vô dụng, việc duy nhất có thể làm là ngồi im chờ đợi kết quả.
“Ôngggg… Ôngggg…”
Vừa ngồi xuống, mặt đất bỗng nhiên phát ra chấn động ầm ì làm cho Hứa Nguyên giật mình.
Hắn cúi đầu xuống nhìn, đôi mắt chỉ nhìn được mấy tảng đá đang nằm tĩnh lặng trên mặt đất.
Ảo giác ư?
Hứa Nguyên chớp mắt, như suy nghĩ đến việc gì, nhẹ nhàng úp hai bàn tay xuống nền đất.
“Ôngggg… Ôngggg…”
Những rung động rất nhỏ của đại địa theo đất cát truyền tới đôi tay của Hứa Nguyên, xúc giác cảm nhận được sự chấn động âm ỉ, mạnh yếu đều có.
Hứa Nguyên nhăn nhăn đôi mày. Là động đất à? Giả thuyết chợt lóe lên trong đầu hắn.
“Oanhhhh..!”
Âm thanh vang vọng trong không trung truyền tới, rồi đỉnh núi cũng theo đó mà lắc lư mãnh liệt!
Hứa Nguyên theo bản năng lập tức hạ hơi thở xuống nhẹ nhàng.
Không phải động đất! Là có người đang chiến đấu!
Một giây.
Năm giây.
Mười giây.
“Ầmmmm~~~….”
Âm thanh vang vọng cùng với cảm giác chấn động một lần nữa truyền tới. Mà lúc này cả vách núi khổng lồ tựa như đang nhẹ nhàng lay động.
Hứa Nguyên hoang mang hơi siết chặt nắm tay. Ánh mắt ẩn hiện lên vẻ nghi ngờ, nhìn về phía con đường dưới sườn núi.
Thời gian dường như lắng đọng lại trong giây lát.
Ở giữa vầng mặt trời chói lọi vừa mới mọc lên kia bỗng dưng xuất hiện một điểm đen. Điểm đen này không ngừng lớn lên, hiện lên càng rõ nét trong tầm mắt, tốc độ nhanh như thiểm điện, trong giây lát hóa thành một bóng đen thật lớn rồi che khuất mặt trời phía sau lưng, đang hướng tới đỉnh núi mà lao tới.
Chỉ một hơi thở!
Ầm….
Bóng đen thật to lớn, như một viên thiên thạch nặng nề nện xuống mặt đất trống trải xa xa mười mấy mét trước mặt Hứa Nguyên. Lực xung kích cường đại khiến cho cát đá trên đỉnh núi ngay lập tức rào rạc tung lên, bụi mù tỏa ra bốn phía.
Bụi dần tan đi.
Hứa Nguyên nhìn xuyên qua lớp bụi mịn vẫn còn phảng phất, lờ mờ thấy được một cái đầu rắn khổng lồ đang ngẩng cao hơn mười mét.
Bình minh rạng rỡ
Khói bụi mịt mờ
Mây gió nhởn nhơ
Phía trên đỉnh đầu của cự mãng là một bóng dáng một người chống kiếm đứng im, thanh cao mà đẹp đẽ, vững vàng lại uyển chuyển, ba ngàn ngọn tóc như dải lụa màu xanh tung bay theo gió thổi phiêu phiêu.
Nhiễm Thanh Mặc tới.
Tấm khăn lụa mỏng manh che trên mặt bị rách mất một nửa, nửa còn lại nương theo gió núi đung đưa trước mặt, mơ hồ lộ ra dung nhan tuyệt mỹ không chút tì vết.
Chìm trong một ánh mắt, phảng phất ngỡ vạn năm.
Hứa Nguyên lấy lại tinh thần, chậm rãi đứng dậy, đôi lông mày dần dần nhíu lại.
Ngoại trừ khí chất thanh cao lạnh lùng như lần đầu gặp mặt, hiện giờ chỉ cần nhìn qua là thấy tình trạng của nàng hết sức chật vật.
Cánh tay phải cầm kiếm, nhưng cảm giác không còn chút sức lực mà buông thõng. Áo choàng dài màu đen bị khuyết thiếu đi một mảng lớn, nửa thân bên trái quần áo rách tả tơi, làn da trắng muốt lộ ra vài vết thương. Từ miệng vết thương trên cánh tay thi thoảng trào ra dòng máu đỏ tươi, như những con rắn nhỏ uốn lượn theo cẳng tay rồi đi tới ngón tay, tí tách rơi xuống.
Ánh mắt theo từng giọt máu rơi mà nhìn xuống dưới chân Nhiễm Thanh Mặc, thấy được cái đầu khổng lồ của cự mãng cao đến ba bốn tầng lầu. Trên đỉnh đầu nó vốn có bảy bông hoa sen, hiện giờ sáu bông nở rộ, nhìn qua thực sự sống động.
Dòng suy nghĩ đến đây dừng lại ngay lập tức, đồng tử Hứa Nguyên co rụt lại.
Hắn nhận ra được con cự mãng này.
Thất Sinh Mãng!!
Thất Sinh Mãng có thể lột da trọng sinh bảy lần. Chỉ cần hoàn thành lần thứ bảy là có thể đường đường chính chính hóa hình thành con người. Tốc độ tu luyện cũng tăng theo, so với nhân tộc là không khác một chút nào.
Đây chính là vương giả của xà tộc, nếu đúng là như vậy, hắn có thể lý giải tại sao Diễm Linh Mãng dù liều mạng cũng phải gϊếŧ bằng được hắn.
Nhưng…
Tại sao nó lại chết?
Tại sao lại có thể chết ở đây như vậy?
Hứa Nguyên nhìn chằm chằm vào đôi mắt khổng lồ của Thất Sinh Mãng, giờ phút này đã tràn ngập tử khí, một loại cảm xúc hoang đường khó tin từng chút từng chút dâng lên trong lòng.
Tương lai con cự mãng này chính là một trong những nhân vật chính của thế giới này. Sau khi hoàn thành lần lột xác thứ bảy, đối phương sẽ hóa hình rồi đi thắng tới hoàng triều Đại Viêm, đường đường chính chính trở thành cự đầu một phương mang hình hài của một tiểu la lỵ, lấy tên là “Cơ Thanh Nguyệt” gặp gỡ nhân vật chính ở thành Tĩnh Giang.
Vậy mà ngay tại thời điểm này, nàng lại bị Nhiễm Thanh Mặc làm thịt dễ dàng như vậy sao?
Vòng quay quen thuộc của cốt truyện đã lặng lẽ mà phát sinh thay đổi, vì sự xuất hiện của hắn.
Hứa Nguyên hoàn toàn sững sờ.
Nhiễm Thanh Mặc vẫn đứng yên tĩnh trên đầu của cự mãng, nhưng cánh tay cầm kiếm vốn đang buông thõng của nàng bỗng nhiên lặng lẽ giơ lên, rồi vung tay chém xuống.
Một dòng huyết quang xẹt qua lặng lẽ, khiến cho Hứa Nguyên đang trong suy tư bừng tỉnh lại.
Đầu rắn to lớn có bảy bông hoa sen bỗng dưng xuất hiện một rãnh máu rất sâu, sau đó một bông sen nhỏ bé màu đỏ thẫm từ trong miệng vết thương lững lờ trôi nổi bay lên bên trên.
Vật này vừa trôi ra, toàn bộ không gian xung quanh đỉnh núi tràn ngập mùi máu tươi.