Kiếm Tông hủy diệt là một điểm mấu chốt ở bên trong « Thương Nguyên », lợi dụng được Nhiễm Thanh Mặc, Hứa Nguyên có thể cướp lấy rất nhiều lợi ích.
Nhưng mà trong mắt ánh mắt Nhiễm Thanh Mặc lại không có chút dao động nào, cứ như vậy lẳng lặng nhìn hắn.
Hứa Nguyên thấy thế mỉm cười, cũng không còn thuyết phục:
"Lời này của ta có hữu hiệu vĩnh viễn, nếu như ngươi thay đổi chủ ý, lúc nào cũng có thể tìm ta."
Nhiễm Thanh Mặc cự tuyệt cũng không có ngoài Hứa Nguyên đoán trước.
Hắn cùng Nhiễm Thanh Mặc mặc dù bây giống như hai con châu chấu trên cùng một sợi dây, nhưng thân phận hai người để Nhiễm Thanh Mặc căn bản là không thể nào tín nhiệm hắn.
Đối phương nghe theo hắn đề nghị, cùng nhau tiến đến chỗ động phủ ẩn thân bời vì xem ở việc thực lực của hắn thấp, căn bản không tạo được uy hϊếp đối với nàng. . .
Tư duy Hứa Nguyên bỗng nhiên trì trệ.
Hắn phát hiện Logic của mình xuất hiện một vài vấn đề.
Tiến về động phủ là vì thực lực hắn thấp không tạo được uy hϊếp đối với Nhiễm Thanh Mặc, nhưng "Xích Dị Chứng" đột nhiên phát tác đã đem việc này làm mất hiệu lực.
Cảnh đạt Nguyên Sơ, lấy khí nhập cảnh, ý phách ngưng thực nhưng xuất khiếu đoạt hồn.
Người đạt Cảnh giới này có thể nói được là có một không hai thiên hạ.
Nếu như Hứa Nguyên không có nhớ lầm, Nhiễm Thanh Mặc cũng không có đạt tới cảnh giới này.
Hứa Nguyên trong miệng hắn nói ra cái động phủ kia có thể cung cấp ẩn thân, ở trong mắt Nhiễm Thanh Mặc thì tất nhiên là do hắn đã lưu lại chuẩn bị.
Nói cách khác, hắn Hứa Nguyên ở trong mắt Nhiễm Thanh Mặc đã từ một cái công tử ca tay trói gà không chặt biến thành một tàn hồn thần bí có thể tạo thành uy hϊếp đối với nàng.
Hứa Nguyên nhìn chằm chằm nữ tử áo đen trước mắt đã lần nữa bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, rất nhiều vấn đề xông lên đầu.
Nàng không có phát giác điểm này, hay là phát giác lại không thèm để ý?
Không đúng, Nhiễm Thanh Mặc không có khả năng không thèm để ý.
Tự tin, không phải tự đại.
Một cái cường giả cảnh giới Nguyên Sơ, trận pháp cấm chế trong động phủ khi còn sống, đã là có thể tạo thành uy hϊếp đối với Nhiễm Thanh Mặc hiện tại.
Nếu như vậy, vì cái gì Nhiễm Thanh Mặc còn dám đi theo hắn tới động phủ?
Nghĩ đến cái này, trong lòng Hứa Nguyên dần dần dâng lên một cỗ dự cảm bất tường.
Yên lặng một lát.
Hứa Nguyên chậm rãi cúi đầu nhìn về phía túi nước trong tay mình, hoặc là Diễm Linh Dịch bên trong túi nước.
Cơ sở hai người hợp tác, chính là xây dựng dựng ở trên nền tảng người sau lưng Diễm Linh mãng muốn hắn chết nên Nhiễm Thanh Mặc buộc phải đi theo hắn.
Suy nghĩ dâng lên.
Hứa Nguyên ý thức được.
Tại trong mấy ngày hắn hôn mê đã phát sinh một chút sự tình.
Mà lại vấn đề này đưa đến việc Nhiễm Thanh Mặc không thể không cùng hắn đi tới chỗ kia động phủ.
Ánh trăng như thác nước, yên lặng như nước.
"Kẽo kẹt kẽo kẹt —— "
Suy nghĩ cuồn cuộn, một âm thanh đạp tuyết từ đằng xa truyền đến, Hứa Nguyên lập tức quay đầu nhìn lại, nhìn thấy người đến thì trái tim mới có chút buông lỏng.
Là con Bạch Hổ to lớn kia.
Nhưng mà giờ phút này Bạch Hổ so với lúc mới gặp bốn ngày trước phải lớn hơn một mức, giống như phát sinh qua một loại dị biến nào đó, hẳn là mấy ngày nay đi theo phía sau Nhiễm Thanh Mặc ăn không ít yêu đan.
Nhân loại không thể trực tiếp phục dụng Yêu đan, nhưng đối với bản thân yêu thú mà nói, đây lại là vật đại bổ.
Bạch Hổ một đường chạy tới, bên trong miệng hổ còn ngậm một con Tuyết Lang dài hơn hai mét.
Thân hình khổng lồ chạy đến bên cạnh Nhiễm Thanh Mặc, buông xuống Tuyết Lang ngậm bên trong miệng, dùng hàm dùng đầu cọ xát áo đen váy của đối phương, lại ghét bỏ lườm Hứa Nguyên một chút, cũng không ăn con mồi, trực tự vào bên cạnh Nhiễm Thanh Mặc bắt đầu ngủ gật.
Tất cả quay về yên tĩnh,
Dưới ánh trăng trong núi tuyết, nữ tử áo đen như mực cùng Bạch Hổ to lớn, hình tượng hài hòa mà tĩnh mịch.
Mà ánh mắt Hứa Nguyên một mực rơi vào lớn phía sau Bạch Hổ.
Nơi đó,
Vị trí hắn đã từng ngồi qua,
Một đạo vết thương khắc sâu thấy xương thình lình lọt vào trong tầm mắt.