Chương 6: Còn không mau thị tẩm

Ngân hà phủ xuống ánh sao ảm đảm.

Gió đêm hơi lạnh.

Theo hơi lạnh thổi qua, Khâu Oanh Nhi và Ôn Tri Hành tiến vào Tiêu Hồn Lâu.

Người trong lầu say khướt, bóng người trướng đỏ lắc lư không ngớt.

"Khổ cho những huynh đệ này rồi."

Ôn Tri Hành yên lặng thương tiếc một tiếng.

Rất nhanh, hai người đi qua hết gian phòng này lại đến gian phòng khác, sau đó mới đi tới trước một phòng ngủ.

Cửa phòng chưa đóng.

Ôn Tri Hành chỉ ngẩng đầu liếc mắt một cái, nội tâm liền nổi sóng.

Dưới ánh đèn ảm đạm, có bóng dáng lười biếng mềm mại, rèm cửa cuốn che bóng hoa.

Dáng người yểu điệu này, làm cho Ôn Tri Hành cũng không nhịn được mà nổi lên lửa nóng.

Phản ứng bản năng!

"Sư tôn, đệ tử Khâu Oanh Nhi cầu kiến."

Khâu Oanh Nhi đứng trước cửa, vẻ mặt nghiêm nghị cung kính mở miệng.

"Vào đi."

Trong phòng truyền đến hồi đáp, thanh âm mềm mại, chạm đến trái tim.

"Vâng."

Khâu Oanh Nhi cất bước vào.

Ôn Tri Hành hơi chần chừ một chút, sau đó mới bước vào trong.

Trong phòng, mùi thơm phiêu đãng.

Sau màn cuốn lụa đỏ, Tư Nam Yên ở trên giường lười biếng đứng dậy.

Dưới đôi lông mày lá liễu, đôi mắt đẹp thanh lãnh như nước.

Vân Tâm Nguyệt đứng ở một bên, đưa tới ánh mắt tò mò.

Mà Ôn Tri Hành một đường cúi đầu, sợ nhìn thấy cái gì không dám nhìn.

Nhưng dù vậy, hắn vẫn có thể cảm giác được ánh mắt của hai người dừng lại ở trên người hắn.

Hương son nồng nặc xông vào mũi, trong lòng hắn không thể khống chế mà nhộn nhạo thêm một phần.

"Yêu nữ quả nhiên lợi hại."

Trong lòng Ôn Tri Hành âm thầm líu lưỡi.

Chính mình cũng không ngẩng đầu nhìn, chỉ là ngửi ngửi mùi vị liền cảm giác.

Thật sự là khủng bố như vậy.

[Phát hiện Mãnh Vỡ Tạo Hóa, phải chăng tiêu phí một tháng tuổi thọ thu thập ngẫu nhiên.]

[Phát hiện Mãnh Vỡ Tạo Hóa, phải chăng tiêu phí một tháng tuổi thọ thu thập ngẫu nhiên.]

[...]

Bảng nhắc nhở cũng xuất hiện nhiều lần.

Bất kể là Tư Nam Yên hay Vân Tâm Nguyệt, trên người hai người đều khá nhiều Mãnh Vỡ Tạo Hóa.

"Thu đi!"

Tâm niệm Ôn Tri Hành khẽ động, không chút do dự trực tiếp rút ra.

Trên đường tới đây, hắn không rút ra Mãnh Vỡ Tạo Hóa trên người Khâu Oanh Nhi, chỉ muốn nhìn xem trên người Tư Nam Yên có Mãnh Vỡ Tạo Hóa nào tốt hơn không.

[Bắt đầu thu thập ngẫu nhiên Mảnh Vỡ Tạo Hóa.]

Ngay sau đó, trên đỉnh đầu Tư Nam Yên có một vầng sáng màu xám bắt đầu xoay tròn nhảy nhót, chui vào trong đầu Ôn Tri Hành.

[Mãnh Vỡ Tạo Hóa màu xám: +1.]

[Mãnh Vỡ Tạo Hóa màu xám (1/1) đã tập hợp đủ, không cần hợp thành, có thể thu được một hạng tạo hóa sau đây:]

[Một, đạt được công pháp: Thái Cực Dưỡng Sinh Công.]

[Hai, đạt được 1 điểm tạo hoá.]

[Ba, đạt được tạo hóa thuộc về Tư Nam Yên.]

——

"Đáng tiếc, là mảnh vỡ màu xám, không đúng... Có công pháp..."

Thần sắc Ôn Tri Hành khẽ động, sau đó trực tiếp lựa chọn thu hoạch [Thái Cực Dưỡng Sinh Công].

[Đạt được công pháp: Thái Cực Dưỡng Sinh Công!]

[Thái Cực Dưỡng Sinh Công:] Phẩm chất màu xám, tu luyện công pháp này, có thể điều chỉnh khí dưỡng sinh, trì hoãn lão hóa, kéo dài tuổi thọ.]

[Tiêu phí 10 điểm tạo hoá, có thể thăng cấp thành phẩm chất màu trắng.]



"Thái Cực Dưỡng Sinh Công."

Trong lòng Ôn Tri Hành khẽ động.

Đồ chơi này sẽ không là thứ mà các bác thường hay luyện tập ở công viên đấy chứ.

"Sư tôn, đệ tử đã mang Ôn sư đệ đến."

Còn chưa kịp suy tư, bên tai đã truyền đến giọng Khâu Oanh Nhi.

Ôn Tri Hành lập tức hoàn hồn, vội vàng học theo Khâu Oanh Nhi, khom người hành lễ với người phía trước.

"Ôn Tri Hành ra mắt cung chủ."

Tư Nam Yên nhẹ kéo vạt áo lụa mỏng, nhìn hai người, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Miễn lễ!”

"Tạ sư tôn (cung chủ)."

Ôn Tri Hành cùng Khâu Oanh Nhi đứng dậy, nhưng vẫn cúi đầu.

"Ôn Tri Hành, ngẩng đầu lên."

Thanh âm của Tư Nam Yên lại vang lên.

Ôn Tri Hành hơi chần chờ, nhưng vẫn chậm rãi ngẩng đầu.

Tư Nam Yên đang đánh giá hắn, đôi mắt thâm thúy như biển.

Ánh mắt hai người đối diện, va chạm vào nhau.

Ôn Tri Hành nhìn không chớp mắt, trước mắt chợt lộ cảnh xuân, hắn cũng giả bộ không nhìn thấy.

Mà sau khi Tư Nam Yên quan sát cẩn thận, tâm thần bình tĩnh của ả không khỏi nhảy dựng.

Tốc độ khôi phục của Ôn Tri Hành lại nhanh như vậy.

Phải biết rằng mấy ngày trước Ôn Tri Hành bị ả hút đến một giọt cũng không còn, trực tiếp bị ép khô.

Nhưng hiện tại, mới ngắn ngủi hơn mười ngày, dĩ nhiên khôi phục khỏe mạnh?

Điều này làm cho ả không thể không ngạc nhiên.

Hơn nữa bây giờ Ôn Tri Hành còn chưa bắt đầu tu hành, nếu là chính thức trở thành tu sĩ bước vào Thuế Phàm cảnh, vậy tốc độ khôi phục sẽ nhanh bao nhiêu?

Tư Nam Yên lĩu lưỡi, liếʍ liếʍ khóe môi hồng nhuận.

"Thân thể Ôn sư đệ quả nhiên không tệ."

Vân Tâm Nguyệt ở bên cạnh cũng sáng mắt lên, nhịn không được mở miệng tán thưởng.

Nàng ta còn nhớ rõ ngày đó, thảm trạng khi Ôn Tri Hành bị kéo ra ngoài, gần như không khác cái xác khô nhiều lắm.

Trạng thái hiện tại, rõ ràng đã không khác gì người thường.

Sư tôn nói không sai, Ôn Tri Hành quả thật có thiên phú dị bẩm.

Nội tâm của nàng ta cũng không nhịn được có chút rung động.

Nếu nàng ta cũng có thể thải bổ Ôn Tri Hành, vậy phải thải bổ thật nhiều...

[Ánh mắt các nàng nhìn ngươi đều tràn ngập khát vọng, tiểu tử tốt!]

Trong lòng Ôn Tri Hành run rẩy.

Dừng lại!

Cái gì mà tiểu tử tốt, đến lúc đó sợ là muốn thành tiểu tử chết rồi.

"Tạ sư tỷ khích lệ."

Ôn Tri Hành ổn định lại tâm tình, quay đầu nhìn Vân Tâm Nguyệt, nhưng sau khi nhìn thấy trang phục mát mẻ của nàng, vội vàng thu hồi ánh mắt.

Cũng may Vân Tâm Nguyệt không để ý, ngược lại nhếch môi cười nhẹ.

Khâu Oanh Nhi bên cạnh khẽ nhíu mày, miệng không nhịn được hừ nhẹ.

Đối với Vân Tâm Nguyệt, nàng ta hiểu rất rõ, ngay cả người của sư tôn cũng muốn động, trong lòng tự nhiên có chút khó chịu.

"Sư tôn, ngày sau, con có thể đi tìm Ôn sư đệ cùng nhau tu hành không?"

Vân Tâm Nguyệt không hề che dấu mục đích của mình, trực tiếp mở miệng hỏi.

"Được."

Tư Nam Yên thản nhiên liếc Ôn Tri Hành một cái, cũng không hề từ chối.

Ả vốn muốn đem Ôn Tri Hành biến thành một cái lô đỉnh tuyệt phẩm lâu dài.

Chờ mình dùng đủ, tự nhiên cũng phải cho đệ tử sử dụng.

Ả là một người rộng lượng.

"Tạ sư tôn."

Vân Tâm Nguyệt mừng rỡ, sau đó kéo Khâu Oanh Nhi lại, nói:

"Oanh Nhi sư muội, đến lúc đó, hai ta cùng đi."

Khâu Oanh Nhi sửng sốt, bất giác quay đầu nhìn Tư Nam Yên, "Sư tôn, con…”

Lô đỉnh như thế, nàng ta sao không thèm cho được.

Chỉ là, sư tôn chưa mở miệng, nàng ta không dám có ý nghĩ khác.

"Tác thành!"

Tư Nam Yên cười nhẹ, trên mặt lạnh lùng hiếm khi lộ ra vẻ cưng chiều.

Khâu Oanh Nhi cũng vui vẻ, cùng Vân Tâm Nguyệt nhìn nhau cười.

Ba người ngắn ngủi vài câu liền quyết định quyền sử dụng Ôn Tri Hành.

Ôn Tri Hành làm người trong cuộc, chỉ cảm giác mình giờ phút này giống như một món hàng hóa.

Người ta muốn như thế nào thì như thế đó, muốn cho ai dùng thì cho người đó dùng.

"Quá bi ai..."

Điều này làm sao có thể không nghẹn khuất.

Đúng lúc này, Tư Nam Yên khẽ vung tay, mặt mày hơi trầm, nói:

"Oanh Nhi, Tâm Nguyệt, sắc trời đã tối, vi sư phải nghỉ ngơi."

Khâu Oanh Nhi và Vân Tâm Nguyệt sửng sốt, chợt hiểu sư tôn muốn làm gì.

Hai người đều là người thông minh, lập tức song song cáo lui.

Trước khi đi, Vân Tâm Nguyệt còn cực kỳ lớn mật đi tới trước người Ôn Tri Hành, tay ngọc mềm mại khẽ vuốt qua mu bàn tay của hắn.

Đồng thời, tròng lòng bàn tay hắn nhiều thêm một vật.

"Ngày sau, sư đệbcó chuyện gì, cầm lệnh bài tới tìm sư tỷ."

Bên tai, còn truyền đến thanh âm mềm mại hấp dẫn.

Trong lòng Ôn Tri Hành giống như bị điện giật, bị khơi gợi một tia khác thường.

"Chỉ cần ta không chết, một ngày nào đó các ngươi cũng sẽ hiểu được cái gì gọi là sống không bằng chết."

Trong lòng Ôn Tri Hành điên cuồng rít gào.

Tất cả những gì mình phải chịu nhất định sẽ không như vậy mà quên đi.

Khâu Oanh Nhi và Vân Tâm Nguyệt vừa đi, trong phòng chỉ còn lại Tư Nam Yên và Ôn Tri Hành.

Tư Nam Yên lười biếng nằm trên giường, một tay chống đầu, ánh mắt cao cao tại thượng, không kiêng nể gì.

Lần này, trong lòng Ôn Tri Hành có chút thấp thỏm.

Hắn có thể cảm nhận được, ánh mắt kia dán trên người mình như sói như hổ, tràn ngập một loại du͙© vọиɠ nào đó, tựa như muốn đem hắn một ngụm cho nuốt vào.

"Còn không tới thị tẩm.”