Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiên Tử, Hãy Giúp Ta Trường Sinh

Chương 44:

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngoài điện.

Mấy vị đệ tử Ngô Đồng Phong đứng ở một bên, nhìn lô đỉnh chủ động tới cửa.

Trong ánh mắt tràn đầy hiếu kỳ.

Đệ tử lô đỉnh này thật to gan.

Ôn Tri Hành lạnh nhạt đứng đó.

Hắn đón ánh mắt của đệ tử Ngô Đồng Phong nhìn lại, ngược lại chủ động cười cười.

Gió hóa thành lông tơ mềm mại, nhẹ nhàng mà triền miên phất lên mái tóc rũ xuống trước trán hắn.

Ánh mặt trời chiếu lên người hắn, mạ một lớp viền vàng nhàn nhạt xung quanh hắn.

Giống như phủ thêm cho hắn đôi cánh thánh khiết.

Trong nháy mắt này, Ôn Tri Hành phảng phất như tiên nhân lâm trần.

Những đệ tử Ngô Đồng Phong khác thấy thế, lại không tự chủ được ngừng thở.

Lô đỉnh này...... hình như rất đẹp mắt.

Không giống với những đệ tử lô đỉnh yếu đuối kia chút nào.

Nếu là ăn hắn…

Cảm giác hẳn là không giống nhau đi...…

- Đại bổ?

Ninh San đúng lúc đi ra đại điện, nhìn thấy một màn như vậy, trên mặt lộ ra một tia dị sắc.

Đúng là có chút tư sắc.

Đôi môi đỏ mọng của Ninh San khẽ mím lại, trước đó nàng cũng không phát hiện ra điều này.

- Ninh sư tỷ.

Ôn Tri Hành cũng phát hiện Ninh San từ trong điện đi ra, chắp tay hành lễ.

- Ôn sư đệ.

Ninh San gật đầu, liếc nhìn những người khác:

- Các ngươi đều rảnh rỗi sao?

Đệ tử Ngô Đồng Phong lập tức thức thời rời đi.

Chẳng qua ánh mắt vẫn có chút lưu luyến.

Tất cả mọi người đều là người biết hàng.

Lô đỉnh này có tốt hay không, tất cả mọi người có thể nhìn ra được.

Ôn Tri Hành nhìn Ninh San, phát hiện hôm nay Ninh San xinh đẹp hơn trước một chút.

Nhưng cụ thể đẹp chỗ nào, hắn lại nói không nên lời.

Dường như nhận ra ánh mắt của Ôn Tri Hành, Ninh San lại đưa mắt nghênh đón.

- Đẹp không?

- Rất đệp!

Ôn Tri Hành gật đầu.

Hắn ăn ngay nói thật, quả thật cũng tạm được.

Ninh San liên tục di chuyển, tới gần, khóe miệng nhếch lên, nói:

- Vậy...... là ta đẹp, hay là Vân Tâm Nguyệt đẹp?

Hả?

Ôn Tri Hành sửng sốt.

Hắn đúng là không ngờ Ninh San lại hỏi vấn đề này.

- Ta đẹp hay Vân Tâm Nguyệt đẹp?

Khoảng cách hai bên lại gần, Ninh San từng bước tới gần, tựa như không hỏi ra nguyên cớ, quyết không bỏ qua.

Đồ điên!

Ôn Tri Hành trong lòng không nói gì.

Cái du͙© vọиɠ thắng bại chết tiệt này!

Như thế nào cái này cũng muốn so sánh.

Các ngươi là tu tiên a, so tu vi, so chiến lực a.

Sắc đẹp có nghĩa là gì?

- Vân sư tỷ đẹp mắt một chút.

Ôn Tri Hành nói thật.

Hắn đã sớm không phải là Ôn Tri Hành như trước nữa.

Hắn biết Ninh San sẽ không làm gì mình, nói thật thì có làm sao.

- Ngươi!

Ninh San nhất thời hiện lên một tia tức giận.

Nàng không nghĩ tới, Ôn Tri Hành lại dám trực tiếp bác bỏ mặt mũi của mình.

- Sư tỷ, ta ăn ngay nói thật, ngươi sẽ không tức giận chứ?

Ôn Tri Hành lại bổ sung một câu, chính trực nói.

Ninh San cắn răng, hung tợn trừng mắt nhìn Ôn Tri Hành.

- Ta biết rồi, ngươi có thể im lặng.

- Sư tỷ, kỳ thật đi, chỉ kém một chút.

- Được rồi, ngươi đừng nói nữa.

Ninh San thật sự có chút tức giận.

Sớm biết như thế, liền không hỏi.

Nếu là trước kia, nàng tại chỗ có thể đem Ôn Tri Hành làm thịt cho heo ăn.

- Ồ.

Ôn Tri Hành ngoan ngoãn câm miệng.

- Hừ, đi theo ta.

Ninh San quay đầu, cũng không có tâm tình nói tiếp.

- Ồ.

Ôn Tri Hành cất bước đuổi theo.

Dọc theo đường đi, khí áp của Ninh San đều cực thấp.

Ôn Tri Hành biết mình đã chạm vào đáy lòng của nàng.

Nhưng hắn cũng không muốn cứu vãn.

Cũng không phải đạo lữ của mình, không cần thiết.

Thế nhứng, hắn cũng hiểu được, hôm nay đại khái không phải Phượng Nhược Ly tìm mình.

Mà là Ninh San!

Rất nhanh, hai người đã tới gian mật thất Ôn Tri Hành từng ở.

két!

Cửa lớn mật thất mở ra.

Ninh San đang định đi vào, quay đầu nhìn lại thì thấy trên vai Ôn Tri Hành có vết máu.

- Ngươi bị thương?

Ninh San nhíu mày.

- Không có việc gì, một chút vết thương nhỏ, do ta không cẩn thận.

Ôn Tri Hành cũng nhìn, vết thương trên vai hơi lớn, nhưng lúc này cũng không khá hơn nhiều.

- Có người tìm ngươi gây phiền toái?

Sắc mặt Ninh San hơi trầm xuống, nàng đương nhiên sẽ không tin lời Ôn Tri Hành.

Làm sao có người tự chặt vai mình?

Chẳng lẽ là Xa Chí Hồng?

Hôm qua vừa mới cảnh cáo gã, kết quả còn dám hạ độc thủ.

Thật to gan!

- Không có a, không ai tìm ta gây phiền phức.

Ôn Tri Hành lắc đầu, ăn ngay nói thật.

Ninh San không trả lời, nàng đã nhận định Ôn Tri Hành không nói thật.

Nhưng nàng hiện tại cũng không tốt trực tiếp đi xử lý việc này, ngày sau lại nói.

Khuôn mặt lạnh lùng tiến vào mật thất.

Ôn Tri Hành cũng không giải thích nhiều, chậm rãi đi vào theo.

Trong mật thất, ánh nến mờ nhạt.

Vẫn là cảm giác quen thuộc.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

- Sư tỷ, ngươi hôm nay tìm ta, có chuyện gì muốn thương nghị?

Ôn Tri Hành cười khẽ một tiếng, giả ngu giả dại.

Đương nhiên là hiểu được ý của Ninh San.

Ninh San không nói, túm lấy cổ áo Ôn Tri Hành, kéo tới trước người.

Hai người cách nhau quá gần, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở rất nhỏ của hai bên.

- Ta muốn ngươi...... Giúp ta tu hành!

Mấy chữ này, từ trong miệng Ninh San chậm rãi phun ra.

- Có chỗ tốt không?

Ôn Tri Hành nheo mắt lại, khóe miệng mang theo nụ cười.

Ninh San hơi kinh ngạc, không ngờ Ôn Tri Hành lại nói điều kiện với mình.

- Ngươi không sợ chết.

Ninh San nhìn vào mắt Ôn Tri Hành, chợt nở nụ cười.

Ôn Tri Hành cũng cười theo.

- Sư tỷ sẽ không gϊếŧ ta.

- Ngươi muốn cái gì?

Ninh San buông cổ áo Ôn Tri Hành ra.

Ôn Tri Hành cũng không nói, một bàn tay chủ động ôm lấy vòng eo thon mềm.

Ninh San nhất thời không để ý, liền bị ôm lấy.

- Ngươi...…

Ninh San vốn định phản kháng, thế nhưng lại bị đôi bàn tay to rắn chắc kia kìm chặt.

Ôn Tri Hành tới gần bên tai nàng, thấp giọng cười nói:

- Ninh sư tỷ, không vội...... Trước để ta giúp ngươi tu hành...... Xin chỉ giáo.

……

Trong phòng, mùi thơm lạ xông vào mũi, giống như có mây mù lượn lờ.

Hai gò má Ninh San đỏ ửng như cánh hoa nở rộ...…

……

[Thân thể ngươi rơi vào trạng thái khô héo, cây khô gặp mùa xuân phát động.]

[Cơ thể ngươi có những biến đổi mới]

[Thân thể của ngươi bắt đầu Niết Bàn lần thứ bảy.]

[Tốc độ khôi phục thân thể của ngươi lại tăng gấp đôi.]

[Bắt đầu rèn luyện máu toàn thân của ngươi, sau khi kết thúc rèn luyện, máu ngươi như chì thủy ngân, tủy như sương, khí huyết như rồng.]

——

Thời gian bốn ngày thoáng cái đã qua.

Ôn Tri Hành bị thải bổ không còn một hơi.

Khô mộc phùng xuân lại là thành công phát động.

Ninh San cũng hài lòng rời đi.

Cỗ Nguyên Dương vô cùng sung túc kia của Ôn Tri Hành, làm cho tu vi của nàng đại trướng, trực tiếp đi tới Huyền Diệu cảnh đỉnh phong.

Mấy canh giờ sau, Ôn Tri Hành sâu giấc tỉnh lại.

Tốc độ hồi phục của hắn quá nhanh.

Chỉ ước chừng ba canh giờ, thân thể Ôn Tri Hành cũng đã niết bàn kết thúc.

[Niết Bàn lần thứ bảy kết thúc.]

[Tốc độ khôi phục thân thể của ngươi tăng gấp đôi.]

[Máu của ngươi như chì thủy ngân, tủy như sương, khí huyết như rồng.]

[Thân thể ngươi lột xác, cảnh giới đột phá, tu vi trước mắt: Thuế Phàm Thất Trọng.]

[Thọ Nguyên của ngươi+10, Thọ Nguyên trước mắt: 134.]

——

Giờ khắc này, Ôn Tri Hành có thể thật sự cảm nhận được sinh mệnh lực mênh mông vô cùng trong cơ thể mình.

Khí huyết quanh thân mãnh liệt cuồn cuộn.

- Niết Bàn lần thứ bảy!

Ôn Tri Hành cười cười, cảm giác mình giống như có tinh lực dùng không hết.

Ngay sau đó, khí hải của hắn lại truyền đến một cỗ ấm áp.

Một cỗ khí cảm như có như không xuất hiện, tựa như muốn ngưng tụ thành linh khí.

- Đây là...... Khí cảm...... Không tốt!

Ôn Tri Hành ngạc nhiên, trong lòng cả kinh.

Thân thể hắn lúc này quá mạnh mẽ.

Loại thân thể này, đã sắp thoát ly phàm thai rồi.

Không để ý, thân thể của hắn lại muốn tự mình ngưng tụ linh khí, bước vào cảnh giới kế tiếp.
« Chương TrướcChương Tiếp »