Chương 3: Dương khí kẻ này thiếu hụt, cùng người tám lạng nửa cân

Thế nhân tu hành, đều phải trải qua ba cảnh là: Thuế Phàm, Khí Động, Huyền Diệu.

Tam cảnh này còn được gọi chung là: Hóa Khí Chi Cảnh.

Hóa Khí Cảnh!

Tên như ý nghĩa chính là luyện tinh hóa khí.

Cái "tinh" này không phải là "tinh", mà là "tinh năng".

"Tinh năng" chính là cơ sở và tinh hoa của sinh mệnh, là tinh lực, nguồn gốc tinh thần của con người.

Vạn Diệu Cung thải dương bổ âm cũng bởi vì cái gọi là "Tinh năng".

Nguyên Dương cũng chỉ là một loại "Tinh năng".

Cho nên, cảnh giới này cần đánh thức nhục thân, kích phát tiềm năng, thúc đẩy nhục thai lột xác, đây là Thuế Phàm.

Đồng thời thổ nạp không ngừng, trong ngoài chăm chỉ rèn luyện, sinh ra khí cảm, gọi là Khí Động.

Chân khí trong cơ thể đạt tới khí quán toàn thân, khí du kinh lạc thông thần hồn, đến tận đây linh đài thông minh, có thể thi thuật pháp, liền là Huyền Diệu.

...

"Thì ra là thế, bản chất của Thuế Phàm Cảnh là Thối Thể, vậy thân thể đang niết bàn của ta bây giờ, không phải là đang Thối Thể sao?"

Ôn Tri Hành khoanh chân ngồi trong miệng lẩm bẩm.

"Bây giờ ta không phải tu hành Vạn Diệu Công gì nữa, chỉ cần không ngừng mượn Niết Bàn, cảnh giới sẽ tự khắc tăng cao."

Hai mắt hắn sáng ngời, suy nghĩ cẩn thận mấu chốt trong đó.

Thuế Phàm Cảnh tuy rằng tên là Thuế Phàm, nhưng người thật sự thoát ly phàm thai, ít lại càng ít.

Có thể Thuế Phàm thật sự, đều là thiên chi kiêu tử trong truyền thuyết.

Đối với đại bộ phận tu sĩ mà nói, bọn họ cần làm chính là rèn luyện thân thể, kích phát ra tiềm năng, đủ để sinh ra khí cảm là được.

Thuế Phàm Cảnh tổng cộng chín tầng, giống như các lô đỉnh trong Vạn Diệu Cung, đại bộ phận mọi người đều chỉ có thể tu hành tới tầng thứ ba.

Dù thiên phú ngươi tốt hơn nữa, nhưng vẫn sẽ bị Vạn Diệu Cung kìm hãm.

Để cho căn cơ của ngươi nông cạn, trở thành một cái giá hoa không có lầu các.



Một lát sau, Ôn Tri Hành tay vịn thành giường đứng dậy xuống đất.

Thư giãn thân thể, trên mặt hiếm khi lộ ra nụ cười tươi.

"Tình trạng cơ thể tốt lên nhiều."

Bộp! Bộp! Bộp!

Tiếng tim đập mạnh mẽ vang lên trong cơ thể.

Cơ thể vốn khô quắt vào lúc này tràn ngập sức sống.

Trong khi hô hấp, hơi thở được kéo dài.

"Quả nhiên là "Khô Mộc Phùng Xuân", hiệu quả khôi phục quá nghịch thiên."

Ôn Tri Hành cúi đầu đánh giá cơ thể mình.

"Cơ thể vẫn khô gầy, nhưng ít nhiều đã béo lên, nếp nhăn trên da cũng bớt đi vài đường."

Thời gian bảy ngày, cảm giác trẻ lại ít nhất mười mấy tuổi.

——

[Tính danh: Ôn Tri Hành.]

[Thọ Nguyên: 17/35.]

[Thể chất: Khô Mộc Phùng Xuân (Sí kim.]

[Điểm tạo hoá: 0.]

[ Mãnh Vỡ Tạo Hóa: Không.]

——

"Tuổi thọ tăng lên, không đúng, đã khôi phục rồi!"

Ôn Tri Hành kiểm tra bảng thuộc tính của mình, thấy tuổi thọ tăng vọt tới ba mươi lăm, rốt cục thở phào nhẹ nhõm.

Vậy xem ra, theo cơ thể khôi phục, tuổi thọ của hắn cũng khôi phục theo.

Tạm thời không phải lo lắng vấn đề tuổi thọ trôi đi.

"Có Khô Mộc Phùng Xuân, xác suất ta sống sót ở Vạn Diệu Cung đã tăng lên rất nhiều."

Đôi mắt Ôn Tri Hành lóe lên.

ít ra bây giờ hắn đã có chút sức mạnh.

[Tuổi thọ bị tiêu phí để thu thập các Mãnh Vỡ Tạo Hóa sẽ không tự động khôi phục.]

"Hả?"

Nhìn thấy giao diện nhắc nhở mới, trong lòng Ôn Tri Hành nhất thời trầm xuống.

"Đây là lẽ đương nhiên."

Rất nhanh, lông mày của hắn dần dần giãn ra.

Rõ ràng!

Trong trò chơi muốn trở nên mạnh mẽ đều phải trả giá thật lớn, ở chỗ này khắc mệnh cũng là một đạo lý.

Ôn Tri Hành thản nhiên tiếp nhận, không sao, sẽ có biện pháp gia tăng tuổi thọ.

Kẽo kẹt!

Ngay lúc này.

Một tiếng trầm đυ.c rất nhỏ, cánh cửa khép hờ bị người đẩy ra.

Theo đó khẽ vang lên một tiếng cười khúc khích, một bóng người từ ngoài cửa bước vào.

"Ôn sư đệ, đã khỏe hơn chưa?"

Người tới không phải Khâu Oanh Nhi, mà là một nam tử cao gầy hơn hai mươi tuổi.

Lời nói có vẻ quan tâm, nhưng thần thái lại có chút cao ngạo.

Tướng mạo người này ưa nhìn, có một đôi mắt phượng đỏ, hẹp dài mang theo vài phần nữ tính.

Trên mặt nổi lên màu trắng bệnh hoạn, trong ánh mắt càng không giấu được vẻ mệt mỏi.

Cũng giống như Ôn Tri Hành, đều có chút yếu đuối.

Ngay nháy mắt nhìn thấy Ôn Tri Hành, hai mắt gã đánh giá từ trên xuống dưới vài lần, chợt trong ánh mắt hiện lên một tia dị sắc.

Nhiều ngày không gặp, tốc độ khôi phục của Ôn Tri Hành vượt quá dự liệu của gã.

[Dương khí kẻ này thiếu hụt, cùng ngươi tám lạng nửa cân(1).]

"Thì ra là Trương sư huynh, mau, vào ngồi đi."

Ôn Tri Hành nhìn thấy người tới, trong lòng cau có, nhưng trên mặt không có vẻ buồn rầu, ngược lại lộ ra nụ cười, đứng dậy nghênh đón.

Người này tên là Trương Thiên Thành.

Trong khoảng thời gian này cũng đã tới một lần.

Thân phận không cần nhiều lời, cũng là lô đỉnh chuyên dụng của một nữ trưởng lão trong Vạn Diệu Cung.

Hai người đều là người lưu lạc chân trời góc bể(2).

Chẳng qua Trương Thiên Thành khác biệt với lô đỉnh bình thường.

Gã dựa vào "công phu độc môn"(3) linh hoạt của mình, thành công bị nữ trưởng lão kia độc chiếm.

Cuộc đời tuy có chút khó khăn nhưng không nguy hiểm đến tính mạng trước khi bị vứt bỏ.

Khác với những lô đỉnh khác của Vạn Diệu Cung, tuy bề ngoài mang danh là đệ tử của Vạn Diệu Cung nhưng địa vị lại thấp kém hơn tất cả mọi người.

Tư chất tu hành tốt, tốc độ tu hành nhanh, miễn cưỡng còn có thể sống sót.

Tư chất không tốt, không có giá trị gì, đã sớm bị hút khô.

"Ôn sư đệ, cơ thể vẫn chưa hồi phục hẳn sao?"

Trương Thiên Thành cũng không khách sáo, trực tiếp ngồi xuống cái ghế bên cạnh, bắt chéo chân mở miệng hỏi.

"Đã để sư huynh lo lắng, nhờ có đan dược mà Khâu sư tỷ ban cho, mấy hôm nay cơ thể ta đã đỡ hơn nhiều."

Ôn Tri Hành tiến lên khẽ cúi đầu, cười đáp lại.

Trong lòng hắn hiểu được, Trương Thiên Thành này thật ra là tai mắt của Vạn Diệu Cung.

Nhất cử nhất động gần đây của mình, đều bị giám sát.

Giờ phút này, Trương Thiên Thành đến đây là để tra xét trạng thái hiện tại của hắn.

Mỗi một lô đỉnh của Vạn Diệu Cung đều tương đương với một viên đại bổ đan đỉnh cấp, nói thế nào cũng phải xem trọng.

"Thiên phú Ôn sư đệ dị bẩm, nếu là những người khác, cho dù có đan dược phụ trợ, cơ thể khôi phục cũng rất chậm."

Trương Thiên Thành nghe được hai chữ đan dược, nhất thời ý vị thâm trường nheo mắt lại, sau đó lại thử mở miệng.

"Đúng rồi, sư đệ đã bắt đầu tu hành công pháp, về Vạn Diệu Công, sư huynh ngược lại có chút tâm đắc, nếu có nghi hoặc, có thể hỏi đáp."

"Chuyện này, mấy hôm nay sư đệ bận chăm sóc cơ thể, ngược lại vẫn chưa tu hành."

Ôn Tri Hành lộ ra vẻ xấu hổ, giải thích.

Trương Thiên Thành cũng không để ý, lại nói.

"Vậy thì đáng tiếc, đúng rồi, mỗi tháng tông môn đều sẽ cử người truyền pháp, lúc đó sư đệ đi với ta là được."

"Vậy thì đa tạ sư huynh..."

"Ha ha, việc nhỏ..."

“…”

Hai người tán gấu câu được câu không.

Trên thực tế đều là Trương Thiên Thành hỏi, Ôn Tri Hành đáp.

Đối với việc Trương Thiên Thành nói bóng nói gió, Ôn Tri Hành tự nhiên có gì nói nấy, miệng toàn nói hươu nói vượn(4).

Mà ánh mắt của hắn thì không tự chủ liếc về phía đỉnh đầu Trương Thiên Thành.

Phía trên cũng có một vầng sáng màu xám tro.

[Phát hiện Mãnh Vỡ Tạo Hóa, có muốn tiêu phí một tháng tuổi thọ thu thập ngẫu nhiên.]

Hộp nhắc nhở trong suốt hơi chớp động, giống như đang nhắc nhở Ôn Tri Hành.

Trong lòng Ôn Tri Hành khẽ động, không hề do dự.

"Thu!"

[Bắt đầu thu thập ngẫu nhiên Mãnh Vỡ Tạo Hóa.]

Ngay sau đó, trên đỉnh đầu Trương Thành Thiên có một vầng sáng màu xám bắt đầu xoay tròn nhảy nhót, chui vào trong đầu Ôn Tri Hành.

[Mãnh Vỡ Tạo Hóa màu xám: +1.]

[Mãnh Vỡ Tạo Hóa màu xám (1/1) đã tập hợp đủ, không cần hợp thành, có thể thu được một hạng tạo hóa sau đây:]

[Một, đạt được 2 điểm tạo hóa.]

[Hai, đạt được tạo hóa thuộc về Trương Thiên Thành.]

______________________________________________

(1) Kẻ tám lạng, người nửa cân: Chỉ sự tương đồng, không bên nào kém bên nào.

(2) Chân trời góc bể: Ám chỉ khoảng cách rất xa xôi, cách trở; hoặc chỉ về một nơi rộng lớn, xa lạ.

(3) Công phu độc môn: Bản lĩnh riêng biệt.

(4) Nói hươu nói vượn: Nói chuyện khoác lác, không thật, không thực tế.