Chương 11: Lòng dạ Ôn sư đệ không xấuMặc dù Vạn Diệu Tiêu Hồn Đan không phải là thuốc trị thương nhưng có tác dụng phụ rất lớn.

Nhưng vẫn là đại bổ dược, ít nhiều có chút tác dụng trị thương.

"Bổ sung một chút, cũng không sao."

Mấu chốt nhất là, Vạn Tiêu Hồn Đan này có tác dụng gây ảo giác, sẽ khiến Trương Thiên Thành rơi vào trạng thái mơ hồ.

Đầu óc không tỉnh táo mới dễ lừa dối.

Vừa rồi hắn nhất thời xúc động, vì không kiếm củi ba năm thiêu một giờ, trực tiếp đem Trương Thiên Thành đánh lăn lộn.

Hiện tại hắn nhớ tới liền có chút nghĩ mà sợ.

Ôn Tri Hành cũng không hối hận.

Hắn nghẹn khuất lâu như vậy, vốn nên cần một lần phát tiết.

Hiện tại tinh thần hắn sảng khoái, khối u tích trữ lâu ngày biến mất hoàn toàn.

"Trương sư huynh, tạ ơn ngươi."

Đan dược vào bụng.

Một lát sau, dược hiệu phát tác.

Thân thể Trương Thiên Thành run lên, hốc mắt khẽ nhúc nhích, bắt đầu có phản ứng.

Ôn Tri Hành vừa rồi xuống tay không nhẹ không nặng, cũng may phần lớn là bị thương ngoài da, thêm một chút chấn động não.

Đối với một tu sĩ Khí Động Cảnh mà nói, đây chỉ là vết thương nhỏ.

Gã rõ ràng đã bị đánh ngất hoặc đau ngất.

Hiện tại xem như từ từ ổn định.

"Trương sư huynh, Trương sư huynh, ngươi không sao chứ!"

Ôn Tri Hành ra sức lay động thân thể Trương Thiên Thành, làm cho gã tỉnh táo một chút.

Trương Thiên Thành mơ màng tỉnh lại, chỉ cảm thấy đau đầu muốn nứt ra.

Nhưng bởi vì sử dụng Tiêu Hồn Đan nên cảm giác đầu óc vần còn lâng lâng.

Thống khổ cùng sung sướиɠ trái phải gia trì, làm cho gã lại có kɧoáı ©ảʍ khác.

"Ừ hừ... Ôn...Ôn...Sư đệ, là...là ngươi..."

Trương Thiên Thành nói năng không rõ, biểu lộ hoảng hốt, giãy dụa muốn đứng dậy.

"Trương sư huynh, vừa nãy xảy ra chuyện gì thế, ta nghe được tiếng đánh nhau vội vàng chạy ra."

Ôn Tri Hành vội vàng ân cần mở miệng.

"Ưʍ...hự...Cũng không biết..."

Ánh mắt Trương Thiên Thành mê mang, cảm giác vui sướиɠ muốn chết.

Đau đớn và khoái hoạt.

Gã có thể biết cái gì được.

Gã nhớ rõ chính mình giống như nhìn thấy một cái bóng người huyết sắc, sau đó liền bị đánh đập tả tơi một trận?

"Hình như là chuyện gì đó."

Trương Thiên Thành lắc đầu, muốn cho mình tỉnh táo một chút.

Lắc một cái, hai chân nhất thời như nhũn ra, cũng may được Ôn Tri Hành đỡ lấy.

"Trương sư huynh, không sao chứ, ta đỡ ngươi vào nhà nghỉ ngơi trước."

Ôn Tri Hành ân cần nói.

"Ôn sư đệ..."

Trương Thiên Thành cố gắng duy trì thanh tỉnh.

Gã cảm giác được trạng thái của mình có chút không đúng, chợt phản ứng lại.

Loại cảm giác này, là Vạn Diệu Tiêu Hồn Đan.

"Ôn sư đệ, ngươi... Ngươi...cho ta uống thuốc?"

Trương Thiên Thành rõ ràng có chút không thể tin.

"Ta thấy sư huynh bị thương, trên người ta cũng không có đan dược, chỉ có thể đút Vạn Diệu Tiêu Hồn đan cho sư huynh."

Ôn Tri Hành đỡ Trương Thiên Thành xụi lơ, gương mặt trắng bệch rõ ràng rất suy yếu.

"Là...sư đệ, ngươi có tâm..."

Trương Thiên Thành nghe vậy, khóe miệng hơi giật giật, miễn cưỡng lộ ra vẻ tươi cười.

"Sư huynh nói gì vậy, sư đệ ta ở Vạn Diệu cung này, không nơi nương tựa, thời gian gần đây cũng nhờ có sư huynh chăm sóc. Chỉ là mấy viên đan dược có đáng là gì."

Ôn Tri Hành thở hổn hển, môi trắng bệch vì mất máu quá nhiều.

Trương Thiên Thành thấy thế, trong lòng lại có chút xúc động.

Mặc kệ Ôn Tri Hành vì lấy lòng mình hay là như thế nào, nhưng ít nhất để cho gã cảm nhận được một tia ấm áp.

Nhất là, thân thể Ôn Tri Hành cũng suy yếu đến cực điểm.

Gã thậm chí có thể nhìn thấy trán Ôn Tri Hành toát ra mồ hôi lạnh.

Lòng dạ Ôn sư đệ không xấu...

……

Hai người loạng choáng,khó khăn lắm mới tiến vào trong phòng.

"Ôn sư đệ, ngươi mau nghỉ ngơi một chút, ta không sao."

Ánh mắt Trương Thiên Thành khôi phục một chút thanh minh, vội mở miệng.

Nhìn qua gã thương thế nặng, trên thực tế Ôn Tri Hành so với gã yếu hơn nhiều.

"Trương sư huynh, ta không sao."

Ôn Tri Hành nhếch môi miễn cưỡng cười, thân thể mềm nhũn ngã xuống đất không dậy nổi.

"Ôn sư đệ!"

Trương Thiên Thành cả kinh, cố nén đau đớn, muốn đỡ hắn đứng lên.

Lại thấy Ôn Tri Hành đã ngất đi.

"Ôn sư đệ, Ôn sư đệ!"

Trương Thiên Thành mặc kệ thương thế, cúi người xem xét một lượt, phát hiện hô hấp ổn định, mới thoáng yên lòng.

Ôn Tri Hành cũng không phải giả bộ.

Lúc này hắn thật sự rất yếu.

Tác dụng phụ của Huyết Độn Đại Pháp thật sự quá lớn.

Nếu khống chế không tốt, Ôn Tri Hành có thể sẽ chết.

Vừa rồi hắn cố gắng diễn kịch.

Hiện tại diễn đủ, hắn cũng không chịu nổi, trực tiếp rơi vào trạng thái ngủ say.

"Ôn sư đệ, đa tạ..."

Trương Thiên Thành nhìn khuôn mặt không chút huyết sắc của Ôn Tri Hành, miệng thì thầm một tiếng.

Chợt trên mặt lộ ra vẻ mê mang.

"Rốt cuộc là ai muốn hại ta..."

Ngay sau đó, mồ hôi lạnh trên trán gã chảy ròng.

"Là... Là...Chính Dương Tông! Bọn họ cảnh cáo ta, không hợp tác chính là chết."

……

Sau khi Ôn Tri Hành tỉnh lại, đã là ngày hôm sau.

Trải qua một ngày tu dưỡng, trạng thái thân thể của hắn chuyển biến tốt hơn rất nhiều.

"Hẳn là gạt được gã rồi."

Ôn Tri Hành nhớ lại chuyện hôm qua, thầm nghĩ mình cũng không phải người tốt.

Đúng là có chút đê tiện, nhưng cũng là bất đắc dĩ mà thôi.

Hoặc là kiếm củi ba năm thiêu một giờ, Huyết Độn Đại Pháp chẳng biết khi nào mới có thể luyện thành.

Hoặc là đã bị Trương Thiên Thành phá vỡ bí pháp tu hành của mình.

Chỉ là hơi đáng tiếc, không có kích hoạt [Khô Mộc Phùng Xuân].

Nếu thi triển Huyết Độn Đại Pháp lâu hơn một chút, Khô Mộc Phùng Xuân sẽ tự kích hoạt, vậy mình lại có thể niết bàn một lần nữa.

Nhưng thứ này khống chế không tốt, liền trực tiếp chết.

Ôn Tri Hành cũng chỉ hơi tiếc nuối trong chốc lát.

"Không vội vã!"

Sau này, cơ hội có rất nhiều.

Cũng không biết Trương Thiên Thành có báo cáo chuyện bị người ta tập kích hay không.

Ôn Tri Hành khẽ nhíu mày.

Điểm này, ngược lại có chút phiền toái.

Nếu Trương Thiên Thành thông minh, gã sẽ không nói ra.

Gã là một cái lô đỉnh, dù cho báo cáo việc này, cũng sẽ không có tác dụng gì.

Gã cũng không có chết, xem như chưa từng xảy ra chuyện gì mới là phương thức xử lý tốt nhất.

"Dưỡng thương trước đã."

Ôn Tri Hành cũng không nghĩ nhiều, vấn đề không lớn, dưỡng thân trước rồi nói sau.

Lại là bảy ngày thời gian vội vã mà qua.

Một ngày này, Trương Thiên Thành lại xuất hiện.

"Ôn sư đệ."

Trương Thiên Thành ngâm nga tiểu khúc, tiến vào trong phòng Ôn Tri Hành.

Thương thế trên người rõ ràng đã khỏi hẳn, nhìn qua tâm tình cũng cực kỳ tốt.

"Trương sư huynh, mau ngồi."

Ôn Tri Hành nở nụ cười, vội vàng đứng dậy nghênh đón.

[Phát hiện Mảnh Vỡ Tạo Hóa, có muốn tiêu hao một tháng tuổi thọ thu thập ngẫu nhiên.]

Hộp nhắc nhở lại hiện lên.

Ánh mắt Ôn Tri Hành nhất thời dừng lại, hướng lêи đỉиɦ đầu Trương Thiên Thành.

Nơi đó có hai vầng sáng màu xám.

Lại có mảnh vỡ tạo hóa?

Ánh mắt Ôn Tri Hành lộ vẻ kinh ngạc.

"Kỳ quặc."

Trương Thiên Thành là một lô đỉnh, lấy đâu ra nhiều tạo hóa như vậy?

Lần trước, trên đỉnh đầu Trương Thiên Thành cũng có một mảnh tạo hóa màu xám.

Sau khi bị thu, tự nhiên sẽ không còn nữa.

Lúc ấy Ôn Tri Hành ngược lại không cảm thấy có vấn đề gì.

Bất kể là ai, trên người có một chút tạo hóa đều là hợp lý.

Vấn đề bây giờ là, đỉnh đầu Trương Thiên Thành lại xuất hiện hai Mảnh Vỡ Tạo Hóa màu xám mới.

Chuyện này có vấn đề.

Trương Thiên Thành là một cái lô đỉnh, sẽ đạt được tạo hóa từ đâu?

Mấy ngày nay, không phải là gã đang dưỡng thương sao?

Tạo hóa ở đâu ra?

Hơn nữa không phải một cái.

"Không đúng.”