Chương 10: Trương sư huynh, mau uống thuốc đi nè!

Thu đi đông đến, gió bắc ùa về, lạnh như đao cắt.

Dù ở trong phòng cũng sẽ cảm nhận được khí lạnh thấu xương thổi qua.

"Đã hoàn toàn khôi phục!"

Giờ này, nửa người trên của Ôn Tri Hành đang để trần với những đường nét vô cùng săn chắc và vạm vỡ.

Trên cơ thể nóng ran, là từng hạt mồ hôi to như hạt đậu đang rơi xuống rồi hóa thành sương mù màu trắng bao phủ toàn thân.

Hai tay hắn hơi nâng lên, trên đó là từng khối cơ bắp cứng như đá với sức mạnh khủng khϊếp ẩn giấu bên trong.

Lần Niết Bàn thứ hai, đã rèn luyện cơ bắp của Ôn Tri Hành đến một tình trạng kinh khủng, lực lượng cũng tăng đáng kể.

Bây giờ toàn thân hắn ngập tràn sức mạnh.

Ôn Tri Hành thật sự rất muốn tìm ai đó để thoả mãn cảm giác được đại chiến mấy chục hiệp.

Sức mạnh này, ta đã có chút sức tự vệ rồi sao?

Ôn Tri Hành nắm chặt nắm đấm, vẻ mặt hưng phấn.

Chỉ là dáng vẻ hưng phấn đó rất nhanh đã âm trầm xuống.

"Năng lực tự vệ cái rắm, cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn nằm dưới thân ả Tư Nam Yên thôi."

Ôn Tri Hành nhận ra thực tế, nếu hắn muốn trở mình làm chủ nhân thì còn lâu lắm.

Nhưng mà đánh Trương Thiên Thành một trận...chắc không có chuyện gì đâu!

Ôn Tri Hành xoa xoa hai tay, các khớp xương kêu lục cục.

Bây giờ Trương Thiên Thành chỉ mới là tu sĩ Khí Động cảnh, linh khí có thể vận dụng trong cơ thể hẳn là ít đến đáng thương.

Hơn nữa gã bước vào Khí Động Cảnh là ở cảnh giới Thuế Phàm tầng ba.

Nói là Thuế Phàm tầng ba thực chất lại kém xa Ôn Tri Hành chỉ có cảnh giới Thuế Phàm tầng hai.

Căn cơ cũng rất nông cạn.

Ôn Tri Hành có lực lượng của Man Ngưu nên dễ dàng đánh ngã Trương Thiên Thành.

Tiếc quá, không có cơ hội.

Ôn Tri Hành vẫn ghi hận trong lòng.

Vốn dĩ ban đầu Trương Thiên Thành đã không ưa hắn, thậm chí còn buông lời đe doạ.

Ngay cả đan dược ít ỏi trong người cũng bị gã moi lấy.

Rất rõ rằng Trương Thiên Thành này cũng không phải người tốt bụng gì.

Bình thường hẳn là chuyên môn bóc lột một ít đan dược của những lô đỉnh khác.

Chuyện của những người khác, hắn không quản được, nhưng nợ trên người mình sớm hay muộn cũng phải lấy lại.

"Kệ đi, bây giờ ta vẫn cần phải tu luyện."

Ôn Tri Hành lắc đầu, không nghĩ đông nghĩ tây nữa.

Tốc độ hồi phục của hắn đã rất nhanh rồi, nên không có chuyện nhanh hơn được nữa.

Bấy giờ Tư Nam Yên đang rất xem trọng hắn, nếu cứ đà này thì việc bỏ trốn ở ngày sau rất khó.

Vì vậy hắn cần phải rèn luyện và trau dồi thực lực.

Nhưng mà nếu cứ ru rú ở một chỗ sẽ rất khó thu thêm Mảnh Vỡ Tạo Hoá.

"Không được vội vàng!"

Kinh nghiệm giải quyết vấn đề nhiều năm nhắc nhở Ôn Tri Hành phải có kiên nhẫn thêm.

"Tranh thủ khoảng thời gian nhàn rỗi này tu hành Huyết Độn Đại Pháp đến mức hiểu thấu đáo vậy."



Lại là liên tiếp ba ngày.

Ôn Tri Hành vẫn tự nhốt mình trong phòng.

Do tu luyện Huyết Độn Đại Pháp nên hơi thở của hắn luôn rơi vào trạng thái suy nhược.

Cho dù có người đến kiểm tra cũng không phát hiện được manh mối gì.

"Muốn nhập môn bí pháp này, quả thật không đơn giản."

Vẻ mặt Ôn Tri Hành không đổi đứng trên mặt đất.

Với tu sĩ mà nói, bình thường nếu muốn thi triển được thuật pháp thì phải có tu vi Huyền Diệu Cảnh.

Linh đài thanh minh, thần hồn đủ cường đại, thì mới có thể thi triển thuật pháp.

"Huyết độn đại pháp là bí pháp hiếm có mà tu sĩ ở cảnh giới nào cũng có thể sử dụng."

Cũng chính vì thế nên việc tu luyện được và khống chế được lại khó khăn vô cùng.

Nếu sơ suất để toàn bộ tinh huyết trong cơ thể bùng nổ sẽ nguy hiểm chí mạng cho người thi pháp.

Mấy ngày này, Ôn Tri Hành đã phải chịu nhiều đau khổ vì tu luyện Huyết Độn Đại Pháp.

Lần nào thử tu luyện, lần đó sẽ hao không ít tinh huyết.

Cũng may sau khi cơ thể hắn trải qua hai lần Niết Bàn, thể chất đã sớm vượt xa người thường.

Khó tin nhất là tốc độ khôi phục.

Đây là tiền vốn thuộc về hắn.

"Thử lại lần nữa!"

Ôn Tri Hành hơi suy tư, lại vận chuyển Huyết Độn Đại Pháp.

Thiếu chút nữa thôi là hắn có thể nhập môn rồi.

Mấy ngày này hắn chỉ suýt nữa thôi là có thế nhập môn rồi.

Ôn Tri Hành chậm rãi nâng lên một cánh tay, một chấm đỏ chui ra từ giữa ngón tay rồi phun trào thành vô số sương máu.

"Hừ..."

Từ trong miệng Ôn Tri Hành phát ra tiếng rêи ɾỉ.

Cả bàn tay của hắn bị sương máu bao phủ, sau đó lan tràn ra toàn thân.

Trong nháy mắt, Ôn Tri Hành hóa thành một huyết nhân.

Mùi máu tanh nồng nặc lan ra khắp phòng.

"Đây là... khống chế được rồi!"

Ôn Tri Hành không nhúc nhích, trong mắt loé ra một tia tinh quang.

Hắn tâm hữu linh tê, đã cảm giác được.

Mọi thứ đều rất suôn sẻ.

Hắn sắp thành công rồi, chỉ cần cố gắng kiên trì trong chốc lát, giứ lấy cảm giác này…

Đúng lúc này, thanh âm của Trương Thiên Thành truyền đến từ ngoài sân.

"Ôn sư đệ."

Nếu là lúc trước, Trương Thiên Thành tất nhiên sẽ không chào hỏi, trực tiếp đẩy cửa mà vào.

Nhưng lúc này, quan hệ song phương cũng coi như thân cận, tự nhiên không thể làm như vậy.

Tiếng hét này giống như đang nhắc nhở Ôn Tri Hành, gã muốn tiến vào.

Nghe thế, Ôn Tri Hành nhất thời cả kinh, huyết khí trong cơ thể bắt đầu hỗn loạn.

"Phiền phức rồi!"

Hắn nhướng mày, đến lúc nào không đến, hết lần này tới lần khác lại vào ngay lúc này.

Vì nhập môn bí pháp này mà hắn đã chịu đủ tra tấn.

Nếu vì Trương Thiên Thành mà thất bại trong gang tấc...

"Vậy ngươi cũng đừng trách ta!"

Trong lòng Ôn Tri Hành nổi tính xấu, hắn tiếp tục thi triển Huyết Độn Đại Pháp.

Sau một khắc, cả người hắn hoàn toàn hóa thành một đám sương máu.

Ong ong!

Huyết Sát chi khi tràn ngập.

Cả người Ôn Tri Hành lập tức từ trong phòng biến mất, xuất hiện ở ngoài sân.

Trương Thiên Thành đang vui tươi hớn hở tới gần.

Còn chưa kịp phản ứng, một bóng người bao phủ trong sương máu xuất hiện trước người gã.

Cặp mắt đỏ tươi lóe ra ánh sáng khát máu nhìn chằm chằm vào gã.

"Ngươi... Ngươi... Ngươi là..."

Con ngươi Trương Thiên Thành nháy mắt mở to, trong lòng chấn động tới tột cùng.

Bùm!

Ôn Tri Hành không nói một lời, khí huyết quanh thân cuộn trào, một chưởng uy mãnh đánh ra.

Quyền phong như trâu phi nước đại, thế như sấm sét đánh về phía Trương Thiên Thành.

Trương Thiên Thành cảm giác máu huyết toàn thân như muốn đông lại, cả người lạnh như băng.

Trong đầu gã trống rỗng, căn bản không có cách nào suy nghĩ.

Gã tuy là tu sĩ Khí Động Cảnh, nhưng vẫn luôn bị thải bổ, chưa từng trải qua chiến đấu.

Loại chuyện này, gã cũng chưa từng gặp qua.

Đây là ai?

Tại sao lại tấn công mình?

“…”

Nghi hoặc liên tục thoáng qua trong đầu?

Bùm!

Bàn tay va chạm với máu thịt!

Trương Thiên Thành bị một chưởng mạnh mẽ đập bay, đυ.ng vào tường đá ngoài viện.

Sau khi va chạm, ý thức của Trương Thiên Thành cũng bắt đầu mơ hồ.

Bùm!

Bùm!

Bùm!

Lại là nắm đấm như mưa rơi xuống.

"Mạng ta xong rồi! A!"

Trương Thiên Thành chỉ thoáng qua ý nghĩ này đã bị đánh đến bất tỉnh nhân sự.

Ôn Tri Hành thấy thế, không dừng tay, bổ sung thêm mấy quyền.

Mãi cho đến khi cơ thể Trương Thiên Thành chỉ còn co quắp theo bản năng.

Vẻ mặt Ôn Tri Hành lạnh lùng.

Một lát sau, mới ngồi xổm xuống kiểm tra một lượt.

Thấy Trương Thiên Thành hôn mê thật, mới tản đi huyết vụ quanh thân, khôi phục hình dạng ban đầu.

[Trải qua tu hành khắc khổ, Huyết Độn Đại Pháp của ngươi chính thức nhập môn.]

"Nhập môn rồi!"

Ánh mắt Ôn Tri Hành vui mừng, nhưng sắc mặt trắng bệch.

Lúc này, tinh huyết trong cơ thể hắn xói mòn nghiêm trọng.

Chỉ là chạy ra một khoảng cách, liền đã tiêu hao gần hết tinh huyết trong cơ thể.

Lâu thêm một chút nữa, phỏng chừng hắn đã bị hút khô mà chết.

"Nguy hiểm thật."

Ôn Tri Hành vẫn còn sợ hãi.

Huyết Độn Đai Pháp này quá nguy hiểm.

Nhưng hắn vẫn vui vẻ mà cười.

Bởi vì lúc này hắn đã thật sự có át chủ bài của riêng mình.

Nhìn Trương Thiên Thành bị đánh mất đi nhân tính trên mặt đất, Ôn Tri Hành lại khôi phục bình tĩnh.

"Một mã huề một mã, nợ trước của chúng ta xem như đã thanh toán hết."

Ngay sau đó, biểu tình trên mặt Ôn Tri Hành biến đổi, hóa thành vẻ mặt thân thiết, ngồi xổm xuống, vừa tát mặt Trương Thiên Thành, vừa la lên:

-Trương sư huynh, Trương sư huynh, huynh làm sao vậy!

Bốp!

Bốp!

Bốp!

Trương Thiên Thành lại bị tát mấy cái.

Thấy gã chỉ vô ý thức rầm rì vài tiếng, Ôn Tri Hành vẫn duy trì vẻ mặt lo lắng bóp lấy khuôn mặt sưng húp không ra dáng của Trương Thiên Thành, khiến gã há miệng, rồi nhét vào một viên Vạn Diệu Tiêu Hồn Đan.

"Trương sư huynh, mau uống thuốc đi.”