Chương 93: Dược Sư

Edit : MNMC

Một tháng sau, vào một ngày hè nắng như thiêu đốt, trong môn nhận được tin tức Ngọc Như đã Trúc Cơ thành công, nàng ta sẽ được thăng chức thành dược sư và đang chuẩn bị chuyển ra khỏi Trân Thảo Viên.

Bất kể mối quan hệ với nàng có tốt hay không, có giao hảo nhiều hay không, mọi người đều chạy tới sân nhà nàng để chào tạm biệt.

Mặc dù nàng vẫn lạnh lùng như trước, không tình nguyện tiếp đón mọi người nhưng vẫn mời tất cả vào nhà.

Mọi người cũng không để ý thái độ của nàng, bởi vì nàng bình thường chính là bộ dáng mặt lạnh kia, hơn nữa hiện tại nàng đã là Trúc Cơ dược sư, đãi ngộ cũng khác so với bọn họ.

Mọi người tập trung trong nhà và sân của Ngọc Như, họ thảo luận về lợi ích của việc Trúc Cơ còn Ngọc Như thì lạnh lùng ngồi ở một bên, tất nhiên không ai đến bắt chuyện với nàng, cứ như nàng chả liên quan gì tới việc Trúc Cơ vậy.

Thấy mọi người trò chuyện vui vẻ có phần ồn ào, Ngọc Như liền đứng dậy đi ra ngoài.

Nàng đứng trên sườn đồi hít thở không khí, nhìn chằm chằm vào đỉnh núi đối diện, không khỏi cảm thấy choáng váng.

Hoà Thuận ban đầu muốn đến sớm hơn, nhưng khi nhìn thấy rất nhiều dược đồng đang chuyện trò vui vẻ, nàng nghĩ mình cũng không được lòng bọn họ nên tính đợi đến khi họ rời đi mới định vào.

Đứng ở trong sân, nàng nhìn thấy Ngọc Như một mình bước ra ngoài, đanh đứng sững sờ trên sườn đồi.

Nàng đi lên phía trước, nhẹ giọng hỏi: "Sư tỷ, ngươi bây giờ đã được thăng làm Trúc Cơ dược sư, lập tức sẽ có động phủ của riêng mình, đây chính là chuyện tốt, vì sao nhìn ngươi ưu sầu vậy?"

Nghe thấy Hòa Thuận hỏi, Ngọc Như phục hồi lại tinh thần, nàng quay đầu nhìn Hòa Thuận.

Mặc dù người này tiến bộ rất nhanh nhưng trong mắt Ngọc Như, nàng không nhìn được ở nàng sự bối rối cùng không cam chịu như các dược đồng khác.

Có lẽ Hoà Thuận đang che dấu thực lực, Ngọc Như cảm giác vậy, hoặc có lẽ nàng ta cũng không phải một dược đồng, nhưng nghĩ đến bản thân mình, Ngọc Như chỉ có thể cười khổ trong lòng.

Nghĩ sau này sẽ khó có dịp gặp lại, Ngọc Như bất ngờ muốn trò chuyện với Hoà Thuận.

Nàng nở một nụ cười hiếm hoi nói: "Nhân sinh luôn luôn thay đổi. Ai có thể ngờ được giờ ta lại rơi vào hoàn cảnh này."

Thấy nàng cười, Hòa Thuận cảm giác có chút ngoài ý muốn.

Bất quá trong nháy mắt, nàng như nhìn thấy chính mình năm đó, liền an ủi : "Sư tỷ không cần quá mức bi ai, trên đời này không có bức tường nào gió không lọt qua được. Một ngày nào đấy, ngươi tất có thể tìm được người hại ngươi năm xưa."

"Sư phụ ta bỏ ra nhiều năm như vậy, nhưng vẫn không tìm ra được ai đã làm. Chắc chắn là không muốn tìm hiểu, cũng không dám tìm hiểu."

Hoà Thuận nhất thời không nói nên lời, nghĩ đi nghĩ lại, không dám điều tra kẻ ghen ghét trong môn thì chỉ sợ người này có bối cảnh không vừa, ít nhất là cũng có hậu thuẫn rất lớn đằng sau.

Nhìn toàn bộ trên dưới tông môn, chỉ có Trúc Thanh Cung của Nguyên Anh sư tổ là không ai dám đắc tội.

Trúc Thanh Cung thì chỉ có mấy đệ tử, nếu như suy nghĩ kỹ, hẳn cũng biết được ai làm ra.

Hoà Thuận đành phải nói: "Tỷ tỷ, ngươi hãy thoải mái chút đi. Bây giờ ngươi đã thành dược sư, sau này cũng sẽ có địa vị trong tông môn."

"Sư muội, ta biết ngươi là người thông minh, sao giờ lại nói ra mấy lời trẻ con như vậy." Ngọc Như liếc nhìn Hoà Thuận, lạnh lùng nói.

Vốn là vì tốt cho nàng, Hoà Thuận nghĩ khuyên bảo được một chút nhưng trái lại nàng bị mắng.

Nếu như năm đó Ngọc Như giữ đúng tính cách này, thì chắc chắn đã đắc tội không ít người.

Hòa Thuận dừng một chút, đành bất đắc dĩ nói: "Sư tỷ, ta còn không phải vì tốt cho ngươi sao."

Hai người không nói lời nào nữa, đứng một hồi, Ngọc Như thở nhẹ nói: "Mà thôi, ta cũng phải đi rồi, ngươi bảo trọng."

Nói xong, nàng trở vào trong, chỉ trong chốc lát, các dược đồng khác thở phì phì đi ra, trong miệng còn vương vài lời mắng chửi.

Hòa Thuận cười, còn là đi vào đuổi người, tính cách này của Ngọc Như sư tỷ thật đúng là khó chịu.

Sau khi Ngọc Như chuyển đi, Trân Thảo Viên lại khôi phục không gian yên tĩnh.

Tuy nhiên, một vài tin tức khác lại xuất hiện, tin tức nói rằng Ngọc Như từ chối chăm sóc Âm Dương Thảo, chưởng môn đã rất tức giận, gần như đánh chết nàng ta.

Hiện tại nàng ấy đang bị giam ở Thiên Cư Điện.

Sau khi Hòa Thuận nghe xong, chỉ không hiểu sao Ngọc Như không chịu đáp ứng. Nhưng chắc hẳn nàng còn ghi hận chuyện năm đó nên không chịu nghe theo chưởng môn.

Còn chưa kịp thở dài, Hoà Thuận liền thấy Lý sư bá mang theo Lưu trưởng lão tới, trực tiếp đi vào trong nhà Hòa Thuận.

Hòa Thuận nhìn đoàn người đi vào, trong lòng có chút thấp thỏm, lẽ nào thực sự chọn nàng đi chăm sóc Âm Dương Thảo?

Nhanh chóng hành lễ, nàng liền khoanh tay đứng ở một bên, chờ bọn họ dặn dò.

Lưu trưởng lão nhìn nàng từ trên xuống dưới, mặc dù không nhớ rõ nhưng mấy năm nay ông đã nghe rất nhiều tin về Hoà Thuận.

Tin nói rằng Hoà Thuận thăng tu vi rất nhanh, khí chất lại ổn định, có tài trồng cây, gần như sắp Trúc Cơ. Hiện tại đứng trước mặt, nhìn kỹ thì cũng không có gì đặc biệt.

Lưu trưởng lão ra vẻ, nhìn một lúc rồi thấp giọng nói: "Ngươi nhất định là Lâm Hòa Thuận. Hiện tại chúng ta thiếu một đệ tử chăm sóc Âm Dương Thảo. Vốn dĩ ngươi phải Trúc Cơ mới đủ tư cách, nhưng có vẻ biểu hiện của ngươi tốt nên sẽ có ngoại lệ. Ngươi được đi Trúc Thanh Cung."

Cái gì biểu hiện tốt, rõ ràng chính là ăn gian, một nguồn linh lực không đủ khiến ba bụi Âm Dương Thảo trưởng thành nên mới tìm đến nàng

Hòa Thuận trong lòng tức giận bất bình mắng, thế nhưng ngoài mặt lại cung kính trả lời: "Cảm ơn trưởng lão đề bạt, ta nhất định sẽ làm rất tốt, không cô phụ tâm ý trưởng lão."

Không cần đợi ta Trúc Cơ cũng có thể đi chiếu cố Âm Dương Thảo, thực sự là trời giúp ta.

Chờ ta đem Âm Dương Thảo trộm sạch, xem như báo đáp ý tốt của các ngươi, đến lúc đó chưởng môn sẽ khen thưởng các ngươi một phen.

Nghĩ tới đây, Hòa Thuận liền lộ vẻ vui mừng.

Mà mọi người cho rằng nàng vì có thể đi chiếu cố Âm Dương Thảo, nên mới cao hứng như vậy.

Lưu trưởng lão phóng khoáng sờ sờ râu, khẽ gật đầu nói: "Mỗi ngày vào giờ Thìn, ta sẽ phái Phi Thần tới đón ngươi đi Trúc Thanh cung. Phi Thần, ngươi mỗi ngày đến Trân Thảo Viên đón nàng, xong việc thì trả lại đây."

Một thiếu niên kiêu ngạo đứng cạnh Lưu trưởng lão hơi nghiêng người sang một bên đáp lại. Đôi môi mỏng, vẻ mặt lạnh lùng và ánh mắt khinh thường của hắn khiến Hoà Thuận khó chịu.

Tất nhiên nàng vẫn khum tay về phía hắn và lịch sự nói: "Làm phiền Phi Thần sư huynh."

"Ừ." Phi Thần hừ một tiếng từ mũi, coi như một lời chào.

Để xem ngươi có thể đắc ý tới khi nào, mắt chó coi thường người, Hòa Thuận cúi đầu, trong lòng thầm mắng.

"Vậy ngươi chuẩn bị một chút, ngày mai liền đi Trúc Thanh Cung." Lưu trưởng lão nói xong, chắp tay ra sau lưng, vừa định đi thì Hòa Thuận kêu lại.

"Trưởng lão, xin chờ một chút."

Mọi người dừng lại nhìn nàng, Lý sư bá nhanh chóng quở trách: "Ngươi, trưởng lão không phải để ngươi tùy tiện gọi."

"Lý sư bá, ta chỉ muốn hỏi một chút, dược điền ta phụ trách thì xử lý như thế nào?"

Hòa Thuận buồn bực, gọi một tiếng cũng không cho.

Lý sư bá nhìn nàng một cái, có chút kỳ quái nói: "Cái gì xử lý như thế nào, đương nhiên là làm tiếp. Ngươi sẽ không cho rằng đi chiếu cố Âm Dương Thảo là không cần quản lý dược điền nữa chứ."

"Thế nhưng, ta còn chưa Trúc Cơ, nếu như đi rồi linh lực nhất định không đủ để chăm sóc linh thảo. Lúc nộp lên sẽ không khỏi sai sót. Có thể hay không cho ta vài ngày thư thả?" Hòa Thuận vội vàng hỏi tới.

Lý sư bá xem xét một chút Lưu trưởng lão, nhưng thấy hắn không tỏ thái độ, liền xụ mặt nói: "Ngươi chia lại thời gian biểu, cùng chăm sóc Âm Dương Thảo và quản lý dược điền, không thể gây sai sót 1 trong hai bên. Cứ như vậy đi không nhiều lời."

"Hơn nữa vài tháng tới Âm Dương Thảo sẽ trưởng thành, lúc đó ngươi có thể toàn tâm ý quay về dược điền."

Sau đó, không đợi Hoà Thuận nói gì, cả nhóm người liền bỏ đi.

"Mấy tháng..." Hòa Thuận tự lẩm bẩm, điều này có nghĩa là Âm Dương Thảo sẽ sớm trưởng thành, đây là một tin tốt.

Xem ra có thể sớm trở lại Ma Giới, đã hơn mười năm, không biết Tiểu Hắc cùng Hổ Nhi trở thành dạng gì trong cung điện dưới lòng đất rồi.

Suy nghĩ lung tung một hồi, nàng vốn có chút kích động cũng phải hòa hoãn xuống, chuyên tâm chuẩn bị đồ.

Đi Trúc Thanh Cung cần chuẩn bị một chút, ai biết được Âm Dương Thảo có thể hay không trưởng thành luôn, lúc đấy phải nhanh chóng trộm đi.

Vào buổi tối, Hoà Thuận dọn dẹp các hạt trữ vật và tìm thấy tất cả những thứ cần thiết.

Để đề phòng, nàng còn đặt Long Ngư Châu trên thắt lưng vào hạt lưu trữ. Sau đó, treo một hạt khác lên.

Nàng cẩn thận lắp đặt tất cả pháp bảo tấn công cùng ma thú nội đan, sau đó lấy ra lá bùa ngọc có thể tạm thời xé nát không gian và dịch chuyển để trở lại Ma Giới.

Thu thập sẵn sàng, Hòa Thuận liền sớm đi vào giấc ngủ, dưỡng túc tinh thần chuẩn bị ngày hôm sau đi Trúc Thanh Cung.