Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiên Trúc

Chương 102: Độn Lôn Chấn Động

« Chương Trước
Edit : MNMC

Trong vài tháng này, Hoà Thuận ngày ngày chuyên tâm cải tạo lại Tiên Khấp cùng những thứ khác.

Nàng còn luyện cho Chén Thanh Loan một thứ có thể bỏ ma thú nội đan vào liền hoá thành linh lực. Vì để dễ dàng đặt trên bàn, thứ kia được Hòa Thuận chế thành một cái đế đèn có ba chân chim.

Chỉ cần đặt đế đèn xuống, ba chân chim lập tức bám vào bàn. Sau đó đưa ma thú nội đan vào, nó sẽ phát ra linh lực, còn có thể chiếu sáng.

Nhưng mà bất tiện ở chỗ khởi động Chén Thanh Loan lâu hơn, lúc chạy thoát thân cũng không thực dụng lắm.

Tất nhiên đối với tu sĩ linh lực cường đại thì vẫn không thành vấn đề.

Hiện tại Hoà Thuận không biết chính xác thung lũng này ở đâu nên nàng phái Tiểu Hắc ra ngoài kiểm tra thử.

Chỉ biết được phía tây có một trấn nhỏ, lấy tốc độ phi hành của Tiểu Hắc mà nói, đi tới đi lui phải mất tận sáu ngày.

Mà Tiểu Hắc đi vào trấn tìm hiểu tin tức cũng không dễ dàng, nó mà xuất hiện thì không đem người dân hù chết mới lạ.

Vào lúc rảnh rỗi, Hoà Thuận thường nghĩ tới Thiền Đế và Nguyệt Doanh. Không biết tình hình của họ ở cung điện dưới lòng đất như thế nào, liệu họ thoát ra chưa!

Hôm nay thời tiết tốt, Hoà Thuận quyết định thoải mái tắm rửa ngâm mình trong hồ nước, còn Tiểu Hắc đi săn bên ngoài.

Ở trong nước, Hổ Nhi lắc lư cái mông nhỏ của mình, tận hưởng sự mát mẻ.

Cũng không biết thế nào, dạo gần đây Hoà Thuận lại xấu hổ không cởi y phục trước mặt Tiểu Hắc nữa, chắc cảm giác nó đang khá giống với con người, cũng nên có vài phần ý tứ, nhưng với Hổ Nhi nàng lại rất thoải mái.

Ngay lúc nàng đang vui đùa, cả thung lũng bỗng nhiên rung chuyển, Hoà Thuận sợ đến mức nhảy ra khỏi nước, lao lên bờ vội vàng mặc vào y phục.

Mới mặc được một nửa thì thấy Tiểu Hắc từ ngoài thung lũng lao vào, vừa định tóm Hoà Thuận bay lên thì cơn chấn động đột nhiên dừng lại.

Nghĩ đến mình mới mặc được một nửa, Hoà Thuận muốn Tiểu Hắc quay mặt đi nơi khác, nhưng chưa kịp nói thì một trận uy áp cường đại bỗng ập xuống.

Không thể chống đỡ, nàng bị ép xuống đất, nửa mông lộ ra.

Uy áp cường đại như một ngọn núi đè lên người khiến Hoà Thuận không thể cử động.

Mà Tiểu Hắc, một con ma thú cấp 6 cũng bị ảnh hưởng. Nó rơi từ trên không xuống nằm trên mặt đất không thể cử động.

Hổ Nhi thì đã nằm gọn dưới đất, toàn thân run rẩy, có vẻ rất sợ hãi.

Trận uy áp này kéo dài bằng một tách trà sau đó từ từ rút đi. Sau khi qua đi, Hoà Thuận vẫn cảm thấy lạnh run toàn thân, răng không ngừng đánh lập cập.

"Hoà Thuận ngươi không sao chứ? Đứng dậy mau chóng đi thôi." Uy áp giảm dần, Tiểu Hắc cũng bất kinh, cỗ uy áp này hẳn phải do người có tu vi cực cao phát ra.

Hòa Thuận liền mau chóng mặc lên y phục, nửa ngày mới đem Chén Thanh Loan lấy ra, sau đó hai tay run rẩy: "Tiểu Hắc, vừa xảy ra chuyện gì vậy, luồng uy áp kia thực sự quá đáng sợ!"

Tiểu Hắc đem Hổ Nhi bị sợ hãi co lại thành một nhúm ném vào Chén, ném luôn cả Hoà Thuận vào trong, sau đó mới lên tiếng: "Mới vừa rồi là uy áp của tu sĩ cường đại thả ra, hiện tại cũng không có nhiều người như vậy. Nếu ta không đoán lầm, người này hẳn là Thiền Đế đã khôi phục thân thể. Chúng ta mau về Phong Vô Thành, từ nơi đó đi Phàm Giới, Ma Giới hiện tại không thể ở."

Ngồi trong Chén Thanh Loan bay đến thị trấn gần nhất, Hoà Thuận toát cả mồ hôi lạnh, uy áp vừa rồi thật sự quá mạnh, nàng nghĩ chính mình còn lấy của hắn hai pháp bảo cực phẩm, hiện tại chỉ cảm thấy toàn thân lạnh run như thể uy áp vừa rồi lại ập đến.

Lúc này, mọi người trong Thiên Châu Thành đều đang nhìn chằm chằm vào Độn Lôn ở phía xa.

Truyền tống trận nơi đó được mở ra, cầu biển một lần nữa mọc lên, cách lần trước mới qua chừng mười năm.

Đây là điều chưa từng xảy ra trong một nghìn năm nay!

Hơn nữa, uy áp mạnh mẽ vừa phát ra lúc nãy khiến tất cả mọi người đều sợ hãi, họ đứng trên bờ ngơ ngác nhìn.

Không chỉ các tu sĩ, mà cả những người bình thường cũng cảm thấy bất an.

Thủy Trân Minh cùng Thủy San Minh mang theo rất nhiều đệ tử khác sắc mặt khó coi đứng trước cung điện, nhìn về phía Độn Lôn.

Thủy San Minh dùng sức siết chặt lòng bàn tay, lo lắng hỏi: “Tỷ tỷ, chúng ta đi xem sao.”

Thủy Trân Minh lạnh lùng: “Không vội.”

“Tỷ tỷ, tỷ còn chờ gì nữa? Cho dù không đến Độn Lôn chúng ta cũng phải qua cầu biển canh gác nếu không các tu sĩ khác sẽ lẻn qua."

Thủy San Minh có chút lo lắng, canh giữ cầu biển là nhiệm vụ của bọn họ, làm sao có thể để cho những tu sĩ khác đi qua lúc này?

Thủy Trân Minh sắc mặt nghiêm túc khiển trách: "Hoảng cái gì? Vừa rồi ngươi không cảm nhận được sao? Trong Độn Lôn Thành nhất định đã xảy ra dị biến. Nếu bây giờ ngươi muốn đi chịu chết ta cũng không ngăn cản. Cứ để lũ tham lam ngu ngốc kia dẫn đường."

Uy áp vừa rồi khiến ngay cả nàng, một tu sĩ Hoá Thần cũng cảm thấy gió lạnh buốt xương.

Hầu hết các đệ tử phía sau đều toàn thân run rẩy, thậm chí còn không đứng được.

Uy lực đến từ Độn Lôn mạnh đến mức đã vượt qua tu sĩ Luyện Hư từ lâu, nàng cũng từng thấy rất nhiều tu sĩ Luyện Hư Kỳ nhưng không ai có thể phóng thích ra sức mạnh kinh hoàng như vậy, nàng cảm thấy sợ hãi.

Một trận vừa rồi đúng là kinh động khắp Ma Giới, mà phía Thiên Châu Thành, các tu sĩ cũng nhanh chóng truyền âm về các môn phái, báo cáo dị biến của Độn Lôn.

Đã ba ngày kể từ khi cầu biển mọc lên, một số tu sĩ lần lượt chạy tới Thiên Châu thành, lại phát hiện tỷ muội nhà họ Thuỷ không chút động tĩnh. Số còn lại liền thiếu kiên nhẫn háo hức vượt cầu đi săn lùng kho báu.

Bọn họ lên cầu đi không xa thì phát hiện cấm chế trước đây đã không còn. Suy đoán liệu cấm chế của Độn Lôn có phải đã hỏng? Số khác nghĩ có thể nhanh chóng chạy tới cung điện dưới lòng đất, nơi đó là toàn bộ báu vật đang đợi họ a!

Vậy nên số người vào Độn Lôn Thành ngày một tăng, nhưng lại không thấy ai có thể trở ra.

Một tháng sau, tất cả các môn phái có đệ tử chưa trở về đều đổ xô đến Thiên Châu Thành, gặp mặt Thuỷ Trân Minh cùng Thuỷ San Minh.

Vì có rất nhiều người tới nên tỷ muội nhà Thuỷ quyết định gặp mặt tất cả trong một lần. Lần lượt để các đệ tử trình bày trước, một lúc sau hàng trăm người đổ xô vào.

Hai tỷ muội ngồi ở trên cao, bất mãn nhìn xuống đám người tụ họp đông đủ, Thuỷ Trân Minh lạnh lùng hỏi: "Không biết các vị hôm nay tụ tập ở Thiên Châu nho nhỏ của ta là có chuyện gì?"

Các tu sĩ trong đại sảnh đều im lặng nhìn nhau, chờ đối phương lên tiếng trước.

Đợi hồi lâu cũng không có người lên tiếng, Thủy San Minh cúi mặt xuống, vỗ nhẹ vào tay vịn ghế: "Nếu không có chuyện gì thì mời ra ngoài, chúng ta cũng không muốn đón tiếp các ngươi."

Thủy San Minh tính tình xấu xa nổi tiếng trong Ma Giới nên sẵn sàng nói ra bất cứ điều gì.

"Các ngươi là Thiên Châu thành chủ nhưng lại chưa làm tròn trách nhiệm của mình. Trong một tháng qua, rất nhiều đệ tử của chúng ta đã biến mất ở đây, vì vậy ta muốn một lời giải thích."

Cuối cùng một lão già tóc trắng xoá, bước đi phải dựa vào người khác, bước ra.

Thủy San Minh liếc lão một cái, không kiên nhẫn nói: "Ngươi là ai? Người nhờ người khác đỡ được rồi, khéo ngã ra đó lại đổ tại chúng ta."

"Ngươi. . . " Lão già dù gì cũng là Nguyên Anh tu sĩ, mặc dù nhìn như có thể chết bất cứ lúc nào, nhưng thực ra hắn không già đến vậy, chẳng qua là vì tu luyện khác biệt nên trở nên vô cùng già nua.

Bình thường hắn thường phô trương thực lực, hôm nay mới tới đây lại bị một nữ nhân mắng, nhưng nhìn người này là tu sĩ Hoá Thần, hắn chỉ có thể bẻ răng nuốt vào bụng.

“San Minh, đừng vô lễ.” Thủy Trân Minh nhẹ nhàng nói, sau đó hướng về phía mọi người: “Không biết đệ tử của các ngươi có phải đều biến mất ở Thiên Châu Thành không?"

"Tất cả đều biến mất sau khi đến Độn Lôn Thành. Đã một tháng trôi qua, không có ai quay lại." Một tu sĩ trong đám đông mạnh dạn trả lời.

Các tu sĩ tới đây đều có tu vi thấp hơn

hai tỷ muội nên không ai dám làm càn.

“Chúng ta là Độc Ảnh Phái, có mười đệ tử đi vào, hiện tại cũng không có động tĩnh gì.”

"Đèn bản mệnh của sư huynh ta đặt ở cửa nhà đã tắt, chắc chắn huynh ấy đã chết ở Độn Lôn. Ngươi phải cho chúng ta một lời giải thích."

"Đúng, phải cho chúng ta một lời giải thích."

Mọi người không ngừng la mắng, Thủy Trân Minh tức giận ấn vào thái dương.

Thủy San Minh đột nhiên đứng dậy, hướng phía dưới đám đông hét lớn: “Phiền phức quá, bọn họ mất tích hay chết thì liên quan gì đến bọn ta? Độn Lôn ở trước mặt, các ngươi muốn thì tự đi mà tìm!"

Lời này vừa nói ra, mọi người đều bắt đầu xúc động, ai nấy đều trỉ trích Thủy San Minh.

"Ngươi thật vô nhân đạo. Trên địa bàn ngươi xảy ra chuyện ngươi không quản lại còn nói lời tổn thương người khác."

"Đúng vậy, ngươi không xứng đáng được gọi là tiên nữ."

"Mụ lão bà lắm tuổi."

"Được rồi, mọi người đừng tranh cãi nữa." Mọi người càng ngày càng ồn ào, chửi rủa khó chịu. Thủy San Minh sắc mặt lại kém, trông có vẻ sẽ động thủ bất cứ lúc nào.

Tất cả mọi người đều biết giữa hai tỷ muội, Thủy Trân Minh mới là người quyết định cuối cùng, mục đích đến đây không phải để cãi vã nên bọn họ đều ngừng nói, chờ Thủy Trân Minh ý kiến.
« Chương Trước