Chương 99: Gặp Mặt 1 Cái "Tát"

Edit : MNMC

Mỹ nhân vẫn như cũ, Hòa Thuận vừa tiến vào phòng thủy tinh liền thấy Nguyệt Doanh lười biếng tựa vào yên thú của Hổ Nhi.

Mà Tiểu Hắc cùng Hổ Nhi lại không nhiệt tình ra chào nàng như nàng nghĩ, cũng chả thấy bóng dáng đâu.

Nguyệt Doanh vừa thấy Hoà Thuận liền chỉ vào góc phòng : "Sao đi lâu như vậy? Cuối cùng ngươi cũng trở lại, mau mang hai thứ kia đi đi."

Hoà Thuận muốn giao Âm Dương Thảo trước nhưng bị Nguyệt Doanh ngăn cản nên nàng đành phải nghe theo.

Nhìn qua góc là một con chim thú nào đó trong góc, đang ngủ ngon lành, mông hướng về phía nàng.

Khi Hoà Thuận nhìn kỹ mới nhận ra, chẳng phải là Tiểu Hắc và Hổ Nhi sao, bọn nó đã khác so với trước đây!

Hổ Nhi đã cởi bỏ lớp da thú đen dày, trở nên trắng nõn, còn béo lên, giờ đây chỉ to bằng một con lợn nhỏ.

Mà trên lưng nó là Tiểu Hắc đang nằm ngửa, đã lớn gấp đôi, có lẽ cũng gần bằng Hổ Nhi. Lông vũ nó đen tuyền sáng bóng, dường như trừ cái đầu, mấy nơi khác đều không thay đổi.

Hoà Thuận bước tới vỗ vào mông hồng của Hổ Nhi một tiếng "bốp", để lại cả dấu tay.

Sau cái vỗ, Hổ Nhi chậm rãi lắc người, khịt mũi bất mãn vì có người quấy rầy giấc mơ ngọt ngào của mình.

Tiểu Hắc cũng tỉnh lại, dùng ánh mắt ngái ngủ nhìn Hoà Thuận, sau đó hai mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.

"Ta ở bên ngoài ăn nói khép nép, làm trâu làm ngựa! Hai người các ngươi thì đến là tốt, ở đây ăn no sống sướиɠ. Ta suýt đã bỏ mệnh, không dễ dàng gì về tới đây mà các ngươi lại chỉ biết ngủ."

Thấy bộ dạng lười biếng của hai tụi nó, Hòa Thuận tức gần chết.

Bị Hòa Thuận mắng một tiếng, Hổ Nhi dường như nhận ra nàng, đột nhiên nhào tới, xoa xoa chân nàng một cách nũng nịu.

Hồ Nhi trước đây sẽ không làm loại chuyện như vậy, hiện sao có thể lấy lòng người khác? Hoà Thuận bối rối. Chẳng lẽ đầu óc nó đã được khai mở?

"Nó hiện tại đã là ma thú cấp sáu, đầu óc được khai mở, nhưng vẫn không thể nói được tiếng người, khi đạt đến cấp độ 1 có thể nói được." Tiểu Hắc đứng sang một bên giải thích.

Thấy Tiểu Hắc trả lời vấn đề, Hòa Thuận không vui nói: "Ta còn sống trở về, các ngươi nhất định rất không vui."

Tiểu Hắc sửng sốt : "Ngươi đang nói gì vậy? Vì sao chúng ta không vui?"

Hoà Thuận bĩu môi, quay đầu sang một bên, "Lúc ta quay về các ngươi không hề phản ứng gì. Chắc hẳn các ngươi đang mong ta không thể về để có thể lấy lại tự do. Dù sao tu vi ngươi cũng cao, chuyện ta ra sao cũng không quan trọng!"

Thấy Hoà Thuận vì chuyện này mà không vui, Tiểu Hắc buồn cười một trận. Cũng đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn giận dỗi.

Tiểu Hắc lúc này cao bằng một nửa Hoà Thuận, nó bước tới, duỗi chân đá nàng, mắng: "Đồ ngốc."

Hòa Thuận vội vàng sờ chân nói: "Ta vừa mới nối xương xong đấy, ngươi đá gãy thì phải làm sao! Ngươi dám nói ta ngốc, mười mấy năm xa nhau, vừa gặp lại các ngươi liền bắt nạt ta."

Tiểu Hắc lảo đảo mấy bước, giả vờ đáng thương, bất động nói: "Lúc ngươi vừa về đến Ma Giới bọn ta đã đợi ngươi rồi. Nhưng đợi mãi chả thấy đâu. Người đi đâu vậy, hại bọn ta lo lắng. Ngươi còn ở đó mà sinh khí sao."

Hoà Thuận nghe xong thì mới vỡ lẽ, hóa ra là nàng hiểu lầm.

Nàng có chút xấu hổ, nhìn Tiểu Hắc đang giơ mỏ tỏ vẻ, còn Hổ Nhi đang rơi nước mắt cố ý chĩa vết vỗ trên mông về phía nàng.

Hoà Thuận đành phải xin lỗi: "Xin lỗi, là ta không tốt. Đáng lẽ ta không nên về muộn như vậy, làm các ngươi lo lắng rồi."

Xin lỗi xong, nàng tự nhiên phát giác có gì không đúng, lần này về muộn cũng không phải do nàng, thế là Hoà Thuận lớn tiếng hét : "Ngươi không thể trách ta được. Tất cả là do khe nứt không gian ném ta đi nơi hoang vu hẻo lánh, một người cũng không có. Làm ta phải phi hành mất hai tháng. Ngọc Phù đáng trách!" Nói xong nàng bất đắc dĩ nhìn đám Tiểu Hắc, tỏ vẻ không hài lòng.

"Vậy ý ngươi là do ta, nếu để ngươi xuất hiện ở nơi náo nhiệt đông người, chỉ sợ ngươi sớm không quay về được." Nguyệt Doanh nhìn các nàng náo đủ, liền đứng lên, đi tới cạnh Hòa Thuận.

Hòa Thuận nào dám phản bác, đành phải trả lời: "Không có, nào có! Chủ ý này quả thật anh minh. Thả ta ở nơi không người quả là cách hay."

"Mang đồ ra đi." Nguyệt Doanh vươn bàn tay trắng nõn, chờ Hoà Thuận đưa Âm Dương Thảo.

Hòa Thuận cũng không đùa giỡn gì nữa, mang một bình chiếc bình ngọc màu trắng ra. Hai tay cầm chiếc bình đưa cho Nguyệt Doanh.

"Ta làm theo lời ngươi dặn, vừa hái xong liền bỏ vào bình, cũng không mở ra."

Lúc trước Nguyệt Doanh đưa nàng bình ngọc, dặn là hái xong phải bỏ vào luôn nếu không dược hiệu sẽ tiêu tan. Cơ mà lúc chạy thoát thân Hoà Thuận lại quên mất, sau khi nối xương xong mới nhớ ra, bỏ lại vào bình.

Thế nhưng lúc đưa cho Nguyệt Doanh, Hoà Thuận vẫn thấp thỏm bất an.

Nguyệt Doanh không mở bình ngọc, chỉ bảo Hoà Thuận chờ ở đây rồi mang bình đi gặp Thiền Đế.

Trong lúc chờ đợi, Hoà Thuận nhanh chóng hỏi han Tiểu Hắc mấy năm nay sống ra sao? Hỏi xong thì nàng tức đỏ cả mắt.

Hóa ra sau khi Hoà Thuận rời đi. Tiểu Hắc đã ăn rất nhiều nội đan. Mặc dù cơ thể khó tu luyện nhưng tu vi của nó lại tăng lên nhanh chóng. Hiện tại đã đạt cấp 7, tương đương Nguyên Anh Kỳ.

Còn Hổ Nhi hai năm sau mới tỉnh lại, dù nó cũng ăn nội đan nhưng lại trong trường hợp khác.

Nguyệt Doanh và Tiểu Hắc đều là ma thú, một người đã sớm qua kỳ hoá hình, một người thì lại biếи ŧɦái không cần ăn. Nên Hổ Nhi sao có thể chịu được, lúc đói bụng lăn lộn trong phòng thuỷ tinh.

Nguyệt Doanh lại không thể thả nó đi tìm thức ăn, cuối cùng đành phải mang linh thảo loại kém nhất ra cho nó lấp bụng.

Cũng may Hồ Nhi ăn tạp, còn có thể ăn được mấy thứ này, mỗi tội hương vị không được tốt lắm. Linh thảo đưa cho nó đều là thân rễ, kích thước khá lớn, nó đói thì ăn một miếng, không thì thôi.

Thành ra Hổ Nhi đã ăn rất nhiều linh thảo, cách đây không lâu thăng lên cấp sáu, nó liền đột biến.

Lớp da đen lột bỏ, thay thế bằng lớp da trắng mềm mại. Nếu không có cặp sừng trên đầu thì nó chẳng khác gì một con lợn.

Nghe nó nói ở đây tận hưởng thế nào, Hoà Thuận tức giận muốn chết. Chán nản, nàng kể cho Tiểu Hắc nghe khó khăn mà nàng phải chịu khi ở Tiên Linh Môn.

Nàng còn cố tình phóng đại những hành động xấu xa của đám đệ tử nội môn, cho rằng cuộc sống mười năm qua của nàng còn tệ hơn cả cái chết, vô cùng đau khổ.

Đúng lúc nàng bật khóc, Tiểu Hắc nói: "Có người ức hϊếp ngươi, ngươi cũng không gϊếŧ một vài người để giải tỏa cơn tức giận sao? Với tính cách thường ngày của ngươi, có vẻ không đúng lắm."

Hòa Thuận nhất thời không nói nên lời, tức giận đẩy Tiểu Hắc : "Ta sao có thể tệ như vậy? Ta thật sự làm việc lương thiện đấy. Ngươi nói ta đi trộm đồ, ta làm sao có thể làm vậy được?"

Đã hơn mười năm không gặp, Tiểu Hắc cũng không thay đổi.

Trước đây nàng từng lo lắng Tiểu Hắc sẽ thay đổi, không còn thân thiết với nàng nữa. Nhưng xem ra mọi thứ vẫn giống như xưa.

Đang lúc vui vẻ trò chuyện, Nguyệt Doanh bưng một hộp ngọc nhỏ đi tới, Hoà Thuận vội vàng đứng dậy.

Nàng cảm thấy bất an, tự hỏi liệu có bị trừ khử nếu Âm Dương Thảo không công hiệu không?

Nguyệt Doanh cười nói: "Ngươi làm rất tốt, thế mà lại mang về ba bụi Âm Dương Thảo, Thiền Đế rất hài lòng. Đây là đan dược hứa hẹn cho ngươi, cầm lấy đi."

Nói xong, nàng ta đưa hộp ngọc nhỏ cho Hoà Thuận.

Hoà Thuận hào hứng nhận lấy, mỉm cười nhìn Tiểu Hắc.

"Ta đã hứa với ngươi hai kiện tuyệt phẩm pháp bảo, ngươi có thể tự đi chọn lựa. Các tài liệu cùng nội đan, ngươi cũng chọn lấy một cái trong túi đựng trữ vậy, sau đó ta sẽ đưa các ngươi rời khỏi." Nguyệt Doanh lại ném cho Hòa Thuận một túi trữ vật.

Lúc trước Hòa Thuận có rất nhiều túi trữ vật, chỉ là đi Tiên Linh Môn nàng không mang theo.

Nghe Nguyệt Doanh nói nàng được chọn các loại, còn muốn lập tức đưa các nàng đi, đương nhiên Hoà Thuận cao hứng muôn phần. Nếu như không phải được chọn mấy thứ tốt này, nàng ước gì hiện tại có thể đi luôn.

Sau đó nàng cùng Tiểu Hắc bắt đầu thương lượng, chọn hai kiện tuyệt phẩm pháp bảo nào.

Hoà Thuận thích chọn thứ kia, nó biến thành một người nữ tử xinh đẹp, luôn lặng lẽ ngồi sang một bên trong sự bàng hoàng. Nhưng Tiểu Hắc kịch liệt phản đối.

Nó ấy vậy mà là một pháp bảo cực kỳ lợi hại, có thể tiêu hao toàn bộ linh lực của tu sĩ Nguyên Anh, nhưng lại vô dụng trong tay Hoà Thuận.

Cuối cùng, dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của Tiểu Hắc, Hoà Thuận không còn cách nào khác chọn một con chim có kích thước bằng lòng bàn tay, giống như con chim sẻ. Cùng với một pháp bảo không thành hình, không biết đó là gì, lơ lửng xung quanh như một làn khói.

Hoà Thuận miễn cưỡng chọn hai thứ này. Sắc mặt Nguyệt Doanh có chút biến động, các nàng thật biết chọn đồ nha!