Chương 97: Tu Vi Nguyên Anh

Edit : MNMC

Hoà Thuận rơi xuống cùng đá sỏi trên đỉnh núi.

Nàng nhanh chóng mở lớp phòng thủ lên chặn những viên sỏi nhỏ và sử dụng đôi cánh trên lưng để di chuyển linh hoạt trên những viên sỏi lớn.

Một bên tránh né, một bên mượn sỏi để đáp xuống đất, Hoà Thuận cẩn thận kiểm soát tốc độ rơi của mình.

"Hỗn đản, nộp mạng đi!" Trên đầu vang lên một tiếng gầm lớn, Huyết Phật từ trên trời rơi xuống cùng sỏi đá. Trên người hắn toàn là máu, quần áo rách rưới, hắn ta ngã thẳng xuống, hung dữ gằn Hoà Thuận.

Nhìn thấy Triệu Vô Cực còn sống, Hòa Thuận có chút thất vọng, nàng cho rằng Long Ngư Châu nổ ở cự ly gần như vậy sẽ khiến Triệu Vô Cực tê liệt, không thể cử động. Không ngờ hắn chỉ bị nổ chút máu thịt, tinh thần thì đến là tốt.

Mà Huyết Phật có thể hoạt động được hoàn toàn là vì lúc đó hắn ở trong đất gấp rút đem bùn đất nham thạch hoá, thế nên mới không bị nổ chết.

Triệu Vô Cực tận dụng cú rơi tự nhiên liên tục ném bùa về phía Hoà Thuận.

Sở trường của hắn là Vạn Hỏa Vũ, tấn công như mưa.

Chỉ cần đá sỏi tiếp xúc với lửa, Vạn Hoả Vũ sẽ đốt cháy thành một cái lỗ lớn, không còn cách nào khác đành phải bay qua mưa lửa, nhảy qua nhảy lại trong đám cháy như một con bọ chét.

"Hạc tiên hữu, đó chắc là đại đệ tử của ngươi Huyết Phật Đà. Ta mới chỉ nghe qua, tới hôm nay mới được nhìn thấy. Quả là một chuyến đi đáng giá." Lý Lập Nhân vuốt râu mỉm cười.

Sau đó hắn nheo mắt, cẩn thận nhìn chằm chằm người nhỏ bé đang nhảy nhót trong đám sỏi, cười nói: "Người này tu vi Luyện Khí sao? Tiểu dược đồng thật có bản lĩnh, có thể làm Huyết Phật trở thành bộ dạng này. Ta nói Tiên Linh Môn các ngươi toàn nhân tài a."

Hạc Hiên làm sao nghe không hiểu Lý Lập Nhân định châm chọc, chẳng qua hiện tại đại đệ tử Kim Đan Kỳ của hắn bị một dược đồng Luyện Khí làm cho chật vật như vậy, thực rất khó coi.

Ngay cả khuôn mặt vốn không dễ tức giận của hắn cũng bắt đầu trông hơi xấu xí.

Để giữ thể diện, hắn đành phải lạnh lùng nói: "Dược đồng này nhất định là giả mạo, tu vi cao đi chăng nữa cũng không thể phóng thích một lượng lớn linh lực cùng lúc như vậy. Hơn nữa dược đồng này mới tới Trúc Thanh Cung mấy ngày, chắc chắc đã bị thay thế."

Thiên Nhất liếc mắt liền nhận ra, nàng chính là tiểu dược đồng mấy ngày nay chăm sóc Âm Dương Thảo, nhưng tiểu dược đồng này trông có vẻ tốt bụng đã làm cái quái gì mà khiến sư huynh của hắn thành ra như kia?

Hạng Huyên cũng nhận ra Hoà Thuận, nhưng hắn không ngờ Hoà Thuận có thể sống sót dưới tay Huyết Phật tu vi Kim Đan Kỳ.

Xét từ vẻ ngoài, dường như nàng không bị thương.

Còn Trương Lương Bình, người được hắn cử đến với lá bùa vàng trong tay sẽ không khó lấy được Thảo rồi trốn thoát.

Nhưng hiện tại lại không có dấu vết của Trương Lương Bình, Lý sư phụ thậm chí còn đặc biệt mời Hạc Hiên uống trà, chơi cờ để kéo thêm thời gian cho Trương Lương Bình.

Vậy mà nửa ngày Trương Lương Bình cũng không có động tĩnh, Huyết Phật thì đuổi theo Hoà Thuận một cách kỳ lạ.

Chẳng lẽ Trương Lương Bình không lấy được Âm Dương Thảo, mà mục đích cuối cùng của Hoà Thuận lại giống hắn.

Nhưng cái giá phải trả quá cao, nàng nên hiểu rằng sau khi tu luyện Dưỡng Tâm Kinh thì con đường tu tiên cũng chấm dứt.

Đúng lúc này, một lá bùa truyền âm bay vào tay Hạc Hiên. Ngay khi hắn bóp nát lá bùa, giọng nói khẩn cấp của nữ đệ tử truyền đến.

"Sư phụ, Âm Dương Thảo đã bị tiểu dược đồng mỗi ngày đến chăm sóc cướp đi. Đại sư huynh đang đuổi theo nàng, gần như đỉnh núi bị nổ tung. Sư huynh Thành Chu đã chết. Các sư huynh hiện tại đang vây quanh đồng phạm của nàng ta."

Sắc mặt của Hạc Hiên trông rất khó coi, từ khi nào mà đệ tử của hắn lại trở nên vô dụng như vậy?

Kim Đan Kỳ bị Luyện Khí đánh cho ra máu, một đám đệ tử Trúc Cơ lại không đối phó nổi với một người Trúc Cơ.

Cộng thêm Lý Lập Nhân đứng ngoài thỉnh thoảng bơm thêm vài câu mỉa mai.

Mà chính đại đệ tử của hắn cũng không hạ được con bọ chét này, Hạc Hiên chỉ cảm thấy rất mất mặt, lập tức triệu hồi một chiếc Chuông Ngọc.

"Không ổn. Hạng Huyên, nhanh dùng linh lực bảo vệ lỗ tai ngươi." Lý Lập Nhân nhắc nhở nhưng đã quá trễ rồi.

Chiếc chuông bay lên, đánh giòn tan.

Ý thức của Hạng Huyên mơ hồ, thân thể lắc lư như sắp rơi từ trên không xuống.

Lý Lập Nhân nhanh chóng tóm lấy, chậm rãi truyền linh lực vào cơ thể hắn.

Hạng Huyên lắc đầu, tỉnh táo lại.

Hắn nhanh chóng giải phóng linh lực, bảo vệ đôi tai và ổn định cơ thể.

Thấy hắn không có việc gì, Lý Lập Nhân mới thả hắn đi, nói với hắn: "Ngươi phái tiểu dược đồng kia đi đúng không? Tại sao không cho ta biết chuyện này?"

Hạng Huyên có chút sợ hãi, nhanh chóng giải thích: "Sư phụ, ta không phái tiểu dược đồng kia đi, nhưng ta đã từng gặp qua nàng, lúc đó chỉ cảm giác nàng có chút kỳ quái, nhưng ta không biết nàng cũng muốn trộm Thảo."

"Phát hiện kỳ quái, tại sao không báo sớm? Nếu gϊếŧ nàng, hiện tại cũng không để nàng trộm Thảo. Lại còn làm ta lãng phí một lá bùa vàng." Lý Lập Nhân rất không hài lòng với câu trả lời của hắn, không vui mắng.

Thấy Lý Lập Nhân bất mãn, Hạng Huyên, vội vàng: "Sư phụ, nàng chỉ là một tiểu dược đồng, năng lực cũng có hạn, nhiều nhất chỉ có thể sử dụng pháp khí phi hành tiêu hao linh thạch. Chúng ta chỉ cần nhân cơ hội giúp Tiên Linh Môn ngăn cản nàng, sau đó tìm cơ hội lấy đi là xong ."

"Ngươi mù à? Không nhìn thấy pháp khí nàng ta đang mang sao. Ngươi cho rằng một dược đồng có thể dùng linh lực để điều khiển đống đó à?" Lý Lập Nhân tức giận trừng mắt.

Hạng Huyên rụt cổ, hắn đã từng thấy Hoà Thuận mang đống pháp khí này này. Nhưng lúc đó lại không thấy nàng sử dụng, cộng thêm việc nàng mới ở giai đoạn Luyện Khí nên hắn cho rằng nàng dùng linh thạch để điều khiển.

Hai người ngừng trao đổi, nghĩ cách bắt Hoà Thuận trước khi Hạc Hiên ra tay.

Mà bên này, Hoà Thuận cũng đang gặp rắc rối.

Pháp lực của Chuông quá lớn, nàng mới chỉ ở Luyện Khí Kỳ.

Tiếng chuông vừa vang lên, đầu óc nàng trở nên hỗn loạn, không điều khiển được cơ thể mà ngã thẳng xuống.

Huyết Phật đã rất quen thuộc với Chuông Ngọc, chắc chắn sẽ không bị ảnh hưởng.

Lúc này, hắn đuổi theo Hoà Thuận theo hướng Trúc Thanh Cung, không ngừng phóng ra Vạn Hỏa Vũ. Nhưng khi thấy Hoà Thuận chạy qua cơn mưa lửa của mình mà không hề bị dính đạn, hắn tức giận gào lên.

Vừa vặn lúc này Hạc Hiên lấy ra Chuông Ngọc, hẳn đang rất nổi nóng nên mới không truyền âm cho Huyết Phật.

Thành ra Huyết Phật bất ngờ, nhất thời mê man đập vào một khối đá lớn.

Nhưng dù sao tu vi hắn cũng cao, va đập một chút liền tự tỉnh. Lúc hắn vừa định dùng linh lực bảo vệ tai thì Chuông lại vang lên, người mất khống chế mà rơi xuống đống đá.

Hoà Thuận cùng Huyết Phật cứ như vậy rơi xuống dưới, toàn bộ đá sụp chôn vùi hai người thành một núi cao.

Hạc Hiên thu hồi Chuông Ngọc, cùng Lý Lập Nhân và mọi người đi tới, hắn xuống khỏi Kim Phượng, đứng trên đá vụn mắng.

"Còn không mau lăn ra đây, đồ vô dụng."

Đống đổ nát di chuyển, Huyết Phật đẩy tảng đá trên người mình ra, lúng túng bò ra ngoài.

Bây giờ hắn đang ở trong tình trạng vô cùng xấu hổ, cơ thể bê bết máu, thậm chí quần áo cũng rách nát. Còn có hẳn một lỗ lớn ở mông hắn khi gió thổi qua, nó lạnh buốt.

Không cần nhìn cũng biết sư phụ lúc này đang rất tức giận, không dám nói gì, Huyết Phật đi đến bên cạnh Hạc Hiên cúi đầu : "Sư phụ, đệ tử đã làm người mất thể diện."

"Cút sang một bên, lát nữa trở về mang theo đệ tử ngươi quỳ xuống." Hạc Hiên khí chất ưu nhã nhẹ nói một câu, đem Huyết Phật dọa toát mồ hôi lạnh, vội vàng lui sang một bên.

Sau đó hắn nhìn đống đá, chuẩn bị lôi Hoà Thuận ra.

Lý Lập Nhân oán hận trừng Hạng Huyên, nếu như Hòa Thuận rơi vào tay Hạc Hiên, kế hoạch nhiều năm của bọn hắn coi như bị huỷ.

Trong đầu Hạng Huyên nghĩ đi nghĩ lại mấy lần, tựa hồ sư phụ muốn chính mình đi lên.

Đã vậy Hạng Huyên hạ quyết tâm, chỉ cần Hạc Hiên hất sỏi ra xa, hắn sẽ lao về phía trước ôm Hoà Thuận bỏ chạy.

Nghĩ đến chiếc áo choàng trốn thoát sư phụ đưa cho, chỉ cần sư phụ có thể trì hoãn Hạc Hiên vài hơi thở, hắn hẳn có thể chạy được.

Nhưng khi Hạc Hiên đưa tay ra, chuẩn bị thi triển một chiêu gió khổng lồ thổi bay ngọn núi sỏi thì bỗng một luồng sáng trắng chói lóa hiện lên, một làn linh lực cường đại không bị áp chế của Nguyên Anh Kỳ ập đến.

"Đây chẳng nhẽ là tu sĩ Nguyên Anh!" Mọi người kinh hãi, vội vàng lùi lại mấy bước.

Một tiếng "bùm", sỏi đá bay ra, Hoà Thuận cầm một lá Bùa Ngọc trong tay, ngồi trong một chùm ánh sáng trắng chói lóa.

Phải nói Hoà Thuận vận khí không tồi.

Lúc rơi xuống nàng đã kích hoạt được bộ giáp trên người. Khi chạm đất, bộ giáp tự động tăng khả năng phòng thủ.

Lúc sỏi đá rơi xuống, bộ giáp cũng nỗ lực tiêu hao nội đan bên trong bảo vệ chu toàn cho Hoà Thuận. Ít ra nàng cũng chỉ bị gãy vài cái xương!