Chương 96: Phá Nhà

Edit : MNMC

Đúng lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng kêu sợ hãi, "Ngươi muốn làm gì, a..."

Sau đó là âm thanh của một loại vũ khí sắc bén chém vào cơ thể, Hoà Thuận chỉ cảm thấy lưng mình ươn ướt, có thứ gì đó phun ra trên lưng nàng.

Một mùi quen thuộc xộc vào thẳng mũi, là máu!

Hòa Thuận trong lòng căng thẳng, lập tức phát hiện trên người không có gì khác thường, thì ra không phải mình bị chém.

Mà ánh sáng đen trên Âm Dương Thảo cũng vụt qua, những chiếc lá đen trắng trong nháy mắt chuyển thành màu đen.

Hoà Thuận không để ý đến động tĩnh phía sau, đưa tay ra tóm lấy, nhổ ba bụi Âm Dương Thảo lên, dùng tay trái ném vào hạt lưu trữ.

Sau đó nàng quay người lại vỗ vào hạt, toàn bộ bộ pháp bảo nhanh chóng được mặc lên người nàng.

Đối diện với nàng là Thành Chu đang nằm trong vũng máu, không biết nguyên thần có chạy kịp không hay đã bị diệt.

Trương Lương Bình cầm Thế Hồn Quyển trong tay, sách đã được mở ra, một luồng khói trắng hoá thành sợi dây trói chặt Thiên Cửu làm hắn không thể cử động.

"Hửm?"

Mà bên này động tác đáng kinh ngạc của Hoà Thuận khiến hai người họ choáng váng.

Trương Lương Bình kì lạ nhìn Hoà Thuận đeo một thân toàn pháp bảo. Còn Thiên Cửu thì lại vui mừng khôn xiết, hét lên với Hòa Thuận: "Mau lấy Âm Dương Thảo đi. Sư huynh ta và những người khác đang ở phía trước rừng trúc. Chỉ cần ngươi hỗ trợ cho đến khi bọn họ tới, chúng ta có thể bắt được tên tặc tử này."

Lần này hắn kêu lên, Trương Lương Bình cho rằng Hòa Thuận nhận ra gì đó không ổn nên đã nhổ Âm Dương Thảo lên trước bảo vệ.

Vì vậy, Trương Lương Bình vừa dùng lực trên tay, linh lực của Thế Hồn Quyển tăng lên rất nhiều, sợi dây khói trắng trên người Thiên Cửu đột nhiên siết chặt, bóp cổ hắn cho đến khi mặt hắn tím tái, không nói nên lời.

Sau đó Trương Lương Bình đưa tay ra thuyết phục Hoà Thuận: "Tiểu sư muội, ngươi chỉ là một dược đồng không được chào đón, tại sao phải hi sinh cho bọn họ. Vì tình bạn của chúng ta nhiều năm, chỉ cần ngươi giao ra Âm Dương Thảo, ta sẽ cho ngươi một con đường sống."

Hoà Thuận không thèm để ý những gì hắn nói, chỉ nhìn vào Thế Hồn Quyển.

"Đức Minh phiền phức kia là do ngươi gϊếŧ? Thứ này thực có ích trong việc trói người. Sư huynh ngươi chắc chắn đã cướp được một thứ tốt nha."

Không ngờ Hoà Thuận lại nhắc tới Thế Hồn Quyển, Trương Lương Bình cau mày thiếu kiên nhẫn: "Gϊếŧ hắn cũng chả sao. Đừng cố câu thêm thời gian. Cho dù các tu sĩ khác đến ta cũng có thể gϊếŧ ngươi một cách dễ dàng. Tốt nhất ngươi nên giao Âm Dương Thảo ra. Ngươi là người ngoài, không đáng để mạng ở đây."

Hoà Thuận mỉm cười, hỏi: "Thật đáng tiếc. Ta nghĩ ngươi chạy không thoát đâu."

Vừa dứt lời, không trung liền nghe một tiếng gầm dài, Trương Lương Bình sắc mặt thay đổi, những đệ tử khác của Trúc Thanh Cung cũng vội vàng chạy tới.

May mắn thay, ở đây có lệnh cấm bay nên họ không còn cách nào khác là phải chạy bộ, cho nên Trương Lương Bình có một chút thời gian.

Hắn ta búng Thế Hồn Quyển, một con rồng lớn lao ra khỏi bức tranh vồ về phía Thiên Cửu.

"Ai lại lớn mật như vậy, dám gϊếŧ người trong Trúc Thanh Cung?" Một ánh sáng vàng đánh bay con rồng, con rồng lập tức hoá tro bụi, một tên béo xuất hiện trước mặt Thiên Cửu, giận dữ hét lên.

Người tới không ai khác chính là đại đệ tử của Nguyên Anh sư tổ, Huyết Phật Đà Triệu Vô Cực, Kim Đan Trung Kỳ.

Tên này đã gϊếŧ vô số người, đòn tấn công lại cực kỳ tàn ác, người bị hắn đánh luôn máu chảy như sông, không còn một mảnh xương nên hắn mới có biệt hiệu như vậy.

Hắn vốn đang ở nhà, xúc tác một viên Thiên Vân Đan, lúc này mới xúc tác được một nửa thì cảm giác Trúc Thanh Cung linh khí khác thường.

Hơn nữa thần thức của tiểu sư đệ hắn đột nhiên tan biến, làm hắn cảm thấy không thích hợp.

Hẳn là Trúc Thanh Cung đã xảy ra chuyện, mà sư phụ vừa mới ra cửa, ở đây liền có chuyện, hắn làm đại sư huynh không thể không lo.

Hắn không kịp xúc tác nốt viên đan đã lao ra khỏi phòng. Mỗi tội trong Cung có lệnh cấm bay làm hắn đành phải độn thổ tới nơi linh khí dị động bên suối Thiên Nữ.

Vừa mới chui ra khỏi mặt đất, hắn thấy một con rồng đang lao về phía mình, phải nhanh chóng lấy tấm gương nước chặn nó lại.

Sau đó hắn liếc mắt phát hiện thi thể của Thành Chu cách đó không xa, còn có Thiên Cửu nằm ngay phía sau, bị khói trắng vây kín, không thể động đậy.

Nam nhân có con rồng đứng đối diện thực ra chỉ mới Trúc Cơ. Với tu vi này mà cũng dám đến Trúc Thanh Cung gϊếŧ người gây họa, Huyết Phật không khỏi tức giận gầm lên.

Nhìn thấy con rồng bị sư huynh đánh bay, Thiên Cửu phải dùng hết sức lực hét lên: "Sư huynh, tên này đã gϊếŧ Thành Chu, muốn cướp đi Âm Dương Thảo."

Khi Huyết Phật nhìn vào suối Thiên Nữ, thấy suối đã trống rỗng, ba bụi Âm Dương biến mất từ

lâu, hắn tức giận mắng Trương Lương Bình: "Ngươi chán sống, dám đến đây trộm cắp."

Trương Lương Bình đối mặt với uy áp của Kim Đan Kỳ có chút bận tâm. Thế nhưng nghĩ đến Âm Dương Thảo cùng bùa vàng cứ mạng, hắn cắn răng nhịn xuống.

Hiện tại Âm Dương Thảo đang ở trên người Hoà Thuận, hắn không thấy nàng có túi trữ vật, chắc hẳn đựng ở nơi khác.

Vốn định làm cho Hoà Thuận giao ra rồi đoạt lấy nhưng không ngờ trong lúc hai người giằng co, Hòa Thuận bật ra đôi cánh cùng Giày Mây, mượn lực xoay người, nhanh chóng chạy vào trong rừng trúc.

Trương Lương Bình sửng sốt một lúc. Sau đó cơ thể chuyển động mới đuổi theo Hoà Thuận.

Nhưng Huyết Phật làm sao có thể để hắn chạy thoát?

Hắn tới trước mặt Lương Bình, cười hung ác nói: "Đừng chạy, yên tâm đi, ta sẽ không gϊếŧ ngươi mà sẽ từ từ tra tấn. Ngươi không được khai ra người phía sau đâu đấy, ta muốn chơi một lát."

Thấy Hoà Thuận bỏ chạy, Thiên Cửu tỉnh táo lại, nhận ra dược đồng đó có điều không ổn, hắn nhanh chóng nói với Huyết Phật: "Đại sư huynh, Thảo còn trên người dược đồng kia. Nàng ta chạy trốn chắc chắn cùng phe với người này. Một người chạy một người giữ chân, khẳng định là đồng minh."

Lại có ba đệ tử từ xa xông tới, nhìn thấy tình huống nơi này, vội hỏi.

"Đại sư huynh, chuyện gì xảy ra thế?"

"Ngươi chiếu cố Thiên Cửu sư đệ, bắt tên trộm này giao sống cho sư phụ. Ta sẽ đuổi theo tiểu dược đồng kia, để hai sư đệ canh giữ cửa thành, ta xem nàng có thể chạy đi đâu."

Không một lời giải thích, hắn ta ném Trương Lương Bình lại, độn thổ đuổi theo Hoà Thuận.

Hoà Thuận nhanh chóng bước qua rừng tre.

Nàng không chạy về phía cửa mà lao về phía vách đá.

Nàng biết sẽ không mất nhiều thời gian để họ phát hiện ra nàng cũng tới trộm Âm Dương Thảo, chắc chắn sẽ sớm đuổi theo.

Chỉ hy vọng tên họ Trương kia có thể có ích chút, câu thêm thời gian cho chính mình.

Đột nhiên, trước mặt phồng lên, Huyết Phật nhảy ra khỏi mặt đất.

Chiếc gương nước chảy trong tay hắn bắn ra ánh sáng vàng về phía Hoà Thuận.

Hoà Thuận ngả người ra sau, lưng gần chạm sát đất. Ánh sáng vàng bay qua ngực nàng.

Hoà Thuận chỉ cảm thấy hơi nóng ở ngực, may mắn là nàng có áo giáp, không bị thương.

Nàng đứng thẳng dậy, quay nửa vòng sang một bên rồi bỏ chạy.

Huyết Phật chạy sát phía sau, phát hiện lực chân của mình không theo kịp Giày Mây của Hoà Thuận, hắn tức giận hét lên: "Đứng lại, nếu để ta bắt được ngươi, ta sẽ xé ngươi thành trăm mảnh."

Hoà Thuận nào có thời gian trò chuyện với hắn, nàng phớt lờ, lao về phía vách đá cách đó không xa.

Huyết Phật không còn cách nào khác đành phải chui xuống đất lần nữa, độn thổ đuổi theo.

Trong nháy mắt, Hoà Thuận đã lao tới rìa vách đá, nàng nhảy lên không trung, kéo Long Ngư Châu từ thắt lưng xuống, truyền linh lực vào nó rồi ném lại về phía sau.

Bùm.

Long Ngư Châu làm nổ tung một nửa đỉnh Trúc Thanh.

Đám Trương Lương Bình cùng những người khác đang đánh nhau cũng bị ảnh hưởng theo đó mà thổi bay đi xa.

Đến cả đài sen thường ngày Nguyên Anh lão tổ hay ngồi cũng tan tác thành từng mảnh, tre xanh bay phấp phới, mọi thứ đều bị hủy.

Động tĩnh này thật quá lớn, rất nhiều đệ tử đều cảm nhận được Trúc Thanh Cung linh khí dao động.

Mà Nguyên Anh Kỳ của Kiếm Phái xưng Lý Lập Nhân đang chơi cờ cùng Nguyên Anh lão tổ cũng phát hiện có gì không đúng, hắn cau mày nhìn phía Trúc Thanh Cung, một trận thần thức lớn liền quét qua bên kia tra xét.

"Hạc Hiên tiên hữu, Tiên Linh Môn của ngươi thật là náo nhiệt nha, linh khí dao động lớn đấy." Lý Lập Nhân hạ quân đen lên bàn cờ, cười nói.

Trong khi Hạc Hiên lão tổ đang kiểm tra tình hình trong Cung, Lý Lập Nhân lại nhấp một ngụm trà và khen ngợi: "Hạc Hiên à, trà này của ngươi có vị rất ngon. Nó không giống trà ta hay uống. Trà ngon thế này, ta mang theo mười quả sồi đỏ, tuy rằng không có tác dụng tăng tu vi nhưng cũng coi như đồ ăn vặt, ta đổi lấy một lon trà nhé."

Hạng Huyên đứng ở phía sau, từ trong túi trữ vật lấy ra một chiếc hộp gỗ xinh đẹp, cung kính đặt lên bàn.

Loại quả này là đặc sản của Kiếm Phái, dùng để nấu rượu hoặc uống trực tiếp, có tác dụng bồi bổ cơ thể, loại bỏ tạp chất bên trong.

Sắc mặt Hạc Hiên thay đổi, hắn thu hồi thần thức, mỉm cười nói với Lý Lập Nhân: "Lý tiên hữu, Cung ta lọt mấy con côn trùng. Ta phải đi xem xem. Hôm nay thật là thất lễ, ta với ngươi mới chơi được một nửa ván cờ."

Lý Lập Nhân ân cần cười nói: "Hạc Hiên tiên hữu, ngày thường ngươi nhân từ hiền hậu, lại có côn trùng dám đột nhập vào Cung của Nguyên Anh lão tổ sao, ngươi cũng nên về giáo huấn lại đi."

"Lý tiên hữu nói đúng, xem ra ta đã quá hiền lành, chân trước vừa rời chân sau đã có người chui vô." Hạc Hiên đứng dậy, triệu hồi kim phượng khổng lồ xuất hiện.

Lý Lập Nhân cũng đứng dậy nói: "Hay là ta cũng đi thử? Xem ai mà to gan thế, dám gây rắc rối trong Cung của Hạc Hiên?"

Hạc Hiên lặng lẽ nói: "Vậy thì mời tiên hữu đi với ta."

Hạc Hiên đứng trên kim phượng bay trước, sau lưng là Lý Lập Nhân cùng Hạng Huyên ngự kiếm, hướng về phía Trúc Thanh Cung xem náo nhiệt.