Edit: Mỹ nữ & Mỳ Cay
Phong Dương ngoại thành có một tòa thôn trang lớn, tọa lạc ngay ở chân núi Phong Dương, phong cảnh rất tú lệ.
Trang chủ là một người họ Lâm, dựa vào tổ tiên truyền xuống tới mấy trăm mẫu ruộng đất mà xây dựng được hai cửa hàng, tuy không phải kinh doanh lớn nhất trong thôn trang nhưng cũng coi như một nhà phú hộ có tiền.
Đã nhiều ngày nay, thôn trang giăng đèn kết hoa, người đến người đi rất náo nhiệt.
"Tiểu thư, ngươi đã gặp qua tân lang chưa? Ta nghe Tiểu Lục Tử gác cổng nói, lần trước lễ hỏi tân lang cũng cùng đi, nghe nói lớn lên là một nhân tài đó. " Một nha hoàn mặt tròn ngồi trước bàn, loay hoay nghịch khăn tay hướng vị thiếu nữ trước bàn trang điểm hỏi.
" Ngươi nha đầu này, tỷ tỷ còn chưa gặp qua Đỗ gia công tử, ta sao có thể gặp chứ." Thiếu nữ đang lật mở hộp trang sức bằng gỗ đàn hương, ngẩng đầu cười mắng nha hoàn một câu.
Thiếu nữ này là nhị tiểu thư con của Lâm trang chủ - Lâm Hoà Thuận, năm nay vừa tròn mười bốn tuổi. Tuy rằng không giống tỷ tỷ nàng - Lâm Nhuỵ Thuận xinh đẹp động lòng người, nhưng tổng quan lại rất thanh tú.
Tiểu Thuý bĩu môi tò mò hỏi:"Tiểu thư, đại tiểu thư nhà chúng ta lớn lên xinh đẹp như vậy, nếu tiến cung khẳng định sẽ được phong chức vị cao, sao lại phải gả cho một thương nhân bình thường như nhà Đỗ gia, thật là thiệt thòi quá!?"
Lâm Hoà Thuận đem hộp trang sức cùng một chiếc rương nhỏ đặt trước mặt bàn hướng Tiểu Thuý, rồi lấy mảnh vải bông tinh xảo ra cùng đống đồ vật nói: " Ngươi cũng chỉ biết vào cung làm nương nương, nếu không được phong chức vị cao thì sao? Chẳng phải là cả đời cô độc trong hoàng cung à."
" Đại tiểu thư xinh đẹp như vậy, đám phi tần trong cung kia sao mà sánh được " Tiểu Thuý không tin nói.
Lâm Hoà Thuận bất đắc dĩ lắc đầu:" Mỹ nữ thì ở đâu mà không có, người xinh đẹp lộng lẫy đầy ở ngoài kia. Lại nói Đỗ công tử có gì mà không tốt, trong tay mở vô số cửa hàng lại có rất nhiều sản nghiệp. Tuy rằng chỉ là một thương nhân bình thường nhưng Đỗ công tử đã sớm là tú tài, qua mấy năm nữa đi thi còn có thể làm quan, không phải tỷ tỷ sẽ trở thành quan lớn phu nhân sao, như vậy cũng có thể nuôi tỷ tỷ sung sướиɠ cả đời, tại sao lại không gả cho Đỗ gia?"
"Trước không nói những thứ này, ngươi nhanh đưa lễ vật qua còn sớm sắp xếp trong đám của hồi môn. Ngươi đem khăn đặt dưới rương, đợi ta đem trang sức đặt ở mặt trên." Lâm Hoà Thuận đem rương gỗ nhỏ đưa cho Tiểu Thuý.
Nhận rương gỗ, Tiểu Thuý cẩn thận đem khăn gấm bày ra trong rương, sau đó lấy từng món trang sức của Lâm Hoà Thuận bỏ cẩn thận vào. Một đôi vòng ngọc, một chuỗi dây trân châu, bốn chỉ ngọc thạch, đá quý kim thoa cùng sáu chỉ nhẫn vàng.
Tiểu thúy không khỏi hỏi: "Tiểu thư, đây toàn là đồ đưa cho đại tiểu thư, vậy người không phải không còn trang sức dùng nữa sao?"
Lâm Hoà Thuận nâng cổ tay trái làm tiểu thúy nhìn, trên tay nàng chiếc đeo vòng vàng được khắc khéo léo, nàng không thèm để ý nói: " Nhà chúng ta là hiệu cầm đồ, mua vài thứ trang sức giá thấp rồi tìm thợ thủ công đánh lại là được. Sao ta có thể keo kiệt như vậy, đây vốn là tỷ tỷ xuất giá mà, cùng lắm sau này ta kiếm tiền lại là được."
Lâm Hoà Thuận tuy tuổi còn nhỏ nhưng đối với vật phẩm trang sức đặc biệt cảm thấy hứng thú. Trước kia khi còn ở trong thành, nàng hay chạy tới cửa tiệm trang sức của cô cô trong dòng họ xem thợ thủ công chế tác, lại học được một tay nghề làm trang sức. Nàng thường xuyên ở nhà làm một ít hoa lụa hoặc hoa tai dây xích rồi đem tới cho cô cô bán, hàng năm cũng coi như có chút tiền không nhỏ làm của riêng.
Tiểu Thuý nhìn chằm chằm vòng vàng với vẻ mặt hâm mộ nói:" Tiểu thư thật lợi hại, đám hoa lụa kia ta cũng muốn làm giúp người một ít, nhưng ta làm mãi vẫn không đẹp bằng tiểu thư. "
Lâm Hoà Thuận vui vẻ nhìn Tiểu Thuý:"Nghe nói Vương Thuỵ gia đến nhà ngươi cầu hôn, nương ngươi đáp ứng không?"
Nghe được lời này Tiểu Thuý lập tức đỏ mặt, khẽ gật đầu trả lời: " Vâng, nương nô tì đã đồng ý, chỉ là nhiều ngày qua chuẩn bị hôn sự cho đại tiểu thư, nương nô tì tính toán đợi xong hôn sự mới thỉnh cầu lão thái gia về việc này."
" Ngươi cứ yên tâm đi, đến lúc đó nếu nương ngươi không đồng ý thì ta sẽ nói giúp cho. Ngươi theo ta nhiều năm như vậy, xuất giá nào có thể tuỳ tiện được. Đến lúc đó ta đưa ngươi một thân trang sức làm của hồi môn, cũng làm ngươi về sau ở nhà chồng có chút mặt mũi."
Tiểu Thuý nghe Lâm Hoà Thuận muốn cho nàng một thân trang sức làm đồ cưới liền sửng sốt, đây chính là một đôi vòng bạc, một đôi bạc thoa, một đôi hoa tai bạc cùng một đôi nhẫn bạc, ít nhất cũng phải tiêu hết hơn mười đến hai mươi lượng bạc đó. Các cô nương thường xuất giá có thể mang của hồi môn như vậy cũng là rất có mặt mũi đó nha.
Sau khi phản ứng kịp, Tiểu Thuý vội vàng quỳ xuống cúi đầu tạ ơn Lâm Hoà Thuận. Lâm Hoà Thuận xua tay cười, nhanh đưa lễ rương, không cần đa lễ như vậy.
Tiểu Thuý kiềm chế tâm tình kích động của mình, vội vàng đem rương trang sức cẩn thận lau bên ngoài, lúc này mới đem cho Lâm Hoà Thuận.
Lâm Hòa Thuận nhận lấy rương liền phân phó Tiểu Thuý đến sảnh trước tìm quản gia xem có phải giúp đỡ gì không, hiện tại không còn việc của Tiểu Thuý nữa. Hai người ra khỏi phòng, Tiểu Thuý rẽ trái liền hướng viện của đại tiểu thư mà đi tới.
Lúc trước khi tu sửa thôn trang, Lâm lão gia đắc lực tìm trong thành một vị thanh danh rất lớn làm sư phó hoạ đồ, nguyên lai là thiết kế. Vị này tay nghề cũng rất cao, hồ sen ở sảnh thượng chính là một tay ông ta làm ra. Còn thiết kế ra một chiếc cầu đá, đem hậu viện tiền viện đều hướng lên. Mà thư phòng ở cạnh hồ sen được Lâm Hoà Thuận rất thích, nói nơi này mát mẻ phong cảnh lại đẹp, nàng chiếm luôn thư phòng làm phòng chính, không ở cùng với mọi người ở hậu viện.
Đi lên cầu đá rẽ phải liền tới hậu viện, nơi đó đang có hạ nhân vội vàng quét dọn, treo đèn l*иg đỏ. Lâm Hoà Thuận không quấy rầy họ mà đi vào tiểu viện của tỷ tỷ mình.
Vừa đi vào sân, liền nghe từ trong phòng truyền đến từng tiếng hi hi ha ha cười. Nàng đẩy cửa phòng ra cười hỏi:" Náo nhiệt như vậy, các ngươi đang nói chuyện thú vị gì thế?"
"Nhị tiểu thư tới, đại tiểu thư đang mặc thử hỉ phục, mặc lên tựa như tiên nữ hạ phàm không khác chút nào."
Hoà Thuận vừa thấy trong phòng ngoài nàng còn có nha hoàn của tỷ tỷ Hạnh Nhi và ba lão mụ tử. Ba người này đều có tài thêu tương đối tốt, chắc là chờ xem hỉ phục có chỗ nào không phù hợp sẽ đem đi sửa chữa.
Lâm Nhuỵ Thuận lúc này mặt đỏ bừng bừng ngồi trước gương đồng, trên người mặc hỉ phục đỏ rực rỡ, đầu mang mũ trân châu phượng, vốn dĩ nàng đã xinh đẹp nay bởi vì thẹn thùng mà vô cùng kiều diễm.
Lâm Hoà Thuận đi lên kéo tay tỷ tỷ, nhìn trái phải đầy tán thưởng:" Tỷ tỷ không phải tiên nữ lén xuống trần gian đấy chứ? Xinh đẹp như vậy khẳng định khiến nhà Đỗ gia ngắm tới ngu người cho xem, nhà họ chính là tu tám đời mới lấy được tỷ tỷ đó."
Lâm Nhuỵ Thuận xấu hổ, lỗ tai đỏ cả lên, vươn ngón tay đẩy nhẹ trán Lâm Hoà Thuận:" Ngươi chỉ giỏi nói bậy."
Mọi người thấy vậy đều cười vang lên, Lâm Nhuỵ Thuận càng thêm xấu hổ, một lòng nóng nẩy đứng dậy liền đuổi đánh Lâm Hoà Thuận.
Lâm Hoà Thuận:" Tỷ Tỷ ta sai rồi, đừng đánh đừng đánh ah, không phải tu tám đời mà tu mười sáu đời."
Ba lão mụ tử thấy vậy nhanh chân chạy lên ngăn cản Nhuỵ Thuận:" Tiểu tổ tông của tôi ơi, cô chạy nữa hỉ phục bị lỏng ra, không phải vài canh giờ là có thể sửa được đâu."
Nghe lão mụ tử nói như vậy, hai nàng cũng không giỡn nữa. Lão mụ tử vội kêu Hạnh Nhi đem Nhuỵ Thuận thay hỉ phục ra, nếu nháo hỏng thì thật không may mắn lắm.
Một lát sau trong phòng mành được kéo lên, Lâm Nhuỵ Thuận thay đổi một thân váy màu vàng nhạt đi ra. Hạnh Nhi nâng mũ hỉ phục phía sau đi theo, Lâm Nhuỵ Thuận ở trước bàn ngồi xuống nói với vài vị lão mụ tử: "Các vị, hỉ phục này cùng mũ phượng ta cảm thấy thực vừa người, các ngươi thấy như thế nào, hẳn là không cần sửa đâu."
Vài vị lão mụ tử nhìn nhau một chút trả lời: "Bẩm đại tiểu thư, mũ phượng cùng hỉ phục đều thực vừa người không cần sửa chữa. Chỉ là giày hỉ thái thái nói chỉ có thêu phượng ở mặt trên quá đơn giản, thêm mấy viên trân châu thoạt nhìn cát lợi vui mừng hơn ạ."
"Nương cũng thật là, còn phải tốn công như vậy, các ngươi liền chiều theo ý nương ta đi làm đi." Lâm Nhuỵ Thuận nói xong Hạnh Nhi liền đem giày hỉ đưa cho lão mụ tử, lão nhận khay liền vội vàng đi sửa lại giày.
Người trong phòng một chút liền an tĩnh lại, Lâm Hoà Thuận đem rương gỗ đỏ nhỏ hướng Nhuỵ Thuận nói: "Tỷ tỷ, ngươi xuất giá ta cũng không có gì tốt đưa cho ngươi, chỉ có thứ này."
Lâm Nhuỵ Thuận đỏ hồng đôi mắt, vội cầm lấy, có chút thương cảm: "Ngươi đây là nói cái gì, chúng ta tỷ muội còn nói như vậy sao. Ta ngày mai liền phải xuất giá, đệ đệ lại còn nhỏ, về sau hiếu thuận cha mẹ chỉ có thể nhờ vào ngươi nhiều một chút. Ngươi cũng chạy loạn ít nơi thôi đừng làm cha mẹ lo lắng. Nhiều nhất cũng chỉ 2 đến 3 năm nữa ngươi cũng đến tuổi xuất giá, không cần giống ta lúc này mới tiếc chưa hiếu thuận được với cha mẹ bao lâu."
Lâm Hoà Thuận nước mắt chợt lóe, cười nói: "Tỷ, ta biết rồi, ngươi yên tâm ta sẽ hiếu thuận với cha mẹ. Ngày mai chính là ngày đại hỉ của ngươi, ngươi không nên khóc nữa, mắt sẽ sưng lên đó. "
Nghe được lời này Lâm Nhuỵ Thuận cũng dần tươi cười, nàng cởi chuỗi Phật châu trên tay trái lôi kéo Lâm Hoà Thuận: "Đây là xuyến Phật châu, ngươi cũng biết là ta luôn mang theo bên người, có thể phòng âm khí, giúp thân thể an khang. Ta ngày mai phải xuất giá rồi, Phật Châu này đưa cho ngươi đó."
Lâm Hoà Thuận vội vàng xua xua tay: "Tỷ tỷ, như thế này không được, Phật châu này gia gia không phải nói trước khi xuất giá ngươi không được tháo xuống sao? Đây chính là gia gia tìm riêng đại sư làm Phật Châu cho ngươi, ngươi mau mang nó lên, nhỡ có chuyện gì thì sao?"
Lâm Nhuỵ Thuận cười cười: "Ta ngày mai liền xuất giá, cởi ra sớm một đêm cũng không sao. Đai sư kia cũng không nói nếu ta không mang Phật châu liền xảy ra chuyện gì, mà ngày mai ta cũng không thể mang Phật châu cùng hỉ phục được, ngươi cứ cầm lấy đi."
Lâm Hoà Thuận nghe nàng nói vậy thì đành nhận lấy Phật châu, thuận tay đeo lên tay phải.