Chương 43

Phía dưới ảnh chụp có hai nút, người trong ảnh đương nhiên Đoạn Dịch rất quen thuộc: Minh Thiên.

Hai nút, một cái ghi "Có", cái còn lại là "Không".

Đoạn Dịch chưa bao giờ chần chờ quá lâu, nhấn "Có" chọn sử dụng.

Vì thế giao diện thay đổi, một chữ mới xuất hiện: "Bạn đã thành công sử dụng thuốc giải loại trừ giam cầm số 2. Người chơi số 2 không cần vào tù."

Tắt thiết bị, mở to mắt nhìn vào bóng đêm vô biên, Đoạn Dịch thở phào một hơi, cảm thấy tim đập quá nhanh.

Bị kíc,h thích như vậy, anh không ngủ nổi nữa, dứt khoát trợn mắt tự hỏi vì sao Minh Thiên bị khai đao đầu tiên. Đợi đến khi anh chìm vào giấc ngủ đã là buổi sáng 5 giờ. Tuy thế anh cũng ngủ không quá sâu, sáng 7 giờ đã tỉnh dậy.

Rời giường, Đoạn Dịch nhanh chóng tắm rửa đánh răng, thay quần áo ra cửa. Anh đến phòng bếp và nhà ăn nhìn thoáng qua, phát hiện không ít người chơi đã tới rồi. Ngồi ở nhà ăn gặm 2 miếng bánh khô queo, anh hơi khát, bèn đến phòng bếp tính đun nước ấm.

Mới vừa cắm ấm nước điện, anh nghe thấy chỗ huyền quan truyền đến tiếng động.

Rời phòng bếp nhìn về phía huyền quan, vừa lúc Đoạn Dịch thấy một nhà ba người đang đi về phía cửa nhà.

Người đàn ông trẻ tuổi mặc tây trang giày da, tay kéo một valy, bé gái Tiểu Vũ hai mắt đẫm lệ kéo tay hắn, dùng thanh âm non nớt hỏi: "Ba, lần này ba đi công tác bao lâu vậy?"

"Một tháng liền về rồi, ba sẽ mua đồ ăn ngon cho con!" Người đàn ông yêu thương xoa đầu cô bé.

Ba chữ "Đồ ăn ngon" có lẽ đã dỗ được Tiểu Vũ, bé lau nước mắt, vội nói một câu: "Con muốn chocolate!"

Tiểu Vũ thay đổi cảm xúc xoành xoạch làm người đàn ông dở khóc dở cười, hắn vỗ đầu cô bé, giả bộ quát lớn: "Con bé này."

"Được rồi được rồi, Tiểu Vũ không khóc." Mạt Lị vừa nói vừa đeo tất.

Cô ngồi xổm xuống tỉ mỉ giúp Tiểu Vũ lau khô nước mắt, lại nói: "Con xem, các anh chị thám tử cười chê con kìa. Con ngoan ngoãn đi học nhé. Mẹ đưa con đến trường."

Lúc này trừ Đoạn Dịch, có mấy người chơi khác cũng nghe thấy động tĩnh mà chạy tới xem.

Mạt Lị trấn an xong Tiểu Vũ thì đứng lên, mỉm cười đối mặt với các người chơi, còn vẫy tay với họ: "Buổi sáng tốt lành."

Đoạn Dịch hơi híp mắt, đáp lời: "Cô cũng vậy."

Mạt Lị cười liếc anh một cái, không nói thêm nữa.

Khom lưng xỏ một đôi giày cao gót, Mạt Lị đến bên chồng Hán Vân giúp hắn thắt cà vạt, lại giúp con gái Tiểu Vũ tết tóc. Cuối cùng cô hôn mỗi người cái, nắm tay họ cùng rời khỏi nhà.

Cửa chống trộm mở rồi đóng lại. Một nhà ba người toàn bộ rời đi.

Đoạn Dịch cứ cảm thấy người một nhà hài hòa đến độ bất thường. Đặc biệt là Mạt Lị, cô ta hiền thê lương mẫu tới mức mẫu mực, ngược lại càng mang vẻ kỳ quái. Người như vậy thực sự tồn tại sao? Chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ cho chồng con, đồng thời luôn duy trì nụ cười tiêu chuẩn, chẳng khác nào đang đeo mặt nạ. Một chút bực bội cũng không có? Không hề thấy mệt?

Nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt suy tư một lát, Đoạn Dịch xoay người, vừa lúc gặp Minh Thiên vừa rời phòng ngủ.

Nhớ tới hôm qua người bị khai đao là hắn, Đoạn Dịch nhìn hắn nhiều hơn vài lần, bất quá không nóng lòng nói gì, chỉ hỏi: "Ăn sáng hả?"

Minh Thiên gật đầu: "Lương khô."

Một lát sau, 12 người chơi tụ tập ở nhà ăn.

Mọi người triển khai thảo luận tình huống đêm qua. Hiện chưa có ai vào tù, nghĩa là có ba khả năng: Vu nữ dùng thuốc giải, Thủ vệ bảo vệ đúng người; đương nhiên còn có khả năng Người sói chưa cắn.

Nhưng thảo luận chỉ tới đây. Không có người nào tiết lộ thân phận của mình.

Thảo luận ngắn gọn kết thúc, các người chơi từng người gặm bánh quy xong, liền nhanh chóng bắt tay vào công tác thăm dò. Một nhà ba người sẽ trở về vào buổi tối, bọn họ cần tranh thủ thời gian ban ngày để xem xét các phòng.

Đoạn Dịch rời nhà ăn đầu tiên. Anh vào phòng ngủ chính.