12 thám tử là do Trà Hoa liên hệ, chứ không phải cha mẹ Hồ Điệp.
Đây là thông tin hệ thống cung cấp từ đầu.
Mạt Lị tự hỏi trong chốc lát, gật đầu, xoa tay nói: "Ừm, tôi có 4 đứa con. Tiểu Vũ, Hồ Điệp, Trà Hoa là ba con gái, còn Tiểu Phong là con trai."
Đoạn Dịch nhìn quanh nhà cô. "Nhưng nhà của cô không giống nhà đủ cho một gia đình có 4 đứa con ở."
Mạt Lị tốt tính trả lời: "Bọn nhỏ đều còn nhỏ. Tổng cộng có ba phòng, tôi và ba sấp nhỏ ở phòng ngủ chính, bốn đứa nhỏ, hai đứa ở thư phòng, hai đứa ở phòng ngủ phụ là đủ."
Đoạn Dịch tiếp tục hỏi: "Vậy mấy đứa con còn lại của cô đi đâu rồi?"
Mạt Lị giơ tay, vặn ngón tay tính toán: "Để tôi nghĩ đã... Hồ Điệp... Hồ Điệp không thấy, Trà Hoa và Tiểu Phong đi tìm nó. Trong nhà chỉ còn Tiểu Vũ à! A... Phải nói với mọi người một việc nha!"
Từ lúc Mạt Lị vào cửa tới giờ, dù nói chuyện với chồng và con gái, hay trả lời câu hỏi của Đoạn Dịch, cô luôn giữ vẻ tươi cười thập phần tiêu chuẩn, mang cảm giác mưa thuận gió hoà.
Nhưng lúc này biểu tình của cô bỗng trở lên nghiêm túc, thậm chí trong mắt lộ vài phần lệ khí, khiến người ta không rét mà run.
Ánh mắt cô chậm rãi lướt qua từng người chơi, mở miệng nói: "Tôi phải nhắc nhở mọi người một việc, không được kíc,h thích con gái tôi Tiểu Vũ. Khi biết chị nó Hồ Điệp mất tích, nó đã khóc liên tục ba ngày ba đêm, sau đó thì quên mất chuyện này!"
Nói tới đây, Mạt Lị lộ ra một chút đau thương. "Bác sĩ nói, có đôi khi con người gặp chuyện đau thương quá mức chấp nhận, bản năng tự bảo vệ bản thân sẽ cưỡng ép con người quên mất chuyện buồn. Cho nên, Tiểu Vũ quên mất Hồ Điệp, cũng quên mất các anh chị của nó. Mấy người tuyệt đối không được nhắc tới Hồ Điệp trước mặt nó! Nếu không, một khi mấy người làm nó nhớ tới chuyện thương tâm, làm nó khóc đến mức hôn mê, tôi sẽ tìm mấy người tính sổ!"
Nói xong lời cảnh cáo, Mạt Lị thở ra một hơi, quay về gương mặt tươi cười thân thiết. "Được rồi, mọi người cứ tự nhiên nhé. Tôi đi kèm Tiểu Vũ làm bài tập. Mọi người đừng đi lung tung khắp nơi là được. Đây là nhà của chúng tôi mà!"
Vẫy tay tạm biệt khách, Mạt Lị đi vào căn phòng Tiểu Vũ lúc trước đã vào.
Các người chơi đều nghe hiểu lời cuối cùng cô nói, thật ra cô ta đang ám chỉ: "Nếu làm trò trước mặt Mạt Lị, xâm phạm nhà cô, sẽ khiến NPC tấn công."
Nghĩa là, buổi tối không phải thời gian có thể thăm dò. Chỉ sợ phải chờ tới ban ngày Mạt Lị và chồng đi làm, Tiểu Vũ đi học, trong nhà không có NPC, mọi người mới có thể bắt đầu lục tìm manh mối.
Các người chơi tạm thời nghỉ chân tại nhà ăn nhỏ, thảo luận tối nay ai nấu cơm.
Bất quá mọi người rất nhanh phát hiện vấn đề này không tồi tại: Lần này trong bếp không có cá rau dưa tươi, chỉ có 1 thùng rau củ sấy khô, 1 thùng thịt heo đóng hộp, và 1 thùng lương khô.
Người chơi căn bản không cần nấu cơm, trực tiếp ăn là được.
Nếu dạ dày ai yếu hoặc muốn ăn đồ nóng, cùng lắm là đun đồ hộp, cũng khá tiện lợi.
Phòng bếp và nhà ăn đều rất nhỏ, người chơi thì quá nhiều, thật sự ngộp ngạt đến hoảng.
Cho nên Đoạn Dịch tạm thời chưa ăn, mà vào phòng số 7 một chuyến trước.
Bố cục căn phòng gần như không khác mấy lần trước, vẫn có đủ vật dụng rượu vang đỏ cùng thuốc lá, đều là đồ hệ thống cung cấp.
Mở tủ quần áo ra nhìn, ngăn tủ quần áo chứa đầy quần áo đủ loại phong cách và kích cỡ, trước sau như một đều vừa ý anh, nhưng cũng chính vì mấy thứ này được chuẩn bị quá mức phù hợp, càng làm Đoạn Dịch nhíu mi. Anh cảm thấy bản thân mình kể cả tính cách sở thích, phong cách quần áo, đều bị quy thành số liệu hoặc số hiệu, đưa vào hệ thống trò chơi.
Cảm giác bị người ta khống chế hoàn toàn, thật sự không tốt tí nào.
–