"Không cần khách khí, mọi người giúp đỡ nhau là điều hiển nhiên."
Nói xong câu đó, Đoạn Dịch xoay người đi vào cửa hàng.
Cửa kính cảm ứng tự động tách ra hai bên, Đoạn Dịch đi vào, nhìn một loạt các màn hình điện tử.
Ổ Quân Lan đi vào theo: "Buổi sáng tôi đã ghé qua một lần. Tất cả đều là màn hình cảm ứng, chạm vào sẽ xuất hiện giao diện mua bán, phía trên liệt kê đủ loại đạo cụ. Nhấn chọn đạo cụ mình quan tâm sẽ hiện chi tiết hình ảnh, mô tả và công dụng."
"Như lướt web shopping." Đoạn Dịch giơ tay bấm bấm màn hình, đạo cụ đủ kiểu rực rỡ đến lóa mắt, "Khϊếp, cái nào cũng mắc."
"Đúng thế. Tôi thấy 50 đồng vàng đủ để mua đạo cụ, mặc dù cực kỳ ít lựa chọn." ngón tay Ổ Quân Lan chỉ vào một chỗ, "Có thể chọn sắp xếp danh sách theo thứ tự từ rẻ đến mắc."
Đoạn Dịch nghe theo cô, ngón tay bấm nút sắp xếp theo giá tiền. Anh chăm chú đọc qua các loại đạo cụ đơn giản có thể mua, tạm thời không biết mua gì, rút tay về.
"Được. Anh cứ xem tự nhiên nhé. Tôi đến sân vận động. Vừa rồi nghe Khang Hàm Âm nói SPA ở đó không tồi, thật sự toàn là máy móc tự động hóa phục vụ." Ổ Quân Lan nói.
Vốn cô muốn đến sân vận động, lúc ngang qua cửa hàng thì thấy Đoạn Dịch, nên mới qua đây chào hỏi anh một tiếng.
Đoạn Dịch nhất thời chưa phản ứng kịp. "Khang Hàm Âm?"
Ổ Quân Lan: "Chính là cô gái số 4. Lần này cô ấy chơi khá được."
"À, ok, vậy cô đi trước nhé. Tôi xem mấy đạo cụ này."
Ổ Quân Lan rời đi, để Đoạn Dịch một mình ở cửa hàng đạo cụ.
Anh nhìn màn hình điện tử cân nhắc trong chốc lát, lựa chọn giá cả từ cao đến thấp... Tuy hiện tại anh mua không nổi, nhưng trước tiên cứ nhắm trước mấy đạo cụ giá cao để sau này mua.
Ánh mắt Đoạn Dịch lướt qua một đống đạo cụ, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh đạo cụ "Con rối nhϊếp mộng".
Vô thức nhíu mày, Đoạn Dịch click mở chi tiết đạo cụ, xem hình ảnh mô tả và tác dụng.
Mẫu đạo cụ lập tức được phóng to trên màn hình lớn.
Mà giữa màn hình, chính là con rối bé gái hay ngại ngùng, giống y đúc con rối của Chu Chấn An.
Bảy tuổi Tiểu Thập bị bán vào gánh hát.
Không cha không mẹ từ nhỏ, cũng không có tên. Là đồ đệ thứ mười của Chu Chấn An nên được gọi là Tiểu Thập. Theo ý của Chu Chấn An, chờ khi bọn họ chính thức lên đài hát tuồng sẽ được đặt nghệ danh.
Chu Chấn An chỉ có một nữ đồ đệ, đó là Tiểu Ngũ.
Tiểu Ngũ mày mảnh lá liễu, đôi mắt tròn xoe trong sáng, cực kỳ hoạt bát đáng yêu, thường quan tâm tiểu sư đệ Tiểu Thập nhất.
Vì thế Tiểu Thập thích Tiểu Ngũ, là chuyện thuận lý thành chương.
Tiểu Ngũ cực kỳ thích chụp ảnh cho người khác, còn rất biết cách chụp sao cho đẹp. Cô chụp rất nhiều ảnh chung cho Chu Chấn An và Sở Thanh, Chu Chấn An thích những tấm ảnh này, còn mua cho cô một chiếc máy ảnh xịn mà cô mơ ước để khen thưởng.
Tiểu Ngũ cầm máy ảnh dạo khắp lâm viên, thường xuyên lấy cớ chụp ảnh lười biếng trốn luyện tuồng.
Các sư huynh đệ khác đều rất chăm chỉ. Thời điểm bọn họ luyện tập, Tiểu Ngũ hay lén đứng phía sau chụp ảnh họ. Sư huynh sư đệ nào đang tập các động tác xấu khó coi nhất định sẽ tránh để cô chụp lén.
Có một khoảng thời gian Tiểu Ngũ lười biếng tận vài ngày, bị đại sư huynh quở trách.
Cô bị phạt quỳ trong viện, bị cấm ăn cơm chiều.
Đêm đó, thừa dịp đêm khuya tĩnh lặng, Tiểu Thập lén mang rất nhiều kẹo và màn thầu vào viện đưa cho cô.
Hắn cứ tưởng sẽ thấy Tiểu Ngũ khóc nhè. Nào biết lúc hắn tới nơi lại thấy Tiểu Ngũ đang cười.
Cô vừa cười vừa cầm bút lông viết viết vẽ vẽ, không biết lại nghĩ ra trò nghịch ngợm mới nào.
"Sư tỷ tính làm chuyện xấu nữa à?" Tiểu Thập đến gần hỏi cô, phát hiện cô đang vẽ lên một tấm ảnh chụp.
Tiểu Ngũ cầm bức ảnh kia đưa cho Tiểu Thập xem. "Lần trước Đại sư huynh luyện tập bị ngã úp mặt xuống đất, mông chổng lên trời, vừa vặn bị ta chụp được. Ta mới vẽ thêm hai cái tai nhọn và một cái đuôi nè. Nhìn huynh ấy giống thỏ quá nhỉ? Ha ha, huynh ấy phạt ta, ta muốn cho mọi người xem tấm ảnh này! Để mọi người chê cười huynh ấy là đồ con thỏ!"