Chương 22

Lúc ấy bọn họ đang ở bị Sở Thanh đuổi gϊếŧ. Kỳ thật giá trị vũ lực của Sở Thanh không cao, bốn người kia chủ yếu là bị dọa đến quá sức, tinh thần thua trước thể lực. Thời điểm đám Đoạn Dịch chạy tới, cánh tay số 8 ướt máu, chân số 8 rớt miếng thịt. Cô gái số 6 quỳ trên mặt đất thở thoi thóp, nhưng cũng may mọi người đều còn sống.

Đại khái 40 phút sau, tất cả mọi người đều trốn thoát.

Chỉ cố số 5 và số 9 Trâu Bình là vĩnh viễn lưu lại lâm viên này.



Bên ngoài lâm viên, trời đất đều là một màu trắng xóa, như một thế giới hư vô.

Đoạn Dịch dựa lưng vào cổng sắt, chân gấp khúc ngồi dưới đất nghỉ ngơi, nhìn chằm chằm hư không phát ngốc, chờ xe buýt tới đón bọn họ.

Trò chơi này rốt cuộc nên chơi thế nào, Đoạn Dịch đã trải qua một lần, bây giờ mới tính là hiểu rõ ràng.

Trò chơi thiết kế phó bản kết hợp lối chơi Ma Sói, các người chơi nửa bị dụ bởi đồng vàng nửa bị dọa mất mạng, kèm hạn chế về thời gian, không thể không tham dự ván cờ này.

Trò Ma Sói và cốt truyện phó bản không liên quan đến nhau, nhưng hành vi NPC lại có liên quan đến nó.

Điều này khiến Đoạn Dịch không khỏi hoài nghi, có lẽ NPC không phải do hệ thống thiết kế ra. Rất có thể bọn họ có suy nghĩ riêng của mình, đã lập giao dịch nào đó cùng hệ thống.

Logic này có thể lý giải theo góc độ sau:

Chu Chấn An muốn hồi sinh thê tử Sở Thanh, gϊếŧ 48 người đều không có kết quả, vì thế hắn thay đổi suy nghĩ, xin hệ thống giúp đỡ. Hệ thống bèn phái 10 du khách tới chỗ hắn, giúp hắn đạt thành tâm nguyện hồi sinh Sở Thanh.

Hệ thống cho các du khách các thân phận khác nhau, đồng thời hạn chế Chu Chấn An vài thứ, ví dụ như tù giam, trong lúc du khách bị tạm giam, Chu Chấn An không thể tùy ý xuống tay với bọn họ.

Nhưng hạn chế này là hữu hạn, đó là 7 ngày đêm.

Nếu Người tốt không kịp vượt ải trong thời gian quy định, chờ khi kỳ hạn đến, Chu Chấn An sẽ làm theo ước định với hệ thống, thả "Người sói" ra ngoài, từ đó hắn không còn bị quy tắc hệ thống quản chế. Nghĩa là, đến lúc đó, hắn ta có thể thỏa thích gϊếŧ người, Người tốt bị nhốt trong tù chỉ sợ đều sẽ chết dưới tay hắn, trở thành vật hiến tế cho ngọc Côn Luân.

Nói chung, đây là phó bản đơn giản cấp thấp, biện pháp vượt ải thật ra vô cùng đơn giản.

Muốn chạy thoát khỏi lâm viên, gi,ết chết Chu Chấn An người dùng tà thuật nhốt họ là được.

Còn các manh mối khác như đồng dao con thỏ, các loại nhật ký, ảnh chụp vợ chồng,... Chỉ có tác dụng cung cấp thông tin bối cảnh của phó bản.

Chẳng qua có người ở giữa làm khó dễ, che giấu một phần manh mối, hơn nữa cố tình hướng sai mạch suy nghĩ, khiến nhóm người chơi hoàn toàn hiểu nhầm.

Mà người khởi xướng mọi chuyện, hiển nhiên là Lâm Nhạc Xuyên.

Lồ,ng ngực Đoạn Dịch có chút đè nén. Anh lấy bật lửa muốn đốt thuốc, nhưng thử vài lần, bật lửa vẫn không hiện lửa.

Bên cạnh đẩy tới một đốm lửa. Anh nghiêng đầu, liếc mắt thấy Lâm Nhạc Xuyên đang rũ mắt nhìn mình.

Lâm Nhạc Xuyên thường khuyên Đoạn Dịch đừng hút thuốc, lúc này lại phá lệ đốt lửa cho anh một lần.

Đoạn Dịch theo bản năng rụt đầu, tránh đi.

Lấy điếu thuốc trong miệng nhét vào bao thuốc bỏ vô túi, Đoạn Dịch nhàn nhạt nói: "Khỏi đốt nữa."

Trầm mặc một lát, thu hồi bật lửa, Lâm Nhạc Xuyên hỏi anh: "Trước khi Trâu Bình chết, cậu ta đã nói gì với anh?"

"Trọng điểm không phải cậu ta đã nói gì..." Đoạn Dịch không nhìn hắn, "Mà là cậu chịu giải thích bao nhiêu với tôi."

Thanh âm Lâm Nhạc Xuyên rất thấp. "Anh muốn biết chuyện gì, tôi đều có thể giải thích cho anh nghe."

Vừa rồi ở lâm viên, lượng thông tin nhận quá nhiều trong thời gian ngắn quả thực làm Đoạn Dịch bội thực, anh thực sự nhịn không nổi nên mới bất chấp nguy hiểm, chất vấn Lâm Nhạc Xuyên một câu. Tâm thế anh khi đó là dù có chết cũng phải chết cho minh bạch.