Nuốt nước miếng vài cái, phun một câu như đang thuyết phục chính mình, Chu Chấn An mở mắt.
Hắn lẳng lặng quan sát Sở Thanh hồi lâu, rồi giơ hai tay, tựa hồ muốn nắm lấy đôi tay bị phân hủy của nàng.
Nhưng ngay sau đó, hai tay Sở Thanh trườn lên cổ hắn, bất ngờ bóp chặt cổ hắn.
"A Thanh, A Thanh em... Em muốn gϊếŧ ta sao..." Chu Chấn An gian nan mà phát ra tiếng.
Sở Thanh ngoảnh mặt làm ngơ, nàng gắt gao bóp chặt cổ hắn, dồn hắn vào chỗ chết.
Chu Chấn An không phản kháng chút nào, mặt mũi nhanh chóng phát tím.
Đến khi Sở Thanh buông tay ra, hắn thẳng người ngã xuống bùn đất, bị bóp chmết tại chỗ.
Cái cổ của cương thi không đầu Sở Thanh rung lên, nàng quỳ xuống mặt đất, hai tay sờ soạn khắp mặt đất, như đang tìm kiếm thứ gì. Cuối cùng nàng sờ thấy cái đầu của mình, liền bưng cái đầu nát lên, đặt về trên cổ.
Mà ngay lúc này, Đoạn Dịch nhạy bén phát hiện xung quanh bắt đầu biến hóa.
Ngày đầu tiên đến đây anh đã nhận ra, lâm viên muôn hồng nghìn tía đẹp thì đẹp đó, nhưng lại là hoa trong gương trăng dưới nước, luôn bị một tầng sương mờ chết lặng bao phủ, làm người ta không thể sinh ra chút hảo cảm.
Nhưng hiện tại lớp sương ấy đã biến mất, ngay khi Chu Chấn An tắt thở, toàn bộ lâm viên bỗng rực rỡ hẳn lên, khôi phục sinh cơ.
Đoạn Dịch lập tức phản ứng lại, mở miệng nói: "Tôi hiểu rồi, sở dĩ chúng ta không thể ra khỏi lâm viên vì Chu Chấn An đã dùng tà thuật vây khốn chúng ta. Hiện hắn đã chết, tôi đoán tà thuật cũng theo hắn tiêu biến. Chúng ta mau tìm xem, có lẽ đã có đường ra ngoài."
Anh vừa dứt lời, cô gái số 1 bỗng hét ầm lên đầy sợ hãi.
Đối với Sở Thanh gϊếŧ Chu Chấn An chỉ là một món khai vị. Nàng nằm trong quan tài quá lâu, nên lúc mới ra ngoài động tác còn hơi vụng về, nàng chưa thích ứng được với thân xác này.
Nhưng sau khi gϊếŧ, chết Chu Chấn An, nàng dần thích ứng nhanh hơn, thân thể di chuyển nhẹ nhàng uyển chuyển hơn hẳn. Một chân dẫm lên thi thể Chu Chấn An, Sở Thanh lấy đà vọt đến trước mặt số 1, hai tay vồ vào cổ cô.
"Vãi lìn đừng hòng khi dễ em gái! Tao thách mày! Đồ quạ đen ngồi máy bay! Tao đánh chết mày!" Cao to lần đầu tiên thực hiện nghĩa vụ của hộ hoa sứ giả, nhanh tay nhặt một nhánh cây đâm vào ngực Sở Thanh.
"Rắc" một tiếng, bàn tay Sở Thanh bắt lấy nhánh cây, bẻ gãy nó. Cùng lúc đó, xương cánh tay vốn mục nát cũng bể thành mảnh nhỏ rơi ào ào.
Đoạn Dịch nhân cơ hội xông lên trước vài bước, cúi người chống một chân, chân còn lại vào Sở Thanh. Sở Thanh dính đòn lập tức ngã xuống đất, thân thể của nàng bị gãy thành hai khúc, tư thế cực kỳ vặn vẹo.
Eo nàng bị gãy đôi, xương ngón tay bong tróc, nhưng thanh âm sột soạt lập tức vang lên, xương cốt nát bét cùng mớ thịt thối nhanh chóng tổ hợp lại, nàng bắt đầu ngọ ngậy bò dậy.
Đoạn Dịch lấy con dao gọt hoa quả giấu sau lưng, dùng răng cắn lấy bao da quanh lưỡi dao rút ra, anh cầm dao nhắm vào Sở Thanh, nói với mọi người: "Tà thuật hồi sinh không phải thực sự làm người chết sống dậy, mà là biến xác người thành cương thi. Thế thì chúng ta không thể gϊếŧ nổi nàng, chỉ có thể câu giờ. May mà hành động của nàng không tính là nhanh nhẹn. Trước khi nàng ta hoàn toàn thích ứng được cơ thể, mọi người chạy ngay đi, đừng để nàng ta bắt kịp. Tôi ở phía sau cản đường."
"Nhưng anh..." Số 1 vừa lo lắng vừa sợ hãi, chần chờ không hành động.
Cao to lại nhanh chóng phản ứng lại, túm lấy cánh tay cô chạy thẳng về phía con đường lát đá ngoài bìa rừng. "Chạy! Chạy mau!"
Đúng lúc lúc này, cùng với một tiếng rít gào cổ quái trầm thấp, Sở Thanh vùng dậy đối mặt với Đoạn Dịch, giơ tay muốn cào vào cổ anh. Bàn tay trơ xương trắng dính thịt thối ra đòn vừa nhanh vừa chuẩn, suýt chút nữa đã chạm vào cần cổ Đoạn Dịch cổ.