Phong Nghi sơn hạ Bạch Thủy trấn, là nơi mây khói che l*иg, ba mặt núi vây quanh, một mặt thủy loan địa phương. Nơi này cách Q thị trung tâm thành phố bất quá hai mươi km, một bên là náo nhiệt chen chúc thành thị, một bên là tịch liêu thanh nhàn hương trấn.
Sau giờ ngọ, Hà Thanh ngồi trong xe chị họ, nhìn trên lối đi bộ lớn có các nông phụ đang phơi nắng hạt thóc, kia một chỗ màu vàng óng, cách cậu từ từ đi xa, chỉ có nông phụ trên nón rộng vành cắm một nhánh hoa hồng, nắng gắt không dễ dàng dịu xuống.
Xe đi vào Hà thôn, đường làng rộng rãi bằng phẳng, đèn đường xa hoa, càng xuất hiện nhiều nhà lầu kiểu Tây cũ, khiến người kinh ngạc, còn có các xe hàng hiệu đỗ trong sân nhà, khiến người hoảng hốt cho là đến khu biệt thự nào đó.
"Những nhà này đều là tứ thủy Hoa Kiều tòa nhà."
Chị họ nhẹ nhàng bâng quơ. Tục ngữ nói được lắm, phú quý không về quê khoe khoang, như áo gấm dạ hành.
Trong thôn cư dân ít ỏi, ô tô trên đường làng đi cũng khá thông suốt, làng thật to lớn, trong thôn vòng vòng chuyển chuyển, chị họ thô lỗ lái qua,đi vào một con đường nhỏ hẹp bê tông. Nghiêng đạo hai bên đều là nhà dân bằng đá, cũng không biết xe có bị tróc nước sơn hay không, Hà Thanh không nhịn được đau lòng một phen.
Phía trước hoặc là nhà dân cũ, hoặc là phòng gạch đỏ, không có Âu khí như lúc vào thôn. Thời điểm đi vào thôn, đường làng rất rộng rãi, tới đây thì lại khúc chiết mà chật hẹp, khắp nơi nguy hiểm. Hà Thanh cầm lấy tay vịn, lòng bàn tay rịn mồ hôi, trong đầu cậu chợt lóe thật nhiều tin tức không có ý tốt, nào là cái gì mà nữ tài xế van dầu đương phanh xe, đâm xe vào thân cây, tâm lý khích lệ chị họ rất tuyệt, nhất định sẽ không như vậy!
Kỳ thực, chị họ hôm qua cũng mới nhận thức.
Rốt cục phía trước cũng đã trống trải, nhìn thấy một mảnh rừng tươi tốt, còn có rừng trúc bên trái, mơ hồ có thể thấy được nhà cũ mái hiên. Đàn chim yến bay trên trời thỉnh thoảng lại kêu lên, nhượng Hà Thanh nội tâm không hề gợn sóng —— dọc theo con đường này thực sự nhìn thấy quá nhiều nhà dân kiểu cũ.
Chị họ lái xe ngừng ở trước cửa viện rộng rãi, nói: "Tiểu Thanh, đến nhà rồi"
Hà Thanh xuống xe, đánh giá tòa nhà lớn này, đối mái hiên lan can thán phục, thật to lớn.
Trong viện dưới gốc cây hoè già có bốn, năm thân ảnh đang hướng bọn họ mà tới.
Chị họ lập tức giới thiệu, đây là lão thúc công, đây là Nhị thẩm bà,..
Hà Thanh hiền hoà tiến lên, cùng các trưởng bối vấn an. Bị các trưởng bối cầm tay mò đầu nói, ai nha, A Nghi nhi tử đều lớn như vậy rồi!
Trong lúc đang cùng trưởng bối trò chuyện, Hà Thanh lưu ý đến bên cạnh lão thúc công có một nam tử cao gầy mặc áo đen, hắn vẫn đang ngó chừng chính mình, ánh mắt đặc biệt hung ác.
Người kia là ai? Tại sao lại cùng lão thúc công bọn họ cùng nhau, hơn nữa chị họ cũng không giới thiệu, lại là tại sao nhìn cậu như vậy?
"A Diễm, Tiểu Thanh, đều đi vào đi, còn đứng ở ngoài sân làm chi. "
Nhị thẩm bà nhiệt tình chào mời, nàng là lão thái bà thấp bé, linh hoạt. Hà Diễm kéo lão thúc công cánh tay, nâng hắn vào nhà vì lão thúc công đi đứng có chút bất tiện. Hà Thanh khẽ lưu ý đến nam tử mặc áo đen, chậm chạp ở phía sau, chờ cậu ý thức được người bên cạnh đều vào nhà hết rồi, cậu mới cất bước đuổi tới.
Cũng là lúc đang đi qua một cái cây xoài cao , chỉ cách một bước với cổng lớn có điêu khắc đại bàng thì bỗng nhiên"Choảng!" một tiếng. Một tiếng vang thật lớn, có thứ gì đây từ trên mái hiên rơi xuống, cũng tại Hà Thanh sau lưng mà nát tan.
Hà Thanh vội vàng xoay người lại, đầu tiên là nhìn thấy trên đất có vài miếng hom cổ xưa đã bị nát tan, ngẩng đầu lên thì thấy hắc y nam nhân đang đứng ở bên cạnh mình, mang theo một thân ác liệt khí.
"Thứ gì rơi xuống đó? "
"Tiểu Thanh, có bị đập phải không?"
Nhị thẩm bà vội vàng chạy đến, vội vàng kiểm tra đầu Hà Thanh, phát hiện khôngbị thương mới thả ra. Hà Thanh ngửa đầu, mờ mịt nhìn mái hiên.
"Đây là Phong sư gia trên nóc nhà."
Lão thúc công cúi người, nhặt lên mảnh gốm bị vỡ, vẻ mặt nghiêm túc.
"Phong sư gia?"
Hà Thanh không rõ ràng đây là cái gì, vẫn là lần đầu tiên nghe nói.
"Xây ở nóc nhà tránh ma quỷ trấn sát đồ vật, lâu năm thiếu tu sửa nên là rơi xuống."
Hà Diễm vỗ vỗ vai Hà Thanh, an ủi, nàng lời nói nghe đĩnh đạc không phản đối.
Hà gia trên nóc nhà có một tôn Phong sư gia, gió thổi phơi nắng tám mươi một trăm năm,vậy mà trong nháy mắt khi Hà Thanh đi vào cổng lớn lại theo tiếng mà vỡ.
Hà Thanh kéo kéo ba lô dây lưng, nghĩ nào có đúng lúc như vậy. Cậu tìm kiếm khắp nơi hắc y nam nhân, lại không có bóng người của hắn.
Hữu kinh vô hiểm tiến vào trong phòng, Hà Thanh thừa dịp các trưởng bối không ở đây, lén lút hỏi Hà Diễm: "A tỷ, nam nhân áo đen kia là ai?"
Hà Diễm bưng lên bạch chén trà bằng sứ, nàng nhấp hớp trà nói: "Cái nào nam nhân áo đen?" Hà Thanh tưởng lẽ nào chỉ có ta thấy, nói tiếp: "Chính là đứng ở bên lão thúc công, người kia gầy gò cao cao, dung mạo rất soái." Hà Diễm bừng tỉnh nói: "Đó là Kha Sư Thành, Lâm đ*o trưởng đồ đệ, ta tiểu học cùng hắn còn là đồng học cùng ban đây."
Hà Diễm khi còn bé tại Hà thôn sinh hoạt quá, cho nên nàng nhận thức không ít người phụ cận.Hà Diễm không cảm thấy Kha Sư Thành soái, khi còn bé Kha Sư Thành cho nàng ấn tượng là vừa lạnh lùng vừa thần bí, có một phần đồng học rất sợ hắn.
"Ngày hôm nay là đầu bảy nên chúng ta thỉnh hắn lại đây làm pháp sự."
Hà Diễm lúc nói về tổ phụ tử liền lộ ra một chút bi thương.
Hà Thanh tổ phụ Hà bộ phủ chết bệnh, an táng sau, người nhà họ Hà mới tìm đến Hà Thanh, trước lúc này, Hà Thanh không biết cậu còn có tổ phụ. Hà Thanh kỳ thực cũng quấy nhiễu, tại sao không sớm chút đến tìm cậu,nếu là sớm chút tìm cậu, cậu ít ra còn có thể trước tổ phụ giường bệnh gặp lại, cậu còn có thể cấp tổ phụ đưa tang, chị họ nói đây là tổ phụ ý tứ.
Ấn địa phương phong tục, đầu bảy người chết hồi hồn đều sẽ mời đạo sĩ để siêu độ, hoá vàng mã phòng ở.
Hoàng hôn buông xuống cũng là lúc xong xuôi cúng bái hành lễ, Hà Diễm dẫn Hà Thanh tại trong nhà x một loạt các ảnh lớn, từng cái từng cái giới thiệu, đây là ngươi tổ phụ, tổ mẫu, ông cố phụ, từng từng...
" Tổ phụ là sư tổ sao?"
Ảnh chụp đen trắng của tổ phụ có một thân đạo sĩ trang phục, đầu đội hoa sen quan, tiên phong đạo cốt. Dân bản xứ thói quen xưng chính một phái đạo sĩ sư phụ công.
"Hình như là như vậy."
Hà Diễm không rõ ràng lắm, niên đại cũng đã quá xa xưa.
Hà Thanh trước tổ phụ bức ảnh dừng chân hồi lâu, trong hình là vị quắc thước, nho nhã lão nhân, thân xuyên tím sắc trường quái, mang kính mắt, khóe miệng lộ ra nụ cười, dùng ôn hòa ánh mắt nhìn chăm chú vào Hà Thanh.
Ban đêm, Hà Thanh tại nhà cũ ngủ, ngủ chính là phòng ngủ của cha cậu năm đó, nghe đâu cũng là Hà Thanh cha mẹ phòng cưới.
Hà Thanh nhìn trong các khuông ảnh pha lê trên tường liền nhận ra vài tấm ảnh ba mẹ kết hôn, còn tìm được thời học sinh của cha, xem ra chính mình cùng cha khi là học sinh dung mạo rất giống nhau.
Giường không biết có phải hay không là giường năm đó ba mẹ kết hôn, bất quá nhìn cách thức khá hoài cổ, loại nước sơn kim chạm trổ hoa văn ngủ giường, trước giường còn có đăng giường cởi giày dùng đạp đấu, bảo tồn như thế hoàn chỉnh hiếm thấy, rất quý giá. Không biết sau khi tổ phụ qua đời, nhà cũ sẽbxử trí như thế nào, phụ thân huynh tỷ ba người.
Hà Thanh không để ý lắm, cậu từ trước đến giờ tùy ngộ nhi an.
Ngủ ở trên giường lớn xa hoa,Hà Thanh thế nhưng lại ngủ không yên, cậu luôn cảm thấy kiểu cũ giường lớn thâm hậu đỉnh chóp muốn hướng trên người đ3 xuống, có loại cảm giác bị áp bách mãnh liệt.
Lăn qua lộn lại, đến nửa đêm mới ngủ.
Hà Thanh ở trong mộng, mơ thấy mẹ khi còn trẻ. Mẫu thân ngồi ở trong phòng, lúc đang đùa với Hà Thanh Anh nhi thì đột nhiên nghe thấy ai ở bên ngoài đang hảm tên của nàng: A Nghi.
Mẫu thân ôm lấy Hà Thanh vẫn trong tã lót, đi qua thật dài thông đạo, đi ngang qua một phiến cửa phòng, cuối cùng dọc theo âm thanh, đi đến trước cửa hông của một phòng. Hô hoán âm thanh, càng ngày càng vang dội, đó là nữ tử gọi thanh, lên tiếng the thé nhuệ, kết thúc khàn khàn, không khỏi làm người bất an.
Mẫu thân thúc đẩy then cửa, mở ra cửa hông, một trận mang theo mùi tanh gió to nhào tới trước mặt, tựa có đồ vật từ ngoài cửa tiến vào. Gió to qua đi, Hà Thanh thông qua anh nhi đôi mắt, ngưỡng nhìn lên mái hiên, hắn nhìn thấy một vị kỳ quái gốm màu tượng nặn, như con sư tử, trên người hoàn cột tàn tạ đỏ sậm áo choàng, Hà Thanh vốn không nên nhận thức, nhưng là cậu biết đây chính là Phong sư gia.
Phong sư gia miệng há hốc, nó hẳn là khờ manh, nhưng đối với đen ngòm miệng rộng của nó, Hà Thanh lại cảm thấy bất an, cường liệt bất an, ngực không thở nổi, lông tơ dựng thẳng lên, mồ hôi lạnh gắp lưng.
Đột nhiên có thứ gì đó động vào Hà Thanh thân thể, Hà Thanh từ trong mộng thức tỉnh, nhìn thấy một thân ảnh lơ lửng không cố định,như xa như gần, bỗng nhiên, đồ chơi kia dán lên mặt.
Hà Thanh nhìn thấy một đôi động vật máu lạnh đôi mắt, dạng kim đỏ như máu vây đám khuếch đại con ngươi màu đen, làm người sởn cả tóc gáy, cậu muốn hét to, lại phát ra không âm thanh. Cậu muốn bò dậ mà không có cách nào nhúc nhích. Này là một sinh vật hình dáng kỳ quái, mái tóc dài màu đen, tráo một bên gương mặt tái nhợt, nó là một nữ nhân, đỏ đến mức như máu, môi ngay lúc sắp hôn lên Hà Thanh.
Hà Thanh trợn mắt lên, nha nha oa oa uổng công giãy dụa, cả người nổi da gà, băng lãnh môi của nó rốt cục tại gang tấc gian dừng lại, lúc này khóe miệng nó chảy ra một luồng tanh hôi chất lỏng, nhỏ xuống tại Hà Thanh trên mặt. Chất lỏng giống như có sống mệnh giống như, tranh nhau chen lấn từ Hà Thanh miệng trong mũi chui vào, Hà Thanh buồn nôn đến muốn ói, nhưng liền nuốt động tác cậu cũng không làm được. Chất lỏng nhanh chóng tiến vào thân thể cậu, lan tràn ra, Hà Thanh ý thức bắt đầu mơ hồ, tay chân băng lãnh.
Hà Thanh hẳn là mất đi một hồi ý thức, cậu là bị một đạo cường quang chiếu tỉnh, gắn vào trên người mình vật kia như gặp điện giật giống như hí, chạy trốn ra ngoài cửa sổ.
Gần như cùng lúc đó, một bóng người hạ xuống Hà Thanh trước mặt, là Kha Sư Thành! Kha Sư Thành cấp tốc điểm Hà Thanh trên người huyệt vị, nhấc lên ao thun của Hà Thanh, dùng răng cắn chỉ, tại Hà Thanh ngực, bụng viết cái gì đó, sau đó dùng sức đánh Hà Thanh bóng loáng phần lưng, Hà Thanh nằm nhoài mạn giường, ào ào nôn mửa, này phun thực sự là nôn đến mật tất cả đi ra, khóe mắt bức ra nước mắt.
Chờ Hà Thanh suy nhược mà dìu giường ngồi dậy, bên người dad sớm không có Kha Sư Thành thân ảnh, thế nhưng ngoài phòng truyền đến đánh nhau âm thanh, còn có yếu ớt một đoàn đoàn ánh sáng bay lên. Hà Thanh vốn nên núp ở chân giường run lẩy bẩy, không biết là từ đâu tới dũng khí, cậu mở ra điện thoại di động đèn pin, đánh bạo ra khỏi phòng, cậu thấy cửa viện mở ra, liền cũng đi theo ra ngoài.
Ánh sáng đến từ trong viện, đó là một cái trận pháp, bởi vì bị xúc động mà tản ra lam u ánh sáng, từ mặt đất nhảy lên cao. Pháp trong trận, một vị cầm kiếm nam tử xa lạ đang cùng giống nhau vật thể triền đấu, vật kia thể quái dị không nói ra được, khi thì điều trạng, khi thì có thể dùng hình người.
Hà Thanh xuất viện môn, trước mặt va vào một màn này liền trợn mắt ngoác mồm, điện thoại di động "Ba" một tiếng, rơi xuống đất, Hà Thanh khom người kiếm điện thoại di động, ngẩng đầu chính là thấy móc vật thẳng đến cậu mà đến, Hà Thanh dọa sợ, nhất thời không còn phản ứng, cũng không kịp làm ra tránh né.
Mắt thấy quái vật kia liền muốn quán xuyến Hà Thanh thân thể, một bóng người thoáng hiện che ở trước mặt Hà Thanh, lần này Hà Thanh thấy rõ bộ dạng hắn, là vị nho nhã lão nhân, dáng người mạnh mẽ, hắn mặc một bộ tím sắc trường quái, mang kính mắt, trong tay hắn múa kiếm, thân kiếm ngưng tụ chói mắt ánh sáng. Trường kiếm đâm thủng quái vật thân thể cao lớn, một luồng sức mạnh khổng lồ từ lão nhân bên người phô trương khai, vặn vẹo trong viện thực vật, khí lực to lớn, đủ để đem Hà Thanh vén ngã xuống đất. Sau đó lão nhân cùng quái vật kia đồng thời tại Hà Thanh trước mắt biến mất không còn tăm hơi, bảo kiếm "Leng keng" một tiếng rớt xuống đất.
"Gia... Gia..."
Hà Thanh thần kinh căng thẳng lỏng lẻo, đầu gối mềm nhũn, quỳ trên mặt đất.
Đột nhiên, một màu đỏ đại xà từ thềm đá hạ vọt lên, hí nhằm phía Hà Thanh, chỉ nghe một trận kiếm reo, đầu rắn bị lăng không chém xuống, máu me tung tóe. Hà Thanh sớm sợ cháng váng, đặt mông ngồi dưới đất, ngước nhìn vị kia thập kiếm chém xà nam tử, chính là Kha Sư Thành.
"Chết... Đã chết rồi sao "
Hà Thanh tóm chặt Kha Sư Thành ống tay áo, căng thẳng hỏi. Kha Sư Thành không nói, đem rơi xuống tại bên chân đầu rắn đá văng, đầu rắn ở trong gió hóa thành hắc phấn, biến mất không còn tăm tích.
"Ta tựa hồ, thấy được gia gia..."
Hà Thanh lẩm bẩm nói, cậu cảm thấy được ảo giác không thích hợp, người kia là tổ phụ, chỉ sợ bọn họ khi còn sống không thể gặp mặt.
Kha Sư Thành đem kiếm đưa cho Hà Thanh, đây là Hà gia kiếm. Trường kiếm tại dưới ánh trăng hiện ra ánh sáng u u, như băng tuyết hàn khí.