Nam Y tiện tay thả Vũ Nhi, đã không còn tác dụng ngay cả tình lang kiếp trước cũng đã chết, bản thân cũng rời khỏi Huyền Cơ tông.
Mãi cho đến ngày hôm sau, có người đến viện Thích Ưu mời hắn, lúc này mới phát hiện xác chết của hắn.
Tông chủ tức giận, thề rằng muốn tìm người đêm qua tập kích Huyền Cơ tông.
Nhưng chờ đến khi nhìn thấy xác Thích Ưu, ông ta lập tức từ bỏ suy nghĩ này.
Miệng vết thương trí mạng của Thích Ưu là một vùng vết thương đen xì, mặt trên có khí đen quanh quẩn không tiêu tán, nếu không đoán sai, là Ma tộc làm!
Mọi người lại càng kinh sợ, dù thế nào cũng không nghĩ tới, Ma tộc có thể né tránh tai mắt của mọi người, thâm nhập vào Huyền Cơ tông gϊếŧ người!
Hôm nay người chết là Thích Ưu, vậy còn ngày mai thì sao? Ngày sau nữa?
Tất cả mọi người đều hoảng sợ.
Nam Y giải quyết xong Thích Ưu lập tức trở về.
Ở nhà, Bắc Tịch với khuôn mặt lạnh lẽo, ngồi ở sảnh chính tòa nhà. Sắc trời đã tối, che đi hơn nửa biểu cảm của hắn.
Khi Nam Y trở về còn sợ hết hồn, một lát sau mới nhận ra người ngồi là ai.
“Sao ngươi lại ngồi kiểu dọa người như thế?”
Nàng cau mày hỏi, tiện tay thu hồi Bạch Yểm kiếm.
Vẻ mặt của Bắc Tịch ẩn trong bóng tối chập chờn, khiến người ta nhìn không rõ.
“Sư tôn đã đi đâu?”
Hắn hỏi, nhìn qua dáng vẻ không có gì khác lạ.
Nam Y cũng không để ý, chỉ mơ hồ trả lời, “Đi ra ngoài làm chút việc.”
Nàng sát lại gần Bắc Tịch, muốn kéo người về phòng, thương thế hắn còn chưa khỏi hoàn toàn, bên ngoài sương đêm lạnh lẽo, đừng để bị cảm lạnh.
Mái tóc đen như mực thuận theo bả vai rơi xuống, đến chóp mũi Bắc Tịch, lúc này hắn mới ngửi thấy, một mùi hương kỳ lạ.
Đây là, sau khi song tu mới có.
Bàn tay trắng nõn đột nhiên siết chặt, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay, hắn và sư tôn song tu mấy lần, sao có thể không nhận ra mùi hương này?
“Sư tôn và hắn, đi làm gì.”
Bắc Tịch lại hỏi một lần.
Nam Y có chút nghi hoặc, hắn? Hắn là chỉ ai?
“Không có làm cái gì, chỉ làm chút việc nên làm sớm hơn.”
“Vậy sao?”
Bắc Tịch thầm nói, sắc mặt lại càng khó coi hơn, nên làm sớm hơn? Thế nên mùi hương này, thật sự là nàng?
“Bang”
Tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Nam Y hoảng sợ, một bàn đồ sứ bị Bắc Tịch gạt hết xuống đất, “Ai! Người kia là ai! Lý Thanh Nguyên? Hay còn người nào khác?”
Hốc mắt hắn đỏ ửng tới gần Nam Y, dáng vẻ có chút điên cuồng. Nhưng lại không muốn ngửi thấy mùi hương nàng song tu với người khác, vì thế nghiêng đầu, lộ ra một cái cổ trắng như tuyết trước mặt Nam Y.
Mặc dù vừa tức giận vừa đau khổ, hắn vẫn không hề phòng bị với Nam Y.
“Cái gì, Lý Thanh Nguyên cái gì?”
Lúc này Nam Y mới ý thức được có điều gì hiểu lầm.
Bàn tay vội vàng đỡ lấy hai cánh tay của Bắc Tịch, giải thích nói, “Nghĩ cái gì thế, không liên quan tới hắn, là ta đến Huyền Cơ tông, nhưng không phải tìm hắn. Ngươi còn nhớ người ngày ấy dẫn ngươi đến cấm địa không?”
Thấy Bắc Tịch ngẩng đầu nhìn, Nam Y dỗ hắn một chút, “Ta đi tìm bọn họ, hiện giờ cũng coi như là báo thù cho ngươi.”
“Thế còn mùi hương trên người người, là như thế nào?”
Bắc Tịch lại cúi đầu, vẻ mặt đã dịu đi không ít, khóe miệng nhếch lên một độ cong, rất đẹp.
“ Cái này hả, lúc ta đến là bọn họ đang song tu, không liên quan đến ta.”
Chân tướng đã rõ ràng, cuối cùng khóe miệng Bắc Tịch không kiềm chế nổi càng nhếch lên, đầu gục vào cổ Nam Y, “Ừm, ta biết sư tôn sẽ không bỏ rơi ta mà. Bọn họ cũng thật không biết xấu hổ, hơn nửa đêm rồi, còn làm những việc này, bẩn mắt sư tôn.”
Việc này không đến nửa đêm thì nên làm lúc nào?
Nam Y nghĩ, nhưng không có nói ra, còn vỗ vỗ eo hắn, vỗ đến chân người mềm nhũn, rồi mới nói, “Ngươi lại nghi ngờ ta?”
Bắc Tịch thấy chột dạ, cọ cọ đầu vào người Nam Y: “Không có, ta chỉ là lo lắng mà thôi, chứ không phải nghi ngờ sư tôn.”
Lời nói yếu ớt thế này, dù cho ai nghe cũng không tin.
Nam Y nhớ tới mình cũng coi như từng hoài nghi hắn, bị hoài nghi cũng không có gì. Dù sao thì dỗ Bắc Tịch một chút, giải thích một chút hắn đều nguyện ý nghe.
“Lần sau không được như vậy.”
Hắn không nhìn thấy vẻ mặt của sư tôn, trực giác cho thấy giọng điệu có chút nghiêm khắc, tất nhiên là vội vàng đồng ý, “Vâng, lần sau ta định sẽ không nghi ngờ sư tôn!”
Hai người lại về phòng của mình.
Ngày hôm sau, tin tức Thích Ưu chết liên tục được truyền ra, cùng lúc đó, đệ tử liên quan đến Khúc trưởng lão của Thiên Cơ Môn, cũng bị loại trừ khỏi Thiên Cơ Môn, người bên trong cánh cửa giữ kín như bưng với chuyện này.
Đêm thứ hai, Nam Y lại đi ra ngoài, mục tiêu lần này là Đàm Trăn.
Tối hôm qua Bắc Tịch có chuẩn bị, đối với chuyện nàng đi ra ngoài cũng không thắc mắc, ngoan ngoãn nằm trên giường ngủ say sưa.
Vì thế Nam Y lại trở về, toàn bộ trong nhà chỉ có một mình Bắc Tịch.
Hoằng Phù nói muốn tới chỗ nào đó mua sắm dược liệu muốn làm luyện đan sư, Nam Y cho chút pháp bảo hộ thân rồi tùy hắn đi, nhưng Đào Hề, Ngao Liệt lại ở nhà.
Mãi cho đến giữa trưa mặt trời đã lên cao, cũng không thấy hai người ngày thường gây ầm ĩ nhất này xuất hiện.
trong lòng Nam Y bất an, dùng thần thức lục soát một lần, mới phát hiện tòa nhà này, ngoại trừ nàng và Bắc Tịch thì không còn những người khác!
Khi Bắc Tịch chạy đến chỗ hai người ở thì cũng khϊếp sợ, “Sao có thể, tối hôm qua ta không cảm nhận được điều gì khác lạ, sao bọn họ có thể cứ lặng yên không một tiếng động bị cướp đi như vậy?”
Trên đầu giường mọc ra hoa văn, còn để lại chút ma khí.
“Là người của Ma tộc.”
Cả người Nam Y tràn ngập ma khí. Nàng không ngờ Ma tộc thế lại có thể bắt người đi như vậy, tránh đi nàng, phong tỏa Bắc Tịch thần thức, mang Đào Hề Ngao Liệt đi!
“Dù sao cũng có một trận chiến Người – Ma, đại chiến lần này, chúng ta cùng vượt qua.”
Hiếm khi Bắc Tịch không có dị nghị, tuy hắn không muốn tham dự những việc này, nhưng cũng không muốn Đào Hề đi vào chỗ ch.ết.
Nghĩ đến ngày xưa sư muội bị Ma tộc bắt đi, có lẽ đã chịu đủ loại ngược đãi, hắn cũng không nhịn được nảy sinh sát ý trong lòng.
đột nhiên Nam Y quay đầu nhìnhắn, trong lòng cũng xẹt qua một suy nghĩ, Ma tộc đã tới, nhưng vì sao lại buông tha hắn!