Hai người từ dưới biển lên bờ, Kiêm Trúc cầm vạt áo còn chưa mở miệng, một đạo linh lực đã được ném sang, y sam đã khô trong nháy mắt.
Hoài Vọng thu tay về, dáng vẻ thành thạo, vẻ mặt tự nhiên.
Kiêm Trúc, “…”
Điều tra xong Giao Hải, hai người lại trở về khách điếm.
Kiêm Trúc đi theo Hoài Vọng tiến vào phòng của hắn, vừa đóng cửa lại, Hoài Vọng bày ra một tấm bình phong, ngăn cách hết tất cả mọi thăm dò từ bên ngoài.
“Vừa nãy là giao nhân đó sao?” Kiêm Trúc ngồi trước bàn một tay chống cằm, tay áo trượt xuống khuỷu tay, thanh thản như đến để du sơn ngoạn thủy. Y hồi tưởng lại khuôn mặt thoáng cái đã qua ban nãy, tuy rằng y chưa từng thấy giao nhân, nhưng luôn cảm thấy không phải.
Hoài Vọng dùng một lời đã vạch trần được điểm không hợp lý, “Giao nhân ngư cư, bóng người vừa nãy xuất hiện một mình, khí tràng cũng không với tộc giao nhân mà ta từng gặp.”
Kiêm Trúc ngồi thẳng, “Ngài từng gặp giao nhân?”
Hoài Vọng, “Từng gặp một lần trong truyền thừa.”
Cái gọi là truyền thừa, phần lớn là thần tích thượng cổ hoặc là cơ duyên để lại từ loạn Thiên Viện, Hoài Vọng có thể tự mình gặp được giao nhân trong truyền thừa cũng coi như là được hưởng thiên cơ.
Kiêm Trúc suy đoán: Có thể là lần truyền thừa đó Hoài Vọng từng giúp đỡ cho tộc giao nhân, cho nên sau đó hắn đi dự tiệc mới có thể mang vảy của giao nhân về —— hẳn là tạ lễ do giao nhân tặng.
Kiêm Trúc nhấp ngụm trà để bình tĩnh lại… thế chẳng phải là rất quý hay sao. Lúc trước Hoài Vọng chỉ hời hợt nói với y đó là quà lưu niệm, y còn tưởng đó là đặc sản địa phương.
Y thay đổi chủ đề, “Giao nhân có đẹp không?”
Hoài Vọng miết mắt sang, “Ngươi để ý vẻ bề ngoài như vậy sao?”
“Ai chẳng thích vỏ bọc xinh đẹp.”
Y thản nhiên như vậy, Hoài Vọng trái lại nói không ra lời.
Trong yên lặng, Hoài Vọng bỗng dưng nhớ lại lần rơi xuống suối nước trong hàn đàm trên Thương Sơn, Kiêm Trúc nói hắn đẹp. Trong lòng Hoài Vọng dâng lên cảm giác không thể nói ra được, hắn đứng dậy xách y lên, “Trở về đi.”
Kiêm Trúc, “Hả???”
Y còn chưa hiểu tại sao Hoài Vọng đột nhiên lật mặt như thế, thì đã bị hắn xách ra ngoài phòng. Sau một tiếng “lạch cạch” cửa phòng sau lưng y đóng lại, Kiêm Trúc đứng trong hành lang trống vắng suy tư hai giây.
…không lẽ là lúc nãy rớt xuống biển Hoài Vọng bị nước lọt vào đầu rồi?
.
Ban ngày gần như không có việc gì, Kiêm Trúc trở về rồi nằm trên giường làm cá phơi khô. Y tiện thể liên lạc với Giang Triều Vân, hỏi thăm tiến độ viết tiểu thuyết.
Khuôn mặt của Giang Triều Vân ở đầu bên kia vàng rực, “Ngươi yên tâm, tiến độ tương đối mãnh liệt.”
Kiêm Trúc dâng lên cảnh giác, “Để ta xem thử xem sao?”
Từng trang từng trang tiểu thuyết được truyền sang, Kiêm Trúc vốn đang lười nhác nằm, vừa xem một hồi đã lập tức chống người ngồi dậy, trực tiếp “đậu má”.
Lật hết ba bốn chương, y nhắm mắt lại, thanh lý đi mớ mây mưa núi Vu trong đầu mình. Lần thứ hai mở mắt thì lại trở về là thanh thiếu niên thuần khiết hoàn mỹ, “Quả đúng là rất mãnh liệt.”
Liệt chỉ là thứ yếu, chủ yếu là mãnh.
Giang Triều Vân được khen, hơi ngượng ngùng, “Ta cảm thấy ta khá là có năng khiếu.”
Kiêm Trúc lật tẩy hắn, “Đó không phải là năng khiếu, mà là thiên tính.”
“…”
Hai người lặng lẽ đối diện nhau trong chốc lát, Giang Triều Vân phá vỡ cục diện bế tắc, “Viết như vậy có được không? Còn thêm chuyện gì nữa không?”
Kiêm Trúc suy nghĩ một chút, “Ngươi viết ta một lòng hướng đạo, trong lòng không nghĩ bất cứ thứ gì khác, thế nhưng hắn nhiệt tình như lửa, nhan sắc không đủ bèn dùng tiền tài bù đắp vào, ba ngày hết hai ngày đã mang thiên tài địa bảo đến dao động đạo tâm của ta.”
Giang Triều Vân nghẹn họng, “Đạo tâm của ngươi đúng là không dễ dàng dao động.”
Một hồi truyền tin nói chưa đến năm câu đã rơi vào thế lưỡng bại câu thương. Kiêm Trúc không muốn thừa nhận, “Tiểu thuyết chỉ là hư cấu, nếu như có tương đồng, thì chỉ là bịa.”
Giang Triều Vân xoẹt xoẹt ghi lại, “Ta tin.”
…
Một buổi sáng cứ như vậy lãng phí, đến khi buổi đêm giáng lâm, cửa phòng Kiêm Trúc bị gõ.
Y mở cửa, nhân vật chính trong tiểu thuyết đang đứng ngoài cửa, ăn mặc chỉnh tề.
Dù cho có dịch dung, Hoài Vọng cũng một thân thanh lãnh xuất trần, mặc cho ai nhìn thấy cũng không thấy giống với nhân vật trong tiểu thuyết, chỉ có thể nói là không có gì liên quan.
Kiêm Trúc ho nhẹ một tiếng, “Sao vậy?”
Hoài Vọng nói, “Chúng ta đi ra ngoài.”
Kiêm Trúc gật đầu, trở tay đóng cửa lại, “Nằm một ngày, đúng là nên đi ra ngoài một chút.”
Hoài Vọng thành công bắt được từ ngữ mấu chốt, nhìn y một cách sâu thẳm.
Thành Giao Châu khác với thành Lộ Tê, đường phố vào đêm vắng vẻ lạnh lẽo, ít thấy sạp hàng chợ đêm. Đến ngay cả cư dân sống trong thành cũng đóng cửa sổ lại, không ai ra ngoài đi dạo.
Đá xanh trải trên con phố dài vắng lặng, dọc đường đi mặt trời chiều chiếu ngay trước mặt, ánh chiều tà óng ánh màu vỏ quýt để lại bóng sáng trên đá xanh bên đường, hai người sóng vai bước đi để cái bóng thật dài sau lưng.
“Vẫn là thành Lộ Tê tốt hơn.” Kiêm Trúc quay đầu nhìn thoáng qua những cửa tiệm đã thu sạp lại xung quanh, “Đi dạo ban đêm náo nhiệt vui vẻ, đồ ăn khuya cũng rất phong phú .”
Hoài Vọng thuận miệng nói tiếp, “Nhiều người quá chật.”
Kiêm Trúc cười như không cười nhìn sang, “Sao nào, huynh trưởng cũng từng đi dạo sao?”
Hoài Vọng giật thót trong lòng, suýt chút nữa đã giật mình rớt ngựa, hắn lấy lại bình tĩnh, “Xuống núi làm việc, đi ngang qua.”
“Ồ~ ”
“…”
Sắc trời thành Giao Châu tối xuống rất nhanh, hai người mới chỉ đi lòng vòng mấy con phố trong thánh, xung quanh đã tối hẳn đi.
Cửa tiệm đã đóng cửa hết rồi, chỉ có lẻ tẻ vài khách điếm mở hé cửa, một chiếc đèn l*иg màu đỏ treo lơ lửng dưới mái cong. Hiện lên một điểm sáng màu đỏ trên con đường xanh đen mông lung, như là đang dẫn đường cho người cho người tha hương.
Kiêm Trúc ôm tay áo khoan thai bước tới, bây giờ họ ngoài sáng địch trong tối, hình thế có điều bất lợi. Nhưng ít nhất có một thứ mà họ có thể nắm quyền chủ động —— đó chính là lựa chọn địa điểm đối mặt.
Đáy biển bị quản chế, khách điếm bị hạn chế, đường phố này cũng không tệ, vừa dài vừa trơn.
Hai người lại mở hình thức nói chuyện phiếm ra.
Kiêm Trúc tương đối hưởng thụ tình tiết huynh đệ bây giờ, “Không biết sau khi hai huynh đệ chúng ta đi rồi, mẫu ruộng trong nhà đã ra sao rồi.”
Hoài Vọng, “Chắc là không chết đâu.”
Kiêm Trúc rất tán thành, “Dù sao thì cũng có con ngỗng huynh trưởng nuôi trông.”
Hoài Vọng, “…”
Kiêm Trúc chắp tay trước ngực, “Thật sự đúng là vạn vật có linh.”
Hoài Vọng bước nhanh lên mấy bước bỏ y lại đằng sau, Kiêm Trúc cười một tiếng thoáng cái đã vυ"t lên phía trước.
Hai người họ đi lung tung không có mục đích, dấu chân trải trên đường dần dần cũng phai đi. Gió đêm ẩm ướt mằn mặn, phất đến từ trước mặt, gió thổi đến cờ hiệu treo trên phố ào ào ào phất phơ.
Trong đêm tối đen tĩnh lặng, đằng trước hốt nhiên xuất hiện một ngọn đèn.
Theo bước chân càng đến gần của hai người, càng nhìn thấy rõ một cửa tiệm sáng đèn duy nhất trên con đường không một dấu chân người. Ánh nến trong ngọn đèn soi sáng đủ loại đồ trang sức quý hiếm, trên tấm vải đỏ bày đầy tinh thạch ngọc viện, vỏ sò san hô.
Đi tới trước sạp, Kiêm Trúc nghiêng đầu liếc nhìn, người tiểu thương giữ sạp cúi thấp đầu không thấy rõ khuôn mặt, thấy hai người đi qua cũng không gọi vào.
Y chỉ liếc thoáng qua rồi chuyển mắt đi ngay, quay đầu lại tùy ý cười nói với Hoài Vọng, “Thời đại này làm ăn kinh doanh khó khăn, cũng may là huynh trưởng có tiền, đủ cho chúng ta miệng ăn núi lở.”
Thân hình tiểu thương hơi lắc lư.
Hoài Vọng liếc mắt nhìn Kiêm Trúc, cảm giác năng lực chọc tức người khác của y vẫn trước sau như một.
Hai người đi lướt qua sạp hàng nhỏ đó không dừng bước, sau khi đi thêm một đoạn đường thì củng đồng thời ngừng lại.
Đằng trước vẫn là cửa tiệm sáng đèn, người tiểu thương đang cúi đầu ngồi y chang như trước đó.
Kiêm Trúc ôm tay áo cười trêu, “Cửa hàng chuỗi huynh đệ hả?”
Hoài Vọng đứng cạnh không trả lời, Kiêm Trúc cảm nhận thấy khí thế quanh người hắn bắt đầu ngưng đọng lại, là trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Có lẽ biết hai người đã nhận ra, nên kẻ đối diện không tiếp tục giấu mình nữa. Bốn phía xung quanh con đường trống vắng tĩnh lặng thoáng chốc vọt lên mấy chục bóng người, từ bốn phương tám hướng kéo về phía hai người!
Trận chiến quyết tử đích thực khác với thí luyện trong tông môn, tất cả cùng đứng xếp hàng từng người từng người đứng chắp tay hành lễ. Mấy chục bóng người cùng xuất hiện trong nháy mắt, cứ thế là xông lên.
Vấn Nhàn nấp trong vỏ kiếm, Hoài Vọng không xuất kiếm, kiếm ý giữa ngón tay chiêu nào mất mạng chiêu nấy, xoay người vung tay áo, thành thạo điêu luyện.
Giữa cuộc hỗn chiến, Kiêm Trúc lấy một cây quạt giấy chạm trổ, “bốp bốp bốp” gõ lên đầu của đám đánh lén như gõ trứng gà.
Kiêm Trúc vênh váo tự đắc, “Đập đập cá khô.”
Kiếm phong đảo qua ba bóng người, ba làn khói xanh tan đi trong không trung. Hoài Vọng quay đầu lại liếc nhìn con người hăng hái sôi nổi đó một cái, “…”
Đám đánh lén giữa đường rất nhanh đã bị giải quyết hết, cùng hóa thành khói xanh giống như đêm qua, tất cả đều là từng vệt phân thần.
Phân thần hoá hình tên như ý nghĩa, ít nhất cũng phải là đại năng từ kỳ Phân Thần gây nên. Trong Tam giới, đại thừa chỉ có một mình Hoài Vọng, kỳ Hợp Thể nổi danh không quá tám người, còn Phân Thần, tổng cộng chỉ có mấy chục người.
Kiêm Trúc hỏi, “Lão đại tộc giao nhân có tu vi gì?”
Hoài Vọng, “Giao nhân vương hai mươi mấy năm trước nhận được truyền thừa, từ Phân Thần nhảy thẳng lên Hợp Thể.”
Kiêm Trúc đăm chiêu, “Người có thể phân ra được mấy chục vệt thần thức trong một lần ít nhất cũng phải là hợp thể.”
Hoài Vọng nhàn nhạt, “Ở mấy tháng trước thì đúng là vậy.”
Bây giờ linh khí tăng vọt, hôm nay nhiều thứ đã khác.
Dị trạng ở Giao Châu cuối cùng cũng đã có chút xíu liên quan như có như không với chuyện linh khí thức tỉnh, Kiêm Trúc trầm ngâm trong chốc lát, “Đối diện với Giao hải là đâu?”
Hoài Vọng, “Hải vực Vô Chủ. Nhưng từ đường thủy đi lên phía Bắc, có thể đến Đông Doanh.”
Kiêm Trúc ngước mắt, y đã tương đối hiểu được lý do tại sao Hoài Vọng dừng lại ở đây.
“Về thôi.” Hoài Vọng nói.
Sau khi trận chiến đó qua rồi, thì sạp hàng sáng đèn đằng trước chẳng biết đã biến mất từ lúc nào. Con đường này rõ ràng đã được thiết chướng, Kiêm Trúc không ra tay, chờ Hoài Vọng đến phá.
Hoài Vọng giơ tay lên, tìm kiếm vị trí mắt trận. Kiêm Trúc vốn đang đứng yên một bên, thi thoảng lại đảo qua xung quanh, bỗng nhiên nhìn thấy một làn khói xanh không đáng chú ý bay lên từ trong kẽ hở trên tảng đá xanh dưới chân Hoài Vọng.
Làn khói xanh đó lặng yên không một tiếng động, như là một chút khói còn sót chưa kịp tan đi hoàn toàn.
Kiêm Trúc giật mình trong lòng, chưa kịp ngẫm nghĩ, chỉ dựa vào trực giác nhanh chóng kéo Hoài Vọng qua —— gần như cùng lúc đó, làn khói đó ngưng tụ lại thành thực chất đột ngột kéo đến!
Y gắng gượng tránh đi, cẳng chân “xèo” một tiếng bị xướt qua.
Chỉ trong thoáng chốc, một đạo thần thức ác liệt xé không đâm đến, làn khói xanh đó lập tức bị Hoài Vọng dập tắt trong không khí.
Bịch, Kiêm Trúc thở nhẹ một hơi nửa quỳ xuống tảng đá xanh lạnh lẽo cứng rắn, sau đó một cánh tay mạnh mẽ vòng qua sau lưng y, kéo y dựa trước người mình.
“Kiêm Trúc.” Hoài Vọng kêu y một tiếng.
Đây có lẽ là lần đầu tiên Hoài Vọng gọi tên y sau khi hai người gặp lại, nhưng ngay lúc này Kiêm Trúc lại không có lòng suy nghĩ chuyện khác. Vết trầy trên bắp chân vừa tê vừa đau, làm y không nhịn được rên lên một tiếng.
Y để mình tựa vào Hoài Vọng, cẳng chân đã không nhúc nhích được gì nữa. Mi tâm Hoài Vọng nhíu chặt, duỗi tay định xem thử vết thương của y, Kiêm Trúc đè tay Hoài Vọng lại, “Về khách điếm trước, bên ngoài không an toàn.”
“Được.”
Thái dương Kiêm Trúc lấm tấm mồ hôi, chẳng biết đám khói đó cuối cùng là cái quái quỷ gì, có thể trốn được thần thức của hai người họ, ảnh hưởng sau đó còn mạnh như thế.
“Ta không thể đứng lên nổi.” Y thử cố chống người lên, “Trên chân không có cảm giác, có khi nào ta sẽ biến thành một tiểu mỹ nhân ngư không?”
“Đừng nói linh tinh.”
Dứt lời, Kiêm Trúc cảm thấy l*иg ngực mình đang gối đầu lên phập phồng, nhịp tim mạnh mẽ đó chạm vào màng nhĩ tai y.
Sau một khắc, một cánh tay vòng qua bên dưới đầu gối y —— Hoài Vọng để mặc cho y dựa vào trong l*иg ngực của mình, bế y lên.