Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiên Thương Chi Luyến

Chương 95

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 95

"Tiểu Nhã, đừng nói nữa... Đừng nói nữa..."

Trần Hề không đành lòng nhìn rõ ràng đang rất khó chịu, lại vẫn cố ra vẻ cười vui. Người này rõ ràng không có lỗi gì, sao lại phải vì phụ thân mà chịu những tội ấy? Trần Hề ngoài đau lòng ra cũng chỉ có đau lòng, có lẽ lúc này ngoại trừ việc gắt gao ôm chặt, gì cũng chỉ là không cần thiết.

Nghe Từ Nhã nói, tầm mắt mọi người cũng dần chuyển dời về phía Hoa Phượng đang quỳ trên mặt đất. Thai Di chậm rãi tiêu sái đi qua, sau đó một phen cầm tóc Hoa Phượng kéo nàng lên. "Ngươi không phải là nói ngươi chưa từng gặp qua kẻ đứng sau làm chủ kia sao? Tiểu Nhã sao lại có thể ở Từ gia nhìn thấy ngươi? Chỉ sợ ngươi không phải là chưa gặp mà là quá quen thuộc rồi chứ?"

Mọi người trong đại sảnh vẫn duy trì trầm mặc không nói được một lời, hiển nhiên là để cho Thai Di tuỳ ý xử lý. Chỉ có Nguyễn Ngô Sương thấy được tay Nguyễn Đa gắt gao nắm chặt, cùng ánh mắt không đành lòng.

"Ta... Ta... Ta không biết... Ta không biết... A... Thả ta... Van xin các ngươi thả ta!" Sắc mặt Hoa Phượng bỗng trở nên trắng bệch, mồ hôi giọt lớn cũng từ thái dương rơi xuống. Mọi người đều phát hiện nàng khác thường, vội vàng để cho Nguyễn Ngô Sương tới xem nàng.

Nguyễn Ngô Sương ngồi xổm, nhìn Hoa Phượng đồng tử có chút tan rã, cùng với thân thể run rẩy co giật, bất đắc dĩ thở dài. "Nàng nghiện thuốc phiện!" Nghe câu đó, tất cả mọi người ở đây đều trầm mặc. Vốn tưởng rằng Hoa Phượng xảy ra chuyện gì, không nghĩ rằng nàng lại lên cơn nghiện.

Đứng bên cạnh Hoa Phượng, Nguyễn Đa nhìn Hoa Phượng khó chịu như vậy vẻ mặt không đành lòng. Răng gắt gao cắn môi dưới. "Tiểu Đa, Tiểu Đa.. Van cầu ngươi để các nàng thả ta ra! Ta không chịu nổi! Ta muốn thuốc! Ta sắp chết rồi! A!" Hoa Phượng quỳ rạp trên mặt đất kêu thảm hại, hai tay giống như dây leo quấn chặt lấy chân Nguyễn Đa.

"Mẹ.. Ngươi đừng như vậy." Bả đầu Nguyễn Đa xoay qua một bên, cố không nhìn thấy bộ dạng Hoa Phượng dữ tợn vào lúc này, lại bị Hoa Phượng hiểu sang một hàm nghĩa khác. Hoa Phượng bỗng nhiên cười lớn, giống như là buông lơi hết thảy. "Sao! Ngay cả ngươi cũng bắt đầu xem thường ta! Ngay cả ngươi cũng bắt đầu ghét bỏ ta có phải hay không!"

"Mẹ của ngươi là gái bán hoa, một kẻ nghiện thuốc phiện! Cho nên ngươi không còn mặt mũi đúng hay không! Nhưng mà ngươi đừng nghĩ ngươi còn có cao thượng! Nguyễn Đa, ngươi là ta sinh, cho nên ngươi vĩnh viễn chỉ là đồ tiện nhân mà gái gọi sinh ra mà thôi! A, đúng rồi, kỳ thật ta đến bây giờ còn không biết ngươi có phải là con của Nguyễn Minh hay không, nói không chừng là của người đàn ông khác! Nếu cái lão già đáng chết kia biết ngươi không phải nữ nhi của lão thì sẽ có suy nghĩ gì? Thay người khác nuôi nữ nhi những hơn 20 năm. Hahahaha..."

Mọi người hiển nhiên là không ngờ Hoa Phượng lại nói vậy, Nguyễn Ngô Sương nhìn Nguyễn Đa sắc mặt tái nhợt, vội vàng cầm tay Hoa Phượng kéo ra khỏi chân Nguyễn Đa.

"Tiểu Đa.. Không có việc gì... Không có việc gì. Có ta ở đây, đừng sợ!" Cho dù đến cuối cùng, Nguyễn Đa cũng không chảy ra một giọt nước mắt, nhưng mà bi thương trên mặt, so với khóc còn khiến người ta đau lòng hơn.

Thai Di gọi hai gã vệ sĩ tới trói Hoa Phượng lại nhốt trong phòng, toàn bộ phòng khách nhất thời im lặng lại.

"Bây giờ nên làm sao?" Nói chuyện là Trần Hề, hỏi là Nguyễn Ngô Sương. Dù sao người liên quan đến chuyện này thân phận quá mức đặc biệt, một là mẹ của Nguyễn Đa, một người khác là phụ thân của Từ Nhã. Nếu nên vì Nguyễn gia lấy lại công đạo, nhất định là phải tổn hại đến hai người này. Hơn nữa dựa vào thế lực của Từ Thịnh, chỉ sợ không đơn giản là có thể giải quyết.

"Còn có thể làm thế nào? Đương nhiên là đem nữ nhân kia nộp cho cảnh sát, sau đó nói ra chân tướng!" Trừng Ca bỗng nhiên chen vào nói, làm cho mọi người đều tập trung trên người nàng. "Không được, cho dù đem Hoa Phượng giao cho cục cảnh sát, nếu nàng không hợp tác, chúng ta phải làm sao đây? Hơn nữa hiện tại chúng ta cũng không có chứng cứ, cứ đem Hoa Phượng đi như vậy sẽ mất đi một lợi thế. Hơn nữa..." Nói tới đây, Nguyễn Ngô Sương dừng một chút, nhìn về phía Nguyễn Đa. "Dù sao nàng cũng là mẹ của Tiểu Đa."

Nghe Nguyễn Ngô Sương nói,Trừng Ca bỗng nhiên mãnh liệt hơn. "Nàng mẹ của Nguyễn Đa, nhưng còn ba của ta thì sao? Ba ta chẳng lẽ đáng phải chết sao? Bệnh của hắn rõ ràng không có mấy trở ngại, cứ như vậy chết ở trên bàn mổ. Thậm chí một lần nhìn mặt cuối cùng ta cũng không được nhìn, ta không tin lấy toàn bộ thực lực của Trừng gia lại không địch được Từ Thịnh!"

"Trừng Ca! Bây giờ không phải lúc kích động! Cho dù ngươi đem Hoa Phượng giao cho cục cảnh sát, nếu nàng không chịu phối hợp, đều đem mọi việc hỏng hết! Ngươi phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ là cắn chết Từ Thịnh được sao? Bây giờ xã hội chứng cứ là quan trọng nhất, không phải ngươi nói một hai câu là làm rõ được. Đang nói, hiện tại phụ thân ngươi đã mất, ngươi chỉ là một tiểu nữ nhân 20 tuổi, ngươi nói thì ai nghe...?"

Nguyễn Ngô Sương phản bác, làm cho Trừng Ca á khẩu nhất thời không trả lời được. Nghĩ đến giá cổ phiếu của Trừng thị ngày càng thấp, nghĩ đến bộ dạng các cổ đông một mực uy hϊếp. Nếu không có các bằng hữu của phụ thân trên đời giúp đỡ, chỉ sợ Trừng gia đã không còn là Trừng gia.

"Tốt lắm, Tiểu Sương cùng Trừng Ca các ngươi đừng ồn. Chờ ngày mai chúng ta hỏi Hoa Phượng một lần cuối cùng, nàng rốt cục có nguyện ý phối hợp với chúng ta hay không. Nếu nàng không muốn, chúng ta cũng không cần khách khí, trực tiếp đưa nàng tới trại cai nghiện, cho nàng nửa đời sau đều sống ở đó. Nếu nàng nguyện ý hợp tác, vậy sự tình tốt rồi!"

"Được..." Nghe lời Thai Di nói, mọi người đều đồng ý, không ai kháng nghị. Bởi vì bây giờ đã quá muộn, cho nên Nguyễn Ngô Sương liền lưu các nàng ở lại nhà, đỡ phải ngày mai còn phải tới đây. Trần Hề nói là mang Từ Nhã đi bệnh viện, muộn một chút liền trở về. Mà Trừng Ca có vệ sĩ chờ trước cửa, lại không quá thân thiết với Nguyễn gia, cho nên không nhận lời ở lại.

Tiễn bước ba người, Nguyễn Ngô Sương để Thai Di cùng Linh Lâm tự tiện chọn phòng, sau đó mang theo Nguyễn Đa lên lầu. Tắm rửa sạch sẽ, hai người lẳng lặng nằm trên giường, cùng mất ngủ.

"Tỷ tỷ, ngươi có trách mẫu thân của ta không?" Qua hồi lâu, Nguyễn Đa mở miệng đánh vỡ trầm mặc.

"Sao? Tại sao lại hỏi vậy?" Nguyễn Ngô Sương xoay người đem Nguyễn Đa ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt ve tay nàng.

"Tỷ, thật sự xin lỗi. Năm đó là nàng hại mẫu thân ngươi, hiện tại lại làm tổn thương Nguyễn gia, tổn thương ngươi. Ta thật sự không biết phải làm gì để bù lại lỗi lầm nàng phạm phải. Tuy rằng nàng chưa từng thương ta, nhưng nàng dù sao cũng là mẹ ta. Ta thật sự... Thật sự không có cách nào vô tâm trước nàng." Trong lúc Nguyễn Đa nói, thanh âm mơ hồ đã dẫn theo nức nở.

"Tiểu Đa, có thể trước đây, ta từng hận mẹ ngươi. Hận nàng hại mẹ ta, hận nàng phá huỷ gia đình ta. Nhưng mà chuyện duy nhất ta nghĩ tới lúc này, cũng không thể oán trách nàng. Muốn trách, chỉ có trách vận mệnh. Nhưng mà ta cũng rất may mắn, nếu không có Hoa Phượng, sao có thể có ngươi."

"Ta biết trong lòng ngươi khó chịu, nhưng mà nghe lời ta, đừng đem mọi chuyện ôm lên người mình. Ngươi không sai gì, sai là bọn họ!"

"Tỷ..." Nước mắt không chịu khống chế tràn ra, nhưng khoé miệng lại mang theo ý cười.Hoá ra nàng vẫn hiểu mình, vẫn hiểu rất rõ mình. "Tỷ tỷ, cám ơn ngươi, ta yêu ngươi, hảo yêu ngươi."

Nguyễn Đa vừa nói, vừa hôn lên hai cánh môi của nNguyễn Đa. Bốn cánh môi tiếp xúc, vốn chút nước mắt mặn đắng chảy vào miệng lại ngọt nị dị thường. Nguyễn Đa hôn Nguyễn Ngô Sương mềm nhẹ, động tác là vô cùng mềm mại. Chiếc lưỡi mềm mại của hai người quấn quít, lửa tình trong nháy mắt được thắp lên.

Nguyễn Đa thuận thế đặt lên người Nguyễn Ngô Sương, trong mắt không che đậy được du͙© vọиɠ. "Tỷ, ta muốn ngươi." Nếu nhớ không nhầm, Nguyễn Ngô Sương là lần đầu tiên nhìn thấy Nguyễn Đa chủ động như thế. Đã không còn muốn nói thêm gì nữa, Nguyễn Ngô Sương gần như chỉ dùng tay ôm lấy chiếc eo mảnh khảnh của Nguyễn Đa, nhắm hai mắt lại.

Khác với du͙© vọиɠ xâm lược nóng rực, môi Nguyễn Đa lại mang theo vị lạnh, hạ xuống hôn lại vô cùng ôn nhu. Gần giống như là đối với một tuyệt tác mỹ thuật, Nguyễn Đa mang theo thành kính hôn lên từng tấc da thịt của Nguyễn Ngô Sương, đưa tới người dưới thân từng đợt thở dốc kịch liệt.

"A... Tiểu Đa... Ân..." Nguyễn Ngô Sương nhắm hờ hai mắt thoát ra tiếng ngâm, trong mắt là nhu tình, là sủng nịnh. Nhìn hai đoá hoa trên mặt vốn trắng noãn đã đỏ ửng, nhìn Nguyễn Ngô Sương dưới thân mình bộ dạng mê muội, Nguyễn Đa lại lần nữa nhìn ngắm ngây người. Cơ hồ là kìm lòng không được nói ra lời nói như trong văn chương. "Tỷ, thật quá đẹp."

"Ha ha..." Nguyễn Ngô Sương cười, sau đó kéo tay Nguyễn Đa đặt lên miệng mình. Ngay tại khi Nguyễn Đa đang nghi hoặc hành động của nàng, Nguyễn Ngô Sương đã mở miệng ngậm hai ngón tay của Nguyễn Đa vào trong. "A... Tỷ tỷ! Đừng... Đừng như vậy!" Nguyễn Đa mặt đỏ hồng, nhìn Nguyễn Ngô Sương động tác đẹp như vậy, hạ thể chảy ra nhiệt dịch thậm chí đã gần ướt sũng qυầи ɭóŧ.

"Ai bảo Tiểu Đa chậm chạp quá làm gì? Ta cũng chỉ muốn giúp ngươi một chút." Nguyễn Ngô Sương đem tay Nguyễn Đa rút ra, theo ánh trăng Nguyễn Đa thậm chí có thể nhìn thấy tay mình kia một khắc kéo ra sợi tơ màu bạc.

"Tỷ, ta..."

"Tiểu Đa... Tiến vào..."

Quá nhiều ngôn ngữ, lúc này cũng chỉ là dư thừa mà thôi. Đã được Nguyễn Ngô Sương mời gọi, Nguyễn Đa sao còn có thể chờ thêm lát nữa? Hai tay chạy đến chỗ tam giác còn bao bọc mảnh vải, phòng tuyến nhỏ bé kia liền rơi xuống, ánh vào mi mắt Nguyễn Đa là một bộ cảnh đẹp như vẽ.

Hoa viên phấn nộn bị nhiễm một tầng dịch trắng, đoá ra có lẽ là do chảy ra nhiều nước, hé ra hợp lại. Mà khoả hoa hạch quá mức mẫn cảm đã bị kí©h thí©ɧ sớm nhô đầu ra, đỏ bừng. Nguyễn Đa dùng hai ngón tay vừa bị Nguyễn Ngô Sương ngậm vào trong miệng nhẹ nhàng ấn lên cửa động, cảm giác được nơi đó dâng lên nhiệt triều, xuyên qua mà đi vào.

"A..." Nguyễn Ngô Sương cảm thấy hạ thể được lấp đầy, cái cảm giác được người yêu chiếm cứ thật sự rất tuyệt diệu. Hai chân thon dài không tự chủ được nâng lên, thân thể cũng theo tiết tấu trên người mà cử động. Cảm giác được hai ngón tay kia di chuyển càng lúc càng nhanh, ý thức cũng dần dần bay mất. Rốt cục khi Nguyễn Đa một lần đâm sâu vào phía trong, đạt tới đỉnh núi. "Tiểu Đa... Ta yêu ngươi." Nguyễn Ngô Sương hơi buồn ngủ, nhẹ giọng nỉ non.

"Tỷ, ta cũng yêu ngươi." Nguyễn Đa đứng ở bên giường, nhìn Nguyễn Ngô Sương đã say ngủ, liền ra khỏi phòng.

Cửa phòng Hoa Phượng là ở tầng một, đó là phòng khách trước kia của Nguyễn gia, bởi vì nhiều năm không dùng đến liền đổi thành nhà kho. Nguyễn Đa nhẹ nhàng đẩy cửa bước ra, nhìn thấy đó là Hoa Phượng nằm trên mặt đấy, thân thể run rẩy. Mặc dù có chút áy náy với Nguyễn Ngô Sương, nhưng Nguyễn Đa vẫn không đành lòng để cho Hoa Phượng cứ phải chịu đựng như vậy.

"Mẹ... Ngươi có khoẻ không?" Nguyễn Đa ngồi xổm xuống nhẹ giọng hỏi.

"Ai vậy?Là Tiểu Đa? Là ngươi sao? Ta biết mà, ta biết là ngươi sẽ đến cứu ta. Mọi người có phải là muốn giao ta cho cục cảnh sát? Hay là muốn đưa ta vào trại cai nghiện? Tiểu Đa, ta cầu xin ngươi, thả ta ra được không? Mẹ lớn tuổi rồi, nếu còn vào đó sợ không còn ra được nữa. Ngươi nhẫn tâm để mẹ phải sống như vậy sao? Ta đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi thả ta, ta sẽ hối cải làm người, không hút thuốc phiện nữa, cầu xin ngươi thả ta ra có được không?"

Hoa Phượng vừa cầu xin Nguyễn Đa, vừa hướng Nguyễn Đa dập đầu. Bộ dạng giống như là nha hoàn quỳ lạy địa chủ thời phong kiến, mất đi tôn nghiêm vốn có. "Mẹ, ngươi đừng như vậy!" Nguyễn Đa đem Hoa Phượng nâng dậy, nhìn thân thể vì hút thuốc phiện mà trơ xương, trong lòng một trận đau thắt.

"Không! Ngươi để mẹ quỳ! Tiểu Đa, mẹ thực xin lỗi ngươi, là mẹ đối xử với ngươi không tốt. Nếu ta có công việc tốt một chút, không phải làm gái bán hoa, ta sao lại có thể đánh giận ngươi? Nếu không phải sợ ngươi đi theo ta sẽ chịu uỷ khuất, ta sao lại nhẫn tâm đem ngươi vứt bỏ lại Nguyễn gia?"

"Nhưng mà bây giờ thì sao? Ngươi có Nguyễn gia, sẽ không còn muốn người mẹ này có phải không? Ta chỉ xin ngươi thả ta ra một lần, chẳng lẽ chỉ một yêu cầu như vậy ngươi cũng không đáp ứng ta?"

"Mẹ! Ngươi đừng nói! Đừng nói nữa! Ta thả ngươi đi!" Nguyễn Đa ôm đầu hét lên, Hoa Phượng nói mỗi một câu, giống như là kim đâm, treo trên thân thể nàng, trong nháy mắt biến thân nàng máu chảy đầm đìa.

Cởi bỏ dây thừng trói Hoa Phượng, lại giúp nàng mở cửa. Nhìn bóng dáng người nọ chạy đi không chút lưu luyến, Nguyễn Đa biết, những lời bà nói vừa nãy chỉ là dối trá mà thôi.

Thở dài, Nguyễn Đa liền định xoay người đi lên lầu, đối diện đó là Nguyễn Ngô Sương mang theo ánh mắt lạnh như băng.

Chương 96
« Chương TrướcChương Tiếp »