Chương 94
Sáng sớm hôm sau, Thai Di, Linh Lâm, còn có Trần Hề cùng Trừng Ca liền sớm tới Nguyễn gia, đối với sự xuất hiện của mọi người, Nguyễn Ngô Sương cũng không cảm giác được ngoài ý muốn. Dù sao chuyện ngày hôm qua còn chưa giải quyết xong, người đứng sau hạ thủ còn chưa điều tra ra.
Nguyễn Đa nhìn nhiều người đến đây như vậy, lập tức liền đem khẩu phần ăn sáng của ba người chia làm bảy phần, trên bàn cơm ngoại trừ Hoa Phượng có thể ăn ngon, còn mọi người mặt đều ưu sầu. Nguyễn Đa nhận thấy mỗi người bộ dạng muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là cắn chặt răng quyết định tự mình hỏi.
"Mẹ, không biết ngươi suy nghĩ một đêm, có phải đã nghĩ thông suốt rồi không? Chúng ta đều biết, ngươi không có khả năng làm những việc này. Vô luận như thế nào, xin người hãy đem người đứng sau nói cho chúng ta biết được không? Chúng ta cũng không phải uy hϊếp hay ra lệnh cho ngươi, chính là hi vọng ngươi có thể hiểu rõ, tuy rằng ngươi cùng..."
Nguyễn Đa nói đến đây dừng một chút, ánh mắt nhìn về phía Nguyễn Ngô Sương, nhận được ánh mắt cổ vũ mới đủ dũng khí nói tiếp. "Tuy rằng ngươi cùng ba không có chút tình cảm, nhưng cho dù như thế nào, , hắn từng giúp ngươi không phải sao? Ta thật sự không rõ nguyên nhân gì, mới có thể để ngươi đi giúp đỡ một ngoại nhân đi hại Nguyễn gia."
Nguyễn Đa nói đến đây, sắc mặt trở nên trắng bệch, vấn đề này là nàng rất muốn hỏi ra. Vì cái gì? Vì cái gì lại muốn làm hại Nguyễn gia? Thương tổn ta? Ta rõ ràng là con gái ngươi, là con gái ruột của ngươi.
Nghe Nguyễn Đa nói, Hoa Phượng chột dạ thoáng nhìn quanh mọi người trên bàn cơm. Chỉ cảm thấy từng đường ánh mắt sắc bén hướng mình phóng tới, theo bản năng nhích lại gần người Nguyễn Đa. "Các ngươi... Các ngươi bây giờ biết ta không thể trốn thoát mới nói như vậy phải không? Đợi cho ta nói ra người đứng sau, các ngươi sẽ đem ta vào ngục giam đúng không? Đừng tưởng tâm tư của các ngươi ta lại không biết!"
Hoa Phượng hô bâng quơ, mười phần là tư thái người đàn bà chửi đổng. Ngoại trừ Nguyễn Đa mọi người đều gắt gao nhíu mày, vốn bữa sáng ngon miệng cũng trở nên dị thường khó ăn. "Mẹ! Ta có thể cam đoan với ngươi, chỉ cần ngươi nói ra, mọi người sẽ không làm khó ngươi, chỉ cần giao cho bọn ta hết thảy, ta sẽ bảo vệ tốt ngươi. Xin ngươi hãy tin ta, ta là nữ nhi của ngươi, không phải người ngoài, sao ta lại có thể hại ngươi?"
Nguyễn Đa lo lắng nói, hai tay run run cũng níu lấy góc áo Hoa Phượng, sợ nàng sau lại mở mồm nói ra những lời khó nghe. Lời nói rơi xuống đất, trên bàn cơm là thật lâu trầm mặc. Nguyễn Ngô Sương nhìn Nguyễn Đa bộ dạng lo lắng, trong lòng cũng có chút đau.
"Ha ha... Ta dựa vào cái gì tin ngươi? Chỉ vì ngươi là nữ nhi của ta? Anh em ruột thịt còn muốn hại nhau, huống chi trước đây ta đối xử với ngươi tệ vậy, ngươi bây giờ hẳn là phải mong ta chết đi mới đúng. Ngươi căn bản không đem ta thành người thân, cho nên ta cũng không phải tin tưởng ngươi, đồ tiện loại ta không cẩn thận sinh ra mà thôi."
Nghe xong lời Hoa Phượng nói, Nguyễn Đa chỉ cảm thấy trước mắt trống rỗng, trong óc vọng lại câu cuối cùng của Hoa Phượng :"Ngươi căn bản không đem ta thành người thân, cho nên ta cũng không phải tin tưởng ngươi, đồ tiện loại ta không cẩn thận sinh ra mà thôi." Nực cười, thật sự rất nực cười, hoá ra ngươi cho rằng ta không coi ngươi là mẹ ta sao? Nhưng mà... Trên thế giới có người mẹ nào lại gọi đứa con của mình là đồ tiện nhân không?
"Ngươi con mẹ nó chết tiệt!" Thai Di ngồi một bên đã sớm không còn chút kiên nhẫn, lại nghe được Hoa Phượng nói những lời này, nhất thời tức giận. Nàng đứng dậy một tay bắt lấy áo Hoa Phượng, sau đó đem nàng đè lên bàn cơm. "Ta thật không rõ, trên thế giới này còn có người mẹ nào như ngươi nữa không! Cư nhiên trước mặt nữ nhi mình, mắng nàng là tiện nhân! Ngươi thực không nên sống trên thế giới này, nếu không phải muốn hỏi ngươi, ta thực muốn bắn chết mẹ ngươi đi!"
Thai Di vừa nói, một bên từ hông lấy ra một khẩu súng ngắn dí vào đầu Hoa Phượng. Ngoại trừ Linh Lâm, tất cả mọi người đều kinh ngạc, các nàng trên cơ bản đều là lần đầu tiên nhìn thấy súng thật, lại sợ Thai Di nhất thời xúc động đi gϊếŧ Hoa Phượng thật.
Bên khoé mắt là nhìn thấy họng súng tối như mực, gần là liếc mắt một cái khiến cho Hoa Phượng chân đứng không vững, nước mắt rơi lả tả. "Thực... Thực xin lỗi.. Là ta.. Là ta nói sai rồi... Ta giải thích! Ta giải thích! Xin ngươi, cầu xin ngươi đừng gϊếŧ ta... Ta nói... Cái gì ta cũng nói.."
Nghe được Hoa Phượng chịu xuống nước, Thai Di mới thu hồi súng. Nguyễn Ngô Sương đem Nguyễn Đa ôm vào lòng, một lần lại một lần vuốt ve sau lưng nàng. Nàng biết, Hoa Phượng nói những lời này gây cho Nguyễn Đa thương tổn lớn đến đâu. Cho dù qua nhiều năm như vậy, Hoa Phượng đối với Nguyễn Đa vẫn là một cấm kỵ. Nữ nhân này, có thể dễ dàng làm cho Nguyễn Đa thương máu chảy đầm đìa.
Tuy rằng đã biết chuyện của Nguyễn Đa và Nguyễn Ngô Sương, nhưng đây là lần đầu tiên Trừng Ca nhìn thấy hai người thân mật như vậy. Tuy rằng vừa rồi nàng cũng có ý tưởng muốn đem Nguyễn Đa ôm vào trong ngực, nhưng đúng là vẫn chậm một bước. Có lẽ đây là số mệnh đi, Trừng Ca trong lòng cảm khái, đồng thời càng dùng ánh mắt tàn nhẫn nhìn chằm chằm Hoa Phượng.
Nhìn số vệ sĩ mặc âu phục đen đứng sau mình, lại nhìn Thai Di cùng Trừng Ca sắc mặt không tốt, lại vừa rồi một chút, Hoa Phượng cũng bị doạ không ít. Nhưng mà so với việc này, nàng vẫn là sợ Từ Thịnh hơn.
"Ta nói... Ta nói... Người đứng phía sau làm chủ ta, là một nam nhân."
"Nhưng mà... ta cũng chưa từng gặp qua bộ dạng của hắn, mỗi lần hắn gặp ta, đều sai hạ thủ của hắn đến. Cho nên ta thực sự không biết hắn là ai, chỉ biết là hắn và Nguyễn gia có thù oán." Nghe được lý do Hoa Phượng thoái thác, mỗi người ở đây đều nhíu mày, một nửa là vì không tin lời Hoa Phượng, một hướng khác, nếu lời Hoa Phượng nói là thật, như vậy một manh mối duy nhất lại bị cắt đứt.
"Một khi đã như vậy, ngươi sao lại muốn thay hắn làm việc? Nếu chỉ là vì tiền, Nguyễn gia hoàn toàn có thể cho ngươi, ngươi sao lại phải giúp hắn hại Nguyễn gia?" Nguyễn Ngô Sương tiếp tục truy vấn, nàng vẫn không hoàn toàn tin tưởng Hoa Phượng. "Bởi vì ta... Ta nghiện thuốc phiện, hắn cho thể cho ta thuốc, nên ta..."
Đã nói đến nước này, nhiều lời vô ích. Nguyễn Ngô Sương nhìn Hoa Phượng quỳ trên mặt đất, gầy chỉ còn da bọc xương, cũng chỉ bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
"Bà ta nói dối!" Cửa chính Nguyễn gia ầm một tiếng bị đẩy ra, đứng ở cửa là Từ Nhã người đầy máu.
"Tiểu Nhã!" Trần Hề nhìn đến Từ Nhã như vậy, trong lòng run lên, sau đó rất nhanh tiến lên, đem thân thể lung lay sắp đổ kia ôm vào trong ngực.
"Tại sao lại như vậy? Ngươi sao lại chịu nhiều
thương như vậy? Mấy ngày nay ngươi đã đi đâu? Ngươi có biết ta rất nhớ ngươi hay không? Ta thật sự lo lắng ngươi xảy ra chuyện gì!" Trần Hề nói lên nỗi nhớ với Từ Nhã, nước mắt liền chảy xuống. Nghe Trần Hề thổ lộ, khoé miệng Từ Nhã gợi lên một chút cười, đồng thời cũng vươn tay ôm Trần Hề. "Đừng khóc... Ta cũng không phải là đang hảo hảo ở đây sao? Sáng nay ta về nhà tìm ngươi, thấy ngươi không có nhà, liền đoán rằng ngươi ở đây, xem ra là ta đoán đúng rồi."
"Trần Hề, trước ngươi đưa Từ Nhã đi bệnh viện, chân nàng nếu không chữa trị cẩn thận một chút không chừng sinh tật." Nguyễn Ngô Sương đánh gãy đối thoại của hai người, cũng làm cho mọi ngươi nhìn xuống chân Từ Nhã. Nếu nói là hai chiếc que đã bị dẫm nát trên kia là chân thì xin lỗi Từ Nhã, bởi vì cặp chân kia đã hoàn toàn mất đi hình dáng của thứ gọi là chân.
Hai chân trắng nõn dính đầy máu và đất, ngón chân có lẽ là đυ.ng vào đâu đó, hơi hơi nghếch lên, biến thành thâm tím. Trên chân cũng đầy hoa ngân, trên cổ chân cũng có một vết thương thấy cả xương. Trần Hề chỉ liếc mắt nhìn một cái, nước mắt càng thêm mạnh mẽ chảy ra. Nàng không biết là nguyên nhân gì mới có thể làm cho Từ Nhã ngay cả giày dẹp cũng không kịp mang chạy đến đây, càng không biết Từ Nhã hai ngày qua đã phải trải qua những gì.
"Nguyễn vu bà, không cần đi bệnh viện, cứ giải quyết ở đây là được rồi, ta còn có chuyện muốn nói với các ngươi." Từ Nhã không để ý tới Trần Hề đã đen mặt, nghiêng ngả lảo đảo tiến tới ngồi lên ghế sô pha.
"Làm sao vậy, nhìn thấy ta là mất hứng sao? Ta nhớ rõ ngày đó nhìn thấy ta, ngươi vẫn rất đắc ý a." Từ Nhã không mặn không nhạt nói xong, đôi mắt có chút hiểm ác. Cho dù nàng không nhìn Hoa Phượng, nhưng mọi người cũng biết câu kia là nhằm vào ai.
"Từ tiểu thư... ta..." Hoa Phượng khẩn khoản cầm lấy góc áo, mắt cũng nhìn chằm chằm vào đất. Không dám đối diện với Từ Nhã.
"Ta biết mọi người hiện tại là tràn ngập nghi vấn, nhưng tự các ngươi giải thích, ta trước tiên giải thích với Tiểu Đa và Nguyễn vu bà. Thực xin lỗi, làm cho các ngươi rơi vào cảnh khốn cùng này, bởi vì hãm hại Nguyễn gia, kẻ làm chủ khống chế nữ nhân này chính là ba ta."
Cho dù Từ Nhã cúi đầu, mọi người cũng theo thân thể run run của nàng mà nhìn ra nàng đang kích động.
"Tiểu Nhã..." Nguyễn Đa âm thầm ngồi xuống bên cạnh Từ Nhã, dùng khăn lau gương mặt Từ Nhã. Bốn mắt nhìn nhau, Từ Nhã nhìn từ trong ánh mắt Nguyễn Đa chỉ có quan tâm cùng đau lòng, không có chút hận ý.
"Tiểu Đa, cám ơn ngươi không trách ta, bởi vì mọi việc từ đầu tới đuôi, bị thương tổn nhiều nhất là ngươi. Tám năm kia vụ tai nạn không phải là ngoài ý muốn, mà là một tay ba ta gây ra. Hắn là muốn gϊếŧ hại ba của ngươi, không ngờ ngươi lại làm vậy. Hết thảy... Đều là lỗi của ba ta."
Thông tin như vậy, làm cho mọi người đều sững sờ tại chỗ. Tuy rằng Nguyễn Ngô Sương biết năm đó tai nạn xe không phải là vô ý, nhưng hôm nay chân chính nghe được sự thật, khiến cho nàng kích động. Nguyễn Ngô Sương thật không rõ, đến tột cùng là thù hận như thế nào mới có thể khiến phụ thân của Từ Nhã oán Nguyễn gia như vậy.
"Ha ha... Ta lúc ấy nghe được việc này, phản ứng cũng là giống như các ngươi bây giờ." Từ Nhã thản nhiên cười, nhưng ai cũng nhìn ra người kia cười vô cùng miễn cưỡng. So sánh giữa bằng hữu người yêu và thân nhân, tột cùng là mâu thuẫn như thế nào? Ngươi cha nàng từng tin tưởng suốt hơn 20 năm tự nhiên biến thành một người xa lạ, lại sẽ bất an như thế nào?
Trần Hề lẳng lặng nhìn sườn mặt Từ Nhã, qua nhiều năm như vậy, người này đã thay đổi thật nhiều. Cùng với nữ sinh ngây ngô lúc trước hoàn toàn đã không phải một người. Vì mình, nàng đã tiếp nhận công việc của gia tộc, vì mình, nàng cố gắng trở nên thành thục. Nhưng mà mình thì sao? Lại quên rằng nàng mới chỉ là một nữ nhân 25 tuổi mà thôi.
"Ba ta sở dĩ trả thù Nguyễn gia, nguyên nhân rất nực cười. Bởi vì khi ông nội ta chết không để cho ba ta một phân tiền nào, mà là giao hết cho Nguyễn thúc thúc, hắn muốn đoạt lại những thứ thuộc về mình, muốn huỷ diệt Nguyễn gia. Đây là một âm mưu được nung nấu suốt hơn 20 năm, một trò cười khôi hài!"
"Ta biết các ngươi nhất định sẽ không tha thứ cho hắn, nhưng hắn dù sao cũng là phụ thân của ta. Nếu mà có thể được, ta... ưʍ." Từ Nhã vừa nói được một nửa, thình lình bị hôn đánh gãy, trước mắt là Trần Hề con ngươi thâm thuý, bên trong bao hàm sự đau lòng.
"Tiểu Nhã, đừng nói nữa... Đừng nói nữa..."
Chương 95