Chương 92

Chương 92

Bệnh viện Hồng Minh trải qua khúc mắc cuối cùng cũng mở cửa, Nguyễn Ngô Sương đã mời không ít phóng viên, nhưng chỉ là ít ỏi vài người không đáng kể chịu tới. Nhìn bệnh viện không một bóng người, còn số bác sĩ y tá nhàn rỗi không có việc gì làm, tâm đã lạnh hoàn toàn.

Trần Hề bởi vì chuyện Từ Nhã bị mất tích mà đi tìm phụ thân của Từ Nhã, câu trả lời cũng là Từ Nhã không có về nhà. Vì thế, Trần Hề giống như phát điên đi khắp nơi tìm kiếm Từ Nhã. Không chỉ có Thai Di hỗ trợ, lại báo cảnh sát. Liền ngay cả phụ thân Trần Hề cũng nhìn ra khác thường của nàng, thậm chí gọi điện hỏi Nguyễn Ngô Sương quan hệ của Từ Nhã cùng Trần Hề.

Đối với thắc mắc của phụ thân Trần Hề, Nguyễn Ngô Sương cũng chỉ có dùng chữ bạn tốt trả lời qua loa. Đồng thời cũng cảnh cáo Trần Hề, mặc kệ lo lắng cho Từ Nhã thế nào, cũng chỉ có thể để quan hệ giữa các nàng kín đáo. Bởi vì nếu bại lộ mọi việc sẽ càng thêm rắc rối.

Một ngày đi qua, bệnh viện Hồng Minh từ đầu đến cuối đều không có bệnh nhân nào nhập viện. Ảm đạm thảm hại như vậy tuy Nguyễn Ngô Sương đã đoán trước, nhưng sự thực vẫn khiến cám giác khó chịu dị thường. Suy sụp trở lại Nguyễn gia, nhìn đến đó là bóng dáng Nguyễn Đa bận rộn trong nhà bếp. Nghĩ thân thể gầy yếu như vậy còn đến phòng bếp làm việc, Nguyễn Ngô Sương liền một trận đau lòng, đồng thời áp lực tức giận cũng trào ra.

"Tiểu Đa, sao lại là ngươi nấu cơm? Người làm đâu?" Nguyễn Ngô Sương nghiêm mặt lạnh băng hỏi, thuận tiện cởϊ áσ khoác ngồi lên sô pha.

"Tỷ? Ngươi đã về rồi sao? Là như thế này, ta nghĩ hiện tại nhà cũng chỉ có ta, tỷ và ba là 3 người, căn bản không cần dùng nhiều người làm như vậy. Cho nên ta bàn với ba cho nghỉ việc, chỉ giữ lại vυ" Phương."

Lời Nguyễn Đa nói, làm cho Nguyễn Ngô Sương trong nháy mắt thân thể cứng ngắc. Nàng nhìn Nguyễn Đa bưng đồ ăn, liền đứng dậy ôm nàng vào trong ngực. "Tiểu Đa, nhà còn không khó khăn đến mức ấy, ngươi đem người làm đuổi việc hết, ngươi mỗi ngày phải xuống bếp nấu cơm, ta sẽ đau lòng."

Tuy rằng cảm giác được người yêu phủng trong lòng bàn tay vô cùng tốt, nhưng mà Nguyễn Đa lại hi vọng mình có thể giúp được cho Nguyễn gia một phần sức lực. "Tỷ, tuy rằng tình trạng trong nhà ta không biết rõ lắm, nhưng nhiều người làm như vậy thật là một khoản chi tiêu lớn. Đợi cho đoạn khó khăn này qua đi, chúng ta sẽ thuê lại mọi người được không? Trong khoảng thời gian này, để cho các ngươi nếm thử tay nghề của ta."

Đây là lần đầu tiên, Nguyễn Ngô Sương khắc sâu được thay đổi của Nguyễn Đa. Ngồi ở bàn ăn người kia việc ra việc vào, trong lòng cũng sinh ra một phần an tâm cùng ấm áp. Đồ ăn đều làm xong, vυ" Phương bưng đồ ăn lên lầu cho Nguyễn Minh, dù sao Nguyễn Minh tuổi cao, trực tiếp ăn cơm trên lầu cũng tiện.

Như vậy, ăn cơm dưới lầu cũng chỉ có Nguyễn Đa cùng Nguyễn Ngô Sương. Hai người vừa trò chuyện vừa ăn cơm, ngẫu nhiên sẽ gắp cho đối phương chút rau. Cảnh tượng như vậy, liền giống như đôi vợ chồng già đã sinh hoạt với nhau nhiều năm. Từ khi quen biết, đến hiểu nhau, rồi từ hiểu nhau đến yêu nhau, cuồi cùng là cùng một chỗ cả đời.

Cả đời chỉ yêu một người, vĩnh viễn yêu một người. Yêu như vậy, làm cho người ta ghen tỵ, càng làm cho người ta điên cuồng.

"Tỷ, hôm nay bệnh viện có tốt không?" Nguyễn Đa như chợt nhớ tới cái gì đó, đột nhiên hỏi.

"À... Còn tốt, tuy rằng không như trước nhiều người tấp nập, nhưng cũng không kém." Đối với chuyện này, Nguyễn Ngô Sương nói dối Nguyễn Đa. Ở trọng nội tâm của nàng, , vẫn đều cho rằng mình phải bảo hộ Nguyễn Đa, mà Nguyễn Đa cũng chỉ nên ở nhà trong vòng dưỡng hảo hảo để người ta yêu.

"Như vậy là tốt rồi." Thông minh như Nguyễn Đa, sao lại không nhìn ra khi Nguyễn Ngô Sương trả lời trong mắt loé qua sầu lo? Liên tưởng đến Nguyễn Ngô Sương lúc trở về bộ dáng ủ rũ, Nguyễn Đa đã có thể xác định nhất định bệnh viện hôm nay là cực kỳ không lý tưởng. "Tỷ, ta ngày mai hẳn là nên đi làm, gì sao cũng nghỉ nhiều ngày như vậy."

"Sao? Muốn trở về dạy học sao? Như vậy, cũng tốt." Trường học nói sao cũng là một nơi đơn thuần, so với mình bên này người lừa người cũng tốt hơn. Nguyễn Đa ở nơi này, Nguyễn Ngô Sương cũng sẽ thả lỏng tâm một chút. "Vâng, như vậy tỷ tỷ, ta đi soạn bài, thuận tiện dọn dẹp một chút."

Nguyễn Đa lời hoàn liền tự mình lên lầu, tình huống này trước đây chưa từng xuất hiện. Bình thường, cho dù là ai ăn cơm xong trước, đều là chờ đối phương cùng lên lầu, nhưng hôm nay thái độ Nguyễn Đa khác thường. Nhưng mà lỗ hổng như vậy Nguyễn Ngô Sương cũng không có nhìn thấu, bởi vì giờ này khắc này nàng cũng muốn tránh đi Nguyễn Đa, gọi một cuộc điện thoại vô cùng trọng yếu.

"Alo, Thai Di, là ta."

"Ta biết. Tiểu Sương ngươi có khoẻ không?"

"Yên tâm đi, ta không sao. Hôm nay bệnh viện đã mở cửa lại rồi, nhưng mà thật là ảm đảm, cư nhiên một người đều không có. Thậm chí chó mèo cũng không thèm đi vào."

Thai Di gần như chỉ nghe Nguyễn Ngô Sương khẩu khí mỏi mệt là biết hôm nay nàng chịu nhiều uỷ khuất, trong lòng có chút phát đau, cũng có chút sốt ruột. "Tiểu Sương, ta đã phái người đi điều tra những y tá phụ trách chuẩn bị thuốc ngày đó. Chỉ cần vài ngày là có thể tìm được người đổi thuốc, ngươi yên tâm đi."

"Được, cảm ơn ngươi, Thai Di." Nguyễn Ngô Sương ngắt điện thoại liền lên lầu. Nhìn phòng Nguyễn Đa khép hờ, cũng không có khoá, liền biết là Nguyễn Đa để cửa cho mình vào. Vì không muốn đánh động Nguyễn Đa, Nguyễn Ngô Sương liền lặng lẽ đẩy cửa ra. Không biết, hậu quả làm vậy là thấy được một cảnh tượng kinh diễm.

Giờ này khắc này, Nguyễn Đa hết sức chuyên chú nhìn văn án trên bàn. Đèn bàn mờ nhạt chiếu vào trên mặt nàng có vẻ ấm áp dị thường. Tóc đen cực dài bị bối lên cao, lộ ra chiếc cổ tinh tế thon dài. Vốn trên mũi nay lại có thêm một chiếc kính tròn màu đen, giúp nàng tăng thêm vài phần tri thức.

Nguyễn Đa như vậy là Nguyễn Ngô Sương chưa từng gặp qua, cũng bởi vì thế, mới làm cho Nguyễn Ngô Sương đứng nhìn sửng sốt. Khi Nguyễn Đa gặp một vấn đề nan giải lâm vào lúc tự thắc mắc, Nguyễn Ngô Sương theo nàng nhăn mày mà lo lắng, Khi Nguyễn Đa giải quyết được một vấn đề, Nguyễn Ngô Sương cũng theo vui sướиɠ của nàng mà hưng phấn theo.

"Hộc..." Nguyễn Ngô Sương chỉ cảm thấy toàn thân đều dị thường nóng bức, cả người mới như từ trong suối nước nóng đi ra. Nghe được thanh âm Nguyễn Ngô Sương, Nguyễn Đa nhìn lại, đối diện đó là ánh mắt Nguyễn Ngô Sương tràn ngập du͙© vọиɠ.

"Tỷ... ưʍ.." Nguyễn Đa vừa định nói gì, hai cánh môi cũng đã bị Nguyễn Ngô Sương bịt lấy ngăn chặn.

Nguyễn Ngô Sương ba chữ, đối với Nguyễn Đa mà nói như một liều thuốc phiện trí mạng. Nàng cho tới bây giờ đều không thể kháng cự, càng không muốn kháng cự.

Theo Nguyễn Ngô Sương sờ soạng, Nguyễn Đa cũng bắt đầu tiến nhập vào du͙© vọиɠ. Khi quần áo hai người đều bị bóc ra rơi trên mặt đất, xích loã toàn thân. Khi Nguyễn Ngô Sương tiến vào trong thân thể của nàng, gây cho nàng lần lượt cao triều. Nguyễn Đa chính là thâm tình nhìn Nguyễn Ngô Sương, nhìn giống như chỉ cần một giây sau người kia sẽ bị biến mất không còn bóng dáng.

"Ân... Tỷ tỷ... Ta yêu ngươi... Ta yêu ngươi..." Nguyễn Đa không ngừng đối với Nguyễn Ngô Sương biểu lộ tình yêu, đạt tới đỉnh cao nhất liền hôn mê.

Kí©ɧ ŧìиɧ qua đi, Nguyễn Ngô Sương vẫn đang si mê nhìn Nguyễn Đa đã ngủ, trong ánh mắt còn có ý tứ lo lắng không rõ. Thân thể Nguyễn Đa kém, Nguyễn Ngô Sương biết. Cho nên mặc kệ trong lòng có bao nhiêu du͙© vọиɠ, Nguyễn Ngô Sương đều tận lực tiết chế, sẽ không đòi lấy của Nguyễn Đa quá nhiều.

Nhưng mặc kệ chính mình như thế nào, Nguyễn Đa đều là mỗi lần yêu đều mệt đến mức hôn mê. Điểm ấy thực làm cho Nguyễn Ngô Sương có chút lo lắng, đương nhiên cũng không phải lo lắng cho phúc lợi của mình, mà là lo cho thân thể Nguyễn Đa. Trái lo phải nghĩ, Nguyễn Ngô Sương ngẩng đầu, làm một quyết định.

Nàng nên giúp Nguyễn Đa chuẩn bị thuốc thang, phải đem thân thể suy yếu này của Nguyễn Đa điều trị cho thật tốt!

Ngày hôm sau, Nguyễn Ngô Sương đưa Nguyễn Đa tới trường đại học, sau đó liền thẳng tới bệnh viện, lại không nghĩ rằng trên đường lại nhận được điện thoại của Thai Di.

Mà bên kia, Nguyễn Đa đi dạy, tự nhiên là cũng được học trò vô cùng hoan nghênh trở lại. Dù sao tuổi Nguyễn Đa còn trẻ, dung mạo cũng xuất chúng, bình thường lại rất hoà đồng với học trò. Cho nên cô giáo dạy nhạc này nghỉ vài ngày, thực làm cho học trò buồn bã. Một ít học trò trung thành hâm mộ còn gửi lên thiệp, chúc mừng Nguyễn Đa quay lại trường.

Nhìn những học trò vô tư vô lự, Nguyễn Đa thản nhiên cười, tựa hồ bây giờ mình còn không biết cảm giác vô tự vô lự là gì. Ngồi ở trên bục giảng tầm mắt nhìn lướt qua bên dưới, lúc nhìn đến Trừng Ca, Nguyễn Đa cũng phải sửng sốt một chút. Nàng đã đuổi được bóng ma kia đi rồi sao? Nguyễn Đa ở trong lòng tự hỏi.

Trừng Ca tự nhiên là đem phản ứng của Nguyễn Đa thu vào trong mắt, nhìn người kia bóng dáng cao gầy, nghĩ đến ngày đó sau lưng tràn đầy vết thương, tim lại không tự giác đập nhanh. Cho nên, khi Nguyễn Đa lần nữa quay đầu nhìn Trừng Ca, nhìn thấy đó là một gương mặt đỏ ửng như ... mông khỉ =="" ôi Hiểu Bạo ca ca... hix

Rốt cục cũng kiên

trì đợi được đến lúc tan học, tiếng chuông đầu tiên vang lên, Trừng Ca liền cầm cặp sách chạy ra ngoài, mà Nguyễn Đa cũng đuổi theo. Trừng Ca đương nhiên là không nghĩ đến việc Nguyễn Đa lại đuổi theo nàng, cho nên khi nhìn thấy Nguyễn Đa phía sau lại chạy càng lúc càng nhanh, trực tiếp hướng về phía hoa viên của trường.

"Bụp.." Trừng Ca đặt mông ngồi trên bờ cỏ thở phì phò, sau đó nhìn thấy xa xa có một bóng trắng chậm rãi hướng mình tiếp cận. Đến khi nàng phát hiện bóng trắng đó là Nguyễn Đa mặc áo sơ mi trắng, trong lòng kêu to không tốt.

"Cô giáo Nguyễn." Trừng Ca vẻ mặt ý cười nhìn Nguyễn Đa bắt kịp mình, phát hiện người nọ gương mặt nhợt nhạt cùng đầu đầy mồ hôi lại thấy áy náy.

Cho dù không chứng thật, nhưng Trừng Ca cũng biết lấy thể lực Nguyễn Đa chạy được đến đây đã là cực hạn. Vỗ vỗ bên cạnh, Trừng Ca để cho Nguyễn Đa ngồi ở bên mình.

"Ngươi sao lại muốn chạy?" Nghỉ ngơi chốc lát, Nguyễn Đa thản nhiên hỏi Trừng Ca, gương mặt mang chút nghiêm túc. Trừng Ca dám thề với trời, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy dáng vẻ Nguyễn Đa phẫn nộ đến thế. Hoá ra, con cừu nhìn qua, lại không phải con cừu, tuỳ thời nóng giận đều biến thành sói.

"Ta chỉ là không biết nên đối mặt với ngươi như thế nào thôi, thực xin lỗi, ta ngày đó đối với ngươi làm chuyện quá phận như vậy. Ta hiện tại đã nghĩ thông suốt, ba ta chết, không thể oán trách tỷ tỷ ngươi. Nhưng là, ta vẫn thích ngươi, Nguyễn Đa, ngươi nói cho ta biết, ta nên làm gì bây giờ?"

Nghe được Trừng Ca thẳng thắn gọi tên chính mình, Nguyễn Đa cũng không có để ý, mà lẳng lặng nhìn lên phía trước. "Con người cả đời, luôn luôn gặp phải những chuyện thân bất do kỷ. Yêu một người, mất đi một người mình yêu, hoặc là sinh ly tử biệt, cũng không phải là việc chúng ta có thể làm chủ."

"Chúng ta có thể làm, cũng chỉ là quý trọng mỗi ngày, không cho mình hối hận những việc đã làm. Trừng Ca, ngươi còn nhỏ, cũng chưa thể hiểu được chân chính yêu là gì. Đợi cho ngươi thực sự có người yêu, gặp sẽ biết phải làm gì." Nguyễn Đa trong lời nói, tuy rằng không mang chút bi thương phiến tình, mà lại có thể khiến Trừng Ca chảy nước mắt. Đơn giản vì từng này nước mắt đã phải nhịn lâu lắm rồi.

"Ngươi có thể ôm ta một cái không?" Trừng Ca mang theo giọng mũi nói, chỉ xong một giây, đã nhào vào trong lòng Nguyễn Đa.

Nhìn người nọ trong lòng bả vai run run, nghe tiếng nức nở tràn ra. Nguyễn Đa chỉ có thể từng chút vỗ về lưng nàng, giống như một mẫu thân an ủi nữ nhi bị đau.

Chương 93