Chương 91

Chương 91

Tình huống có Trần thị trưởng ra mắt, bệnh viện Hồng Minh rốt cục cũng được xoá lệnh niêm phong, lại một lần nữa hoạt động trở lại. Buổi tối, Từ Nhã ôm Trần Hề cho nàng ngồi lên đùi mình, nhìn tin tức trên báo cau mày.

"Tiểu Nhã, suy nghĩ cái gì?" Trần Hề vươn tay chậm rãi vuốt vuốt nếp nhăn trên trán Từ Nhã, sau đó hôn một cái.

"Chuyện này thật sự không dễ, đầu tiên, chúng ta ngay từ đầu đã rơi vào hoàn cảnh xấu. Hơn nữa việc liên quan đến Trừng Khải, còn có sự kiện thuốc giả ảnh hưởng. Cho dù bệnh viện Hồng Minh có thể khai trương trở lại, khả năng sẽ chẳng có bệnh nhân nào tới. Nếu không có bệnh nhân, y tá bác sĩ tự nhiên cũng không tới, như vậy sao các ngươi có thể tra ra kẻ đổi thuốc giả?"

Lời Từ Nhã nói giống như một chậu nước lạnh, từ đỉnh đầu Trần Hề rót xuống, nháy mắt đem khoả tâm cực nóng đóng băng hoàn toàn.

"Vậy ngươi nói phải làm gì bây giờ?" Không cần hoài nghi, loại thanh khí lạc lạc này nhất định là Trần Hề không để ý mặt mũi, bắt đầu làm nũng các loại.

Từ Nhã tuy rằng bị nhược khí của Trần Hề làm nũng lung lay, nhưng mặt ngoài vẫn làm bộ như tập trung tinh thần giải quyết mọi việc, tâm đã sớm bay đến chuyện không lành mạnh. Trần Hề không phải con giun trong bụng Từ Nhã, đương nhiên không biết suy nghĩ lúc này của Từ Nhã, gần như là nhìn nàng với bộ dạng si mê.

Nữ nhân trong lúc tập trung làm việc là đẹp nhất, cái này giống như tình nhân trong mắt hoá Tây Thi, cho dù là đang ngoáy mũi cũng là đẹp!

"Đầu tiên cần phải làm cho bệnh viện Hồng Minh lấy lại thanh danh trước kia, tạo phúc cho nhân dân, tiền hành miễn phí phát chẩn, miễn tiền thuốc điều trị. Cho dù sẽ tổn thất lớn, nhưng để lấy lại thanh danh cũng chỉ có làm vậy. Về chuyện y tá, cũng chỉ có thể nhờ Thai Di đến giúp, dù sao nàng cũng rất quen chuyện tìm người này."

"Ừ... Sau đó thì sao...?" Trần Hề cả người đều dựa vào trong lòng Từ Nhã, một bàn tay giống như móng vuốt tiểu miêu hiền lành, vuốt vuốt cằm Từ Nhã. Thân là người yêu, nếu đến cả yêu cầu của đối phương còn nhìn không ra, sao lại có thể xứng với chức vị người yêu? Từ Nhã cười đẩy tay Trần Hề đang khıêυ khí©h mình, sau đó cúi người hôn lên hai cánh môi.

"Sau đó, liền ăn ngươi..."

"Ngươi đúng là đồ sắc lang... A.."

"Ha ha, không phải là tại ngươi câu dẫn ta trước sao?"

........................................

Bàn tay ấm áp xoa gương mặt tái nhợt, Nguyễn Ngô Sương vẻ mặt lo lắng nhìn Nguyễn Đa vẫn còn đang ngủ. Từ đêm qua khi về nhà, Nguyễn Đa đã ngủ suốt một ngày không tỉnh lại. Vừa rồi thu dọn phòng, Nguyễn Ngô Sương phát hiện bình thuốc đã gần cạn, mà rõ ràng trước khi mình đi rõ ràng còn đầy.

Trừ bỏ đau lòng, ngoài ra Nguyễn Ngô Sương không còn biết dùng từ ngữ nào biểu đạt tâm tình của mình. Nhìn kim đồng hồ đã gần một giờ, Nguyễn Ngô Sương vẫn là quyết tâm đem Nguyễn Đa đánh thức. "Tiểu Đa, Tiểu Đa, đừng ngủ được không? Tỉnh dậy ăn một chút cơm rồi ngủ tiếp được không? Ngươi thân thể không tốt, nếu không chịu ăn uống lại càng thêm yếu."

Cảnh tượng giống nhau, lời nói giống nhau, như vậy làm cho Nguyễn Ngô Sương nhớ lại cảnh tượng Nguyễn Đa một lần lên giường. Tâm vừa động, liền muốn hôn lên môi Nguyễn Đa có chút hé mở. Người không biết sẽ nghĩ hai người trong này đang diễn Cosplay, trình diễn tiết mục bạch mã hoàng tử đánh thức công chúa.

Nhưng mà, người đẹp say ngủ lần này cũng không hề phối hợp. Còn chưa chờ Nguyễn Ngô Sương hôn đến, Nguyễn Đa đã bừng tỉnh lại. Nhìn Nguyễn Ngô Sương trước mặt mình nhắm mắt, môi hé mở, Nguyễn Đa thật không cho nàng mặt mũi mà bật cười. Nghe được tiếng cười Nguyễn Ngô Sương đột nhiên mở to mắt, nhìn đến là Nguyễn Đa bộ dạng không thể kìm chế cười.

"Người cái đồ lười, cười cái gì mà cười. Bây giờ liền chê cười tỷ tỷ phải không?" Nguyễn Ngô Sương ra vẻ giận đi miết mặt Nguyễn Đa, đến cuối cùng cũng không hạ thủ được, đổi thành nhẹ nhàng vuốt ve. Hai người nhìn nhau, cho dù dung nhan đối phương đã bị ghi tạc trong lòng lại vẫn không tiếc mà nhìn tiếp.

"Tỷ, chuyện lần này ngươi tính thế nào?" Nguyễn Đa hỏi Nguyễn Ngô Sương, lông mi dài đẹp hơi hơi nhướn lên, nhìn qua dị thường khả ái. "Ha ha..." Nguyễn Ngô Sương cười tâm tình nhất thời trở nên rất tốt. Mặc kệ hiện tại tình thế có bao nhiêu khó khăn, chỉ cần nhìn thấy Nguyễn Đa, chỉ cần Nguyễn Đa vẫn bình an ngồi bên người nàng. Cho dù này đó gia sản, này đó địa vị đều không còn thì đã sao?

"Không sao cả, Trần Hề đã giúp cho ta, làm cho bệnh viện lại được mở cửa. Chỉ cần chống đỡ qua mấy ngày này, có thể khôi phục, ngươi không cần lo lắng." Nghe xong lời Nguyễn Ngô Sương nói, Nguyễn Đa chính là chỉ khẽ gật đầu, không nói thêm gì. Nàng biết tình huống này dù mình có làm gì cũng không gấp được, việc có thể làm, cũng chỉ là ngồi phía sau yên lặng ủng hộ Nguyễn Ngô Sương.

"Tỷ, mặc kệ thế nào, ngươi đều phải bảo trọng, cho dù là ba hay là ta đều không thể không có ngươi."

"Ừ, được rồi, ngươi cái đồ tiểu lười, nhanh xuống lầu ăn cơm đi, ba đang chờ ngươi đấy."

Nguyễn Đa rửa mặt xong, liền cùng Nguyễn Ngô Sương đi xuống lầu. Nếu đổi bình thường hai người nhất định muốn ở trong phòng nị oai một hồi. Nhưng mà nghe nói có Nguyễn Minh đang chờ dưới lầu, Nguyễn Đa đương nhiên ngượng ngùng nếu để cho Nguyễn Minh chờ mình và Nguyễn Ngô Sương. Cho nhau một cái hôn môi liền tiến thẳng xuống lầu.

Đến dưới lầu, nhìn bóng dáng ngồi trước bàn cơm, Nguyễn Ngô Sương liếc mắt một cái có thể nhận ra Trần Hề. Nhẹ giọng khụ khụ, lại dùng ánh mắt ý bảo Trần Hề đừng có nói bừa, sau đó làm như không có chuyện gì ngồi xuống ghế. Nguyễn Minh ở thương trường cùng quan trường lăn lộn một đời, lại thế nào không nhìn ra ý tứ của Nguyễn Ngô Sương.

Nghĩ đến đây, Nguyễn Minh nhẹ thở dài. Chính mình già rồi, đã vô dụng. Trước đây là mình bảo hộ nữ nhi, bây giờ lại đến phiên nữ nhi bảo hộ mình. Mắt nhìn Nguyễn Ngô Sương cùng Nguyễn Đa ngồi phía đối diện mình, Nguyễn Minh trong lòng nháy mắt trở nên dị thường ấm áp. Cho dù hai nữ nhi của mình có quan hệ như vậy, thì đã sao? Chỉ cần các nàng hạnh phúc, so với cái gì đều tốt đẹp.

"Tiểu Sương, Tiểu Đa, các ngươi cùng Tiểu Hề tán gẫu, ta lên lầu có chút việc." Nguyễn Minh tuỳ tiện tìm lấy cái cớ lên lầu, đồng thời cũng sai người hầu bên cạnh đi ra chỗ khác. Trong lúc nhất thời, dưới lầu chỉ còn lại Nguyễn Ngô Sương, Nguyễn Đa cùng Trần Hề ba người. "Thế nào? Sự tình có tiến triển gì không?" Nguyễn Ngô Sương bây giờ mới đem sự tình làm thật, hé ra gương mặt so với ai đều thối.

"Haha Tiểu Sương, ngươi đừng lộ ra biểu tình đáng sợ như vậy chứ, người ta sợ hãi nga."

"Đừng nháo! Mau nói vào việc!" Nguyễn Ngô Sương không kiên nhẫn hất tay Trần Hề đưa ra chọc mình, sau đó đem Nguyễn Đa ngồi bên xem náo nhiệt ôm vào trong ngực.

"Tiểu Nhã đêm qua đã về rồi."

"Ừ, đã biết. Nhìn thấy vết "ô mai" đỏ ửng trên cổ ngươi là ta biết"

"Người muốn chết!"

"Khụ khụ..." Trần Hề giả vờ ho khan một chút, sau đó không chút dấu vết kéo kéo cổ áo, tiếp tục nói. "Sau khi nàng về, ta nói chuyện này cho nàng. Nàng chỉ rõ cho dù bệnh viện Hồng Minh mở cửa lại, nhất định là cũng không có bệnh nhân đến. Như vậy đối với bệnh viện Hồng Minh mà nói chỉ có thêm trầm trọng. Cho nên Tiểu Nhã đưa ra ý tiến hành miễn phí khám bệnh và phát thuốc. Như vậy tuy rằng thiệt hại một chút tiền, nhưng mà đối với thanh danh của bệnh viện chỉ có tăng chứ không giảm."

"Nếu bọn họ nói chúng ta không xứng làm bác sĩ, chúng ta càng phải chứng minh cho họ xem, đồng thời còn phải làm tốt nhất!" Trần Hề nói xong đoạn này, trong phòng là thật lâu trầm mặc. Nguyễn Đa im lặng nhìn sườn mặt Nguyễn Ngô Sương, mà Nguyễn Ngô Sương còn lại là nhìn dưới mặt đất ngẩn người.

"Được, cứ làm theo như Từ Nhã nói. Vậy y tá đổi thuốc kia chúng ta nên làm như thế nào?" Nguyễn Ngô Sương quyết định, sau đó hỏi tiếp.

"Ha ha, cái này phải làm phiền Thai Di, dù thế nào chuyện mờ ám này, nàng làm là tốt nhất. Hơn nữa Tiểu Nhã cũng đã đi tìm phụ thân của nàng, ta nghĩ sẽ rất nhanh sẽ được giải quyết, ngươi yên tâm."

"Được, ta đã hiểu. Hiện giờ ta cũng chỉ muốn cố gắng lấy lại công đạo mà thôi. Nếu cửa ải khó khăn này có thể đi qua, dĩ nhiên là tốt, còn nếu không qua được, chỉ cần có Tiểu Đa, ta cái gì cũng không sợ."

Hai người thảo luận xong cũng từ giờ Ngọ tới buổi tối. Trần Hề rời khỏi Nguyễn gia liền tiến tới nhà mình cùng tình yêu tiểu oa Từ Nhã, nhưng mà chào đón nàng cũng chỉ là một mảng tối đen. Kiểm tra điện thoại, cũng không có cuộc gọi của Từ Nhã, gọi cho nàng, chờ trả lời cũng chỉ là tiếng báo điện thoại ngoài vùng phủ sóng.

Một việc khiến cho ý tưởng mà Trần Hề không dám nghĩ đến cứ vậy tràn làn, bây giờ là thời điểm mấu chốt, mình lại cùng Từ Nhã mất liên lạc, người kia có phải là đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn? Khuya như vậy còn chưa về nhà vậy thì đã đi đâu?

.........................................

Bề ngoài tráng lệ, bên trong cũng cực kì sang trọng, một biệt thự vô cùng rộng lớn. Từ Nhã sắc mặt tái nhợt nhìn nam nhân ngồi trên sô pha, tâm cũng như tro tàn. "Ba... Tại sao lại làm như vậy? Ngươi tại sao lại hại Nguyễn gia? Ta không hiểu! Ta thật sự không hiểu! Ngươi nói cho ta biết được không? Ba ngươi nói cho ta biết!"

Từ Nhã lớn tiếng gào thét, trong ánh mắt đã nhuốm đầy tơ máu. "Tiểu Nhã, ba có nỗi khổ của ba, ta làm vậy đều chỉ vì đòi lại những gì thuộc về ta, không, là của chúng ta! Ngươi có biết Nguyễn Minh sao mới lập nghiệp được không? Ngươi có biết lúc ấy hắn ngay cả một bộ quần áo đều mua không nổi thì lấy tiền đâu mà mở bệnh viện Hồng Minh?"

"Đó là tiền của ta! Đó là tiền của ba ta! Của ông nội ngươi! Lão già kia, ngay cả chết cũng không chịu đem tiền của hắn lưu cho ta! Ngược lại đó là quyên cho Nguyễn Minh mở bệnh viện! Ngươi có biết ta hận hắn nhiều lắm không! Nếu không phải hắn, ta sao lại phải trải qua những ngày không bằng heo chó! Ta vốn là Từ thiếu gia Từ Thịnh, nếu không phải vì lão già kia, ta đã sớm sống trong giàu có, đâu phải dốc sức làm việc lâu như vậy!"

"Nhưng mà.... " Từ Thịnh nói đến một nửa bỗng nhiên dừng một chút, sau đó là cười như điên. "Ha ha, hoàn hảo, hoàn hảo ta chống đỡ được đến lúc này. Ta cưới mẹ ngươi, sau đó đào lấy hết gia sản, rồi vứt bỏ nàng. Sau đó dựa vào cố gắng của chính mình, mới làm được đến địa vị hôm nay. Tiểu Nhã, ngươi là nữ nhi duy nhất của ta, chỉ cần ngươi chịu giúp ta đem Nguyễn gia xử lý, về sau hết thảy đều là của ngươi!"

Nghe Từ Thịnh nói, Từ Nhã đã muốn mất đi năng lực tự hỏi. Nàng chưa từng nghĩ tới, người cha luôn nho nhã cao cao tại thượng thế nhưng lại là người như vậy, mà chính mẹ mình, không phải chạy theo nam nhân khác, mà là bị ba mình đuổi ra khỏi nhà?

"Ba, đừng làm nữa, ta không cần tiền này, lại càng không cần danh dự hay địa vị. Ta chỉ muốn ngươi trở về như ngày trước, biến trở lại phụ thân mà ta từng quen biết. Van cầu ngươi, buông tha Nguyễn gia được không?" Từ Nhã vừa nói xong, liền nhìn thấy Hoa Phượng đi ra trước mặt nàng, hướng về phía cửa chạy ra.

"Ngươi là mẹ của Nguyễn Đa? Ngươi sao có thể làm vậy! Nàng là nữ nhi của ngươi, ngươi sao có thể giúp người ngoài hại chính thân nhân của mình!" Từ Nhã giống như điên nhằm phía Hoa Phượng, chỉ kém một bước có thể bắt đối phương lại bị hai nam nhân xuất hiện túm lấy.

"Đem tiểu thư nhốt vào phòng, không có mệnh lệnh của ta, bất luận kẻ nào cũng không được thả nàng!"

Chương 92