Chương 89

Chương 89

Sau khi cùng Trần Hề nói lời từ biệt, Nguyễn Đa liền vội vàng tới Trừng gia. Bởi vì khi làm giáo viên có biết đến một số thông tin cá nhân của học sinh, cho nên Nguyễn Đa tự nhiên là biết địa chỉ của Trừng Ca.

Dọc theo đường đi, Nguyễn Đa đều im lặng tựa trên toà xe nhắm mắt dưỡng thần. Tuy rằng mới chỉ qua hai ngày, nhưng đối với nàng mệt mỏi tựa như đã qua hai năm. Mí mắt như muốn dính lấy nhau trầm trọng, đầu cũng có chút choáng váng. Nguyễn Đa biết chính mình hẳn là nên đi nghỉ, nhưng vì Nguyễn Ngô Sương bị nhốt trong nhà lao, nàng sao có thể buông tâm mà nghỉ ngơi?

Một đường xóc nảy, cuồi cùng cũng đến biệt thự Trừng gia. Nguyễn Đa thật sự không rõ, tại sao một số kẻ nhiều tiền lại luôn thích sống ở trong những toà biệt thử nơi hẻo lánh? Chẳng lẽ một người sống trong nhà lớn vậy không cảm thấy cô đơn sao?

Chậm rãi bước tới cửa, lại bị hai vệ sĩ mặc âu phục đen chặn lại. "Xin lỗi, vị tiểu thư này. Nơi đây là thuộc về nơi ở tư nhân, không được cho phép sẽ không ai được đi vào."

"Xin lỗi, ta cũng không phải không được phép. Ta là cô giáo của chủ nhân nơi này, tìm nàng nói chút chuyện. Phiền toái các ngươi nói một tiếng, nhắn là cô giáo Nguyễn tới tìm nàng."

Thanh âm Nguyễn Đa vốn là rất nhỏ, hơn nữa gương mặt nàng tái nhợt, thân thể lại giống như gió thổi qua sẽ ngã xuống, cũng thực làm cho hai tay vệ sĩ nổi lên tâm không đành. Một trong hai nam nhân đó lấy ra bộ đàm, giải thích tình huống hiện tại, sau đó liền đem Nguyễn Đa vào gia môn Trừng gia.

Đẩy cửa mà vào, ánh vào mi mắt chính là ảnh chụp của Trừng Khải, cùng một số hoa giấy màu trắng. Nhìn không khí này với bề ngoài tráng lệ hoàn toàn bất đồng, Nguyễn Đa tâm cũng trở nên khó chịu. Ở bên trong và ngoài căn phòng giống như hai thế giới hoàn toàn khác biệt, bị ngang nhiên cách trở, trở thành nỗi đau trong lòng chủ nhân.

Giờ này khắc này, Trừng Khải đối diện với bứcảnh thờ của Trừng Khải chăm chăm nhìn, mặt kính trơn bóng thậm chí có thể phản chiếu cả hình nàng. Cho dù là một hình bóng, cũng làm cho Nguyễn Đa cảm nhận được đau đớn trong lòng nàng. Không phải là chưa nghe chuyện của Trừng Khải, đúng là bởi vì từng nghe qua nên giờ mới thấy áy náy khó chịu như vậy.

Khác với những kẻ phú quý, Trừng Khải dù công việc bề bộn, lại vẫn không buông lỏng dạy dỗ Trừng Ca. Hai người cùng là phụ nữ, càng có thể gọi là bằng hữu. Không thể không nói, Trừng Khải lần này đột nhiên qua đời đối với Trừng Ca là một đòn huỷ diệt, cũng có thể là huỷ cả đời nàng.

"Trừng Ca..." Nguyễn Đa nhẹ giọng kêu, sau đó không tiếng động đứng sau lưng nàng.

"Sao? Là cô giáo Nguyễn đến đây? Thực có lỗi, ta đang nhìn cha ta quá chăm chú, nên không có phát hiện ngài đi vào. Không biết cô giáo Nguyễn tới tìm ta có chuyện gì? Ta nghĩ ta hẳn đã xin trường học cho ta nghỉ vài hôm rồi?"

Ngữ khí vô cùng lạnh nhạt tạo nên khoảng cách vô hình giữa hai người, đây là lần đầu tiên Nguyễn Đa cùng đối mặt Trừng Ca nói chuyện, cũng là lần đầu tiên nàng quan sát Trừng Ca gần như vậy. Nhớ rõ lần đầu tiên hai người gặp lại, là vì một mâu thuẫn, cũng là vì mâu thuẫn đó Nguyễn Đa mới phá lệ chú ý tới Trừng Ca.

Đôi mắt màu đen như hạt hạnh đào lúc này chuyên chú nhìn mình. Vốn là mặt mang mỉm cười nhưng thế nào cũng không thể truyền ra cảm xúc khoái hoạt, mà là một loại bi thương. Nguyễn Đa nhìn Trừng Ca như vậy, trong lòng nơi mềm mại nhất lại đau đớn vô cùng.

Loại vẻ mặt này, cực kỳ giống mình năm đó. Khi mà hai chân đã không còn chống đỡ được thân thể, là khi nhìn người mà mình yêu nhất trước mặt nhưng không cách nào thổ lộ. Cái loại đau tê tâm phế liệt, giống như là mất đi toàn thế giới, Nguyễn Đa đều hiểu được. Bởi vì hiểu được, cho nên càng không muốn làm cho cô gái mới chỉ 20 tuổi này phải thừa nhận những đau đớn mình từng trải qua.

"Trừng Ca, thực xin lỗi, lúc này ta đến, là muốn thay tỷ tỷ ta đến giải thích. Ta biết sự cố ca mổ lần này làm cho phụ thân ngươi qua đời, cũng biết tâm tình hiện tại của ngươi. Chính là ta hi vọng ngươi không bị ngã gục, ngươi vẫn còn có tương lai. Nếu phụ thân của ngươi còn sống mà nhìn ngươi như vậy, hẳn ông cũng sẽ rất đau lòng."

"Tuy rằng ta và ngươi tiếp xúc không lâu, nhưng ta biết, ngươi là một đứa trẻ có tâm địa lương thiện. Ta hi vọng ngươi đừng vì chuyện này làm ảnh hưởng, mà hãy hoàn thành nghiệp học, đừng vì vậy mà buông tay. Ta càng hi vọng ngươi gỡ bỏ được nhưng phiền muộn, sớm trở lại là một cô gái tràn ngập ánh dương như trước đây, được không?"

Tiếng Nguyễn Đa nói vọng vào bên tai, Trừng Ca có chút hoài nghi nhìn người trước mặt. Hai ngày không gặp, nàng giống như gầy đi một vòng, sắc mặt cũng nhợt nhạt doạ người. Ngay cả như vậy, Trừng Ca cũng sẽ không tự mình đa tình nghĩ rằng Nguyễn Đa vì lo lắng cho nàng mà biến thành như vậy. Bởi vì nàng hiểu được, chính mình trong lòng Nguyễn Đa, có lẽ chỉ là một học trò mà thôi.

"Ha ha... Cô giáo Nguyễn không hổ là cô giáo, nói cái gì cũng là lời nói chính nghĩa. Ngươi muốn ta gỡ bỏ được đoạn lo lắng này, cho ta quên đi việc cha chết. Nhưng mà chuyện như vậy đâu có thể làm được đơn giản? Ngươi hôm nay đến không phải là vì để khai đạo ta đi? Ngươi là vì tỷ tỷ của ngươi đến không phải sao?"

Kinh ngạc cho Trừng Ca bỗng nhiên chuyển biến ngữ khí, Nguyễn Đa lập tức che giấu chính mình thất thố, sau đó là vẻ mặt không thể tin nhìn cô gái này. Rõ ràng nàng chỉ mới 20 tuổi, nhưng sao lại đem tư tưởng làm ngươi thành phức tạp như vậy. Những lời vừa mới nói, là mình xuất phát từ tận chân tâm, rốt cục là cái gì mới có thể nàng đa nghi như vậy?"

"Trừng Ca, tuy rằng ta hôm nay tới là còn có mục đích khác, nhưng mời ngươi tin tưởng ta, những lời ta vừa nói, mỗi câu đều vì ngươi mà suy nghĩ. Lần này phụ thân ngươi ngoài ý muốn, chúng ta là có một phần trách nhiệm, nhưng sự thật cũng không phải như ngươi nhìn thấy đơn giản như vậy. Tuy rằng thuốc kiểm tra được là thuốc giả, nhưng ta tin tỷ tỷ của ta không bao giờ làm ra chuyện này."

"Sao? Ngươi không tin? Chẳng lẽ một câu ngươi không tin là có thể giải quyết được sao?" Trừng Ca giận dữ cười lại, trong lòng cũng là đau từng đợt. Quả nhiên, ngươi cùng tỷ tỷ kia quan hệ không đơn giản sao? Kỳ thật, ta từ ngày đó đã phát hiện ra, ánh mắt ngươi nhìn nàng, là ôn nhu như vậy, là ôn nhu trước nay cũng chưa từng lộ ra với ta.

Nghĩ đến đây, Trừng Ca lại chuyển lời nói. "Cô giáo Nguyễn, ngươi nhất định rất thích tỷ tỷ ngươi đi?Ta có thể nhìn ra tình cảm ngươi đối nàng không chỉ đơn giản. Mà người mỗi ngày đều đưa đón ngươi chính là tỷ tỷ của ngươi phải không? Hai người các ngươi tột cùng là quan hệ gì! Tại sao nàng bị vào ngục, ngươi lại đến tìm ta!"

Những lời này nói ra, Trừng Ca cơ hồ là rống lên. Phải đến khi chính nàng nói xong, mới phát hiện chính mình đang kích động cỡ nào, không lý trí cỡ nào. Mà giống như Trừng Ca đoán trước, Nguyễn Đa sau khi nghe những lời này là sững sờ tại chỗ, nhất thời quên đi phản ứng.

Hết thảy, đều bị Trừng Ca thu vào trong mắt, đồng thời càng minh chứng suy đoán của nàng. "Cô giáo Nguyễn, đối với quan hệ của ngươi cùng tỷ tỷ ngươi, ta sẽ không truy cứu. Ta biết mục đích hôm nay ngươi tới là hi vọng ta nói đỡ vài lời cho tỷ tỷ ngươi, giúp nàng có thể ra khỏi cục cảnh sát. Nhưng mà... ngươi cũng biết, thiên hạ không có chuyện ăn cơm trưa không phải trả tiền!"

Thời điểm Trừng Ca nói những lời này, rõ ràng ngữ khí là lạnh như băng, nhưng ánh mắt nàng nhìn Nguyễn Đa thì lại lộ ra nóng rực dị thường. Cái loại nhiệt độ này, Nguyễn Đa tự nhiên là vô cùng quen thuộc. Mỗi khi Nguyễn Ngô Sương muốn cùng mình thân mật, đều lộ ra ánh mắt như vậy. Nhưng mà, Trừng Ca sao lại có thể đối với mình...

Ngay tại khi Nguyễn Đa đang suy đoán ý nghĩ của Trừng Ca, nàng đã rất nhanh đưa tay ghì lấy bả vai Nguyễn Đa đặt nàng lên tường. "A..." Phía sau lưng truyền đến đau nhức làm cho Nguyễn Đa hơi hơi hoàn hồn, đối diện đó là Trừng Ca hai mắt tràn đầy du͙© vọиɠ. "Nguyễn Đa, ngươi có biết bây giờ ta muốn làm gì không? Ta thật sự muốn đem quần áo của ngươi đều cởi sạch, sau đó nhìn xem ngươi khi khoả thân còn có thể bình tĩnh như bây giờ không!"

"Quan hệ của ngươi cùng tỷ tỷ ngươi nhất định không đơn giản đi? Nói không chừng, hai người các người đã sớm làm chuyện trái với luân thường đạo lý có phải hay không? Chết tiệt! Ta thực hối hận đến giờ mới gặp được ngươi, nhưng mà cho dù là như thế, ta cũng không thua đâu? Muốn ta tha cho tỷ tỷ ngươi? Rất đơn giản, chỉ cần ngươi ở lại với ta đêm nay, sáng mai tỷ tỷ ngươi sẽ hoàn hảo không tổn hao gì xuất hiện trước mặt ngươi!"

Trước mặt là Trừng Ca bộ dạng giương nanh múa vuốt, bên tai là tràn ngập lời uy hϊếp. Đến bây giờ, Nguyễn Đa đã biết được mục đích của Trừng Ca, đồng thời cũng kinh ngạc cho phân tâm tư Trừng Ca sinh ra với mình. Nghĩ đến Nguyễn Ngô Sương trong ngục giam phải chịu khổ, Nguyễn Đa trong lòng đau đớn nói không nên lời. Nhưng mà nếu mình chấp nhận yêu cầu của người trước mặt, chỉ sợ người kia sẽ hận chết mình thôi?

"Trừng Ca, thực xin lỗi. Ta không thể chấp nhận yêu cầu của ngươi. Cho dù nói như thế nào, ta vẫn là cô giáo của ngươi, cho nên việc đầu tiên đó là ngươi phải tôn trọng ta. Tiếp theo, ngươi nói đúng, quan hệ của ta và tỷ tỷ, thật sự không đơn giản. Ta yêu nàng, nàng cũng yêu ta. Chúng ta thậm chí đã là loại thân tình khác biệt, hoá thành một loại tình yêu không thể dứt bỏ."

"Ta cùng tỷ tỷ có thể đi đến hiện tại, thật không dễ dàng. Cho dù nàng từng làm tổn thương ta, nhưng ta không hề có một lần nào muốn trả thù nàng. Hôm nay ta thật muốn tới xin ngươi giúp tỷ tỷ ta. Cũng mặc cho ngươi ra yêu cầu nào quá phận, chỉ cần trong phạm vi năng lực của ta, ta nhất định cố gắng làm."

"Ta muốn cứu nàng, so với bất cứ ai đều hơn hết, bởi vì ta yêu nàng. Nhưng mà, nếu vì cứu nàng mà lại phản bội nàng, lại có khác gì mà đem nàng gϊếŧ chết? Thế giới trong tình yêu quả thật rất lớn, có thể chứa được cả đại dương mênh mông, núi cao ngất ngưởng, đủ loại hoa cỏ... Nhưng nó đôi khi lại cực kỳ nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có phép hai người tồn tại."

"Ngươi còn trẻ, những chuyện ngươi trải qua không nhiều bằng ta. Ta chỉ hi vọng, ngươi có thể gỡ bỏ sự lo lắng khi mất đi phụ thân, sau đó trở lại là một cô gái vui vẻ."

Nguyễn Đa nói xong những lời này, liền đẩy Trừng Ca đã ngẩn người ra hướng bên ngoài đi ra. Tuy rằng chuyện hôm nay nàng không làm được, nhưng vô luận như thế nào, nàng đều không tiếc hết thảy trả giá đem Nguyễn Ngô Sương đi ra.

"Từ từ đã.." Thanh âm Trừng Ca hơi run run ở phía sau vang lên, Nguyễn Đa nhíu mày, có chút hối hận hôm nay đã tới đây. "Ngươi vừa rồi nói, nàng từng tổn thương ngươi, rốt cục là chỉ cái gì? Ngươi lại vẫn tha thứ cho nàng? Nói cho ta biết, được không?"

Nguyễn Đa nghe xong chính là thản nhiên cười, sau đó liền cởi thút thắt áo sơ mi, lộ ra tấm lưng tràn ngập vết sẹo. Thực rõ ràng, nhìn đến từng đó vết sẹo chằng chịt biểu tình của Trừng Ca là kinh ngạc. Nàng chưa từng nghĩ tới thân thể Nguyễn Đa sẽ ra bộ dạng này, đến tột cùng là trải qua bao nhiêu năm tra tấn, mới có thể lưu lại vết sẹo nhiều như vậy. Trừng Ca đã không thể nào lý giải nổi. Gần là chỉ nhìn vết roi để lại cũng đoán được hung thủ ra tay tàn nhẫn đến mức nào.

Biết Trừng Ca đã xem xong, Nguyễn Đa không nói thêm câu nào, hướng ra cửa.

"Có lẽ là đã doạ đến ngươi, nhưng mà đây mới chân thật là ta. Tuy rằng ta rất sợ có ai đó nhìn thấy những vết sẹo này, nhưng bây giờ, ta lại không hề để ý. Cho dù từng này vết tích đều là do nàng thù hận mà gây ra cho ta, nhưng là ta chỉ theo nỗi hận đó chờ đến được yêu. Bởi vì ta yêu nàng, cho nên mặc kệ nàng làm gì, ta đều tha thứ cho nàng."

Chương 90