Chương 88

Chương 88

Nguyễn Đa để Trần Hề về nhà, còn mình trở lại phòng bệnh coi sóc Nguyễn Minh. Ngồi ở ghế trong phòng, Nguyễn Minh sớm đã nặng nề ngủ. Dù sao thân thể người già cũng không còn hồi trẻ như vậy cường tráng. Gần là chịu áp lực một ngày đã không còn chịu nổi.

Nếu nhớ không lầm, thì đây là lần đầu tiên Nguyễn Đa nhìn Nguyễn Minh gần như vậy. Ở trong trí nhớ của nàng, Nguyễn Minh đều là một người dị thường nghiêm túc. Mặc kệ là đối đãi với mình hay Nguyễn Ngô Sương, cơ hồ rất ít khi hắn lộ ra cười. Tuy rằng như vậy, cũng không thể khiến cho người ta có thể làm ngơ suất khí cũng ngũ quan tuấn tú của Nguyễn Minh.

Nhưng mà, có một tên là "thời gian tặc" đã bất tri bất giác tiến đến, trộm đi vẻ mặt tuấn lãng của Nguyễn Minh, cũng trộm đi thanh xuân của hắn. Tóc bạc đã nhiều hơn tóc đen, thân thể cũng không còn cường tráng, thậm chí lưng có chút còng. Nguyễn Đa nhìn Nguyễn Minh, cũng không khỏi thương xót.

Cho dù Nguyễn Minh đoạn cuộc sống trước đây vốn không có để mình vào trong mắt, cho dù Nguyễn Đa đối với Nguyễn Minh có ôm thầm oán, lại vẫn chưa từng hận phụ thân này của mình. Ba, hy vọng ngươi cùng tỷ tỷ đều ổn, bởi vì các ngươi đều là người trọng yếu đối với ta, mặc kệ là ai, ta đều luyến tiếc nếu các ngươi bị thương tổn.

Thần kinh phải kéo căng suốt một ngày rốt cục cũng không thể chống đỡ tiếp, vì Nguyễn Minh lúc đem Nguyễn Minh vào viện quá mức vội vàng cho nên cũng không chuẩn bị nhiều đồ đạc. Nguyễn Minh cuộn tròn thân thể nằm trên ghế sô pha, chậm rãi nhắm hai mắt. Nhưng mà, gương mặt của Nguyễn Ngô Sương loé qua, làm cho cơn buồn ngủ của nàng nhất thời biến mất.

Ngực giống như có cái gì đó chặn lại đau đớn, làm cho Nguyễn Đa hầu như không thở nổi. Sợ chính mình làm ra tiếng ồn quá lớn đánh thức Nguyễn Minh, Nguyễn Đa vội vàng đi tớiWC, sau đó ghé vào bồn rửa mặt nôn khan, lại cái gì cũng đều không phun được ra. Nguyễn Đa sức ăn không lớn, buổi sáng chỉ một mẩu bánh mì liền vội vàng tới trường. Sau đó xảy ra chuyện của Nguyễn Ngô Sương, suốt một ngày, nàng đều không ăn thêm chút gì nữa, dĩ nhiên nôn cũng không thể ra được gì.

Ghé vào vòi nước rửa mặt, sau đó ngẩng đầu nhìn mình trong gương. So với lúc trước sắc mặt càng thêm nhợt nhạt, không có chút huyết sắc, da thịt trên mặt cũng tiêu điều không có mấy. Nguyễn Đa cười khổ, nếu chính mình giờ đi ra ngoài, nhất định là sẽ bị tưởng thành ma đi? Lấy khăn lau cánh tay , tay trái đυ.ng vào tay phải, là cùng một dạng lạnh lẽo thấu xương.

Trở lại phòng bệnh, nằm vào chiếc ghế ban nãy, có lẽ chút nôn khan vừa rồi cũng tiêu hao thể lực nhiều. Hầu như chỉ chạm lưng vào ghế, liền làm cho nàng nặng nề rơi vào giấc ngủ. Có lẽ... Ngày mai còn có nhiều chuyện khó khăn chờ nàng.

............................

Vì cảnh sát cũng không tìm được chứng cứ xác thực là bệnh viện Hồng Minh dùng thuốc giả, cho nên không thể tống Nguyễn Ngô Sương vào ngục giam, chỉ có thể an bài ở phòng thẩm vấn. Bất quá cho dù là ở nơi này, đối với Nguyễn Ngô Sương, so với phòng giam cũng không khác. Ánh trời chiều bên ngoài ngẫu nhiên chiếu vào căn phòng thẩm vấn nhỏ, lại vẫn khiến cho Nguyễn Ngô Sương cảm giác vô cùng sợ hãi.

Từ khi mổ thất bại, Nguyễn Ngô Sương chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu sẽ hiện ra khuôn mặt Trừng Khải nhợt nhạt. Đôi mắt tràn đầy máu tươi không nhúc nhích nhìn mình, giống như là đang tra hỏi vì sao lại hại chết ông. Nguyễn Ngô Sương thật sự rất muốn nói, không phải là mình, thực sự không phải là mình hại chết ông ấy. Nhưng mà thanh âm nghẹn ở cổ họng, thế nào đều không phát ra được.

Chất lỏng trong suốt theo hai má xẹt qua, sau đó rơi trên mặt bàn, trên đùi, cũng rơi trong lòng Nguyễn Ngô Sương. Chuyện xảy ra lần này, đối với nàng mà nói không chỉ đơn giản là một cuộc phẫu thuật thất bại, mà còn là một bóng ma ám ảnh trong lòng nàng. Có lẽ, Nguyễn Ngô Sương về sau sẽ không còn dám lên bàn mổ nữa, có lẽ, sẽ huỷ hoại sự nghiệp cả đời của nàng.

Một ngày không có cơm dưới bụng liên tục kháng nghị, nhìn cảnh sát tuỳ tiện mang tới thức ăn nhanh cho nàng, Nguyễn Ngô Sương chỉ liếc mắt một cái liền ném sang một bên. Đây là một chút tôn nghiêm làm ngươi cuối cùng, cho dù dạ dày đã đau như bị cào rách, nàng vẫn không muốn khuất phục. Hại chết người là một chuyện, nhưng Nguyễn Ngô Sương không thể thừa nhận mình vì tiền mà dùng thuốc giả cho bệnh viện Hồng Minh.

Đau trên thân thể, sớm đã không còn ảnh hưởng tới nàng. Đau trong lòng, mới là hiểu rõ nhất. Nhớ nhung, luôn đặt trên một người cứ vậy lan tràn toàn thân. Nguyễn Ngô Sương trong đầu nghĩ đến Nguyễn Đa, nghĩ từng thời khắc hai ngươi đượcở bên cạnh nhau, nghĩ đến trà hương thản nhiên trên người Nguyễn Đa. Loại nhớ nhung khắc vào xương này, cơ hồ sắp làm cho nàng nổi điên.

.......................................

Tiếng đập cửa đinh tai nhức óc vang lên liên hồi, lập tức đánh thức hai người đang ngủ say trong phòng bệnh. Nguyễn Đa xoa xoa đầu có chút phát đau đi ra mở cửa, trong nháy mắt cửa mở đã bị đám người bên ngoài xô đẩy ra thật xa.

"Nguyễn tiên sinh, sau khi cục vệ sinh kiểm tra, hôm nay 7h sáng đã chính thức tuyên bố thuốc mà bệnh viện Hồng Minh mang tới xét nghiệm quả thật là thuốc giả, xin hỏi ngài đối với chuyện này có cảm nghĩ gì? Xin hỏi bệnh viện Hồng Minh sao lại dùng thuốc giả? Là vì lợi nhuận? Hay vì nguyên nhân nào khác?"

"Nguyễn tiên sinh, nghe nói con gái của ngài là Nguyễn Ngô Sương đã bị cảnh sát tạm giam được một ngày, thái độ của ngài có phải là muốn chấp nhận chuyện này? Chẳng lẽ thật như người ngoài nói là bệnh viện Hồng Minh vì lợi nhuận, không tiếc việc dùng thuốc giả tiến hành trị liệu? Cũng không sợ phải hại chết Trừng Khải tiên sinh?"

"Xin hỏi các ngươi làm như vậy không bị lương tâm bác sĩ khiến trách sao? Chắc lẽ các ngươi dùng thuốc giả không lo lắng đến tính mạng của bệnh nhân sao? Nguyễn tiên sinh! Mời ngươi trả lời vấn đề của chúng tôi, chẳng lẽ bây giờ ngươi nằm viện, sẽ mong bệnh viện này cũng sử dụng thuốc giả như bệnh viện Hồng Minh sao?"

Phóng viên nếu lên những vấn đề liên tiếp giống như ngư lôi hướng về phía Nguyễn Minh phóng tới quyết liệt, cho dù Nguyễn Minh đã giận đến mức mặt trắng bệch vẫn không có ai chịu buông tha. Nguyễn Minh ôm ngực kịch liệt thở dốc hào hển, ánh mắt đã có chút tan rã, liền vội vàng ấn chuông cấp cứu.

"Nơi này là bệnh viện! Hi vọng các ngươi đừng ở bệnh viện làm loạn! Ta là Nguyễn Đa, là Nguyễn gia Nhị tiểu thư! Các ngươi có chuyện gì cứ hỏi ta, đừng quấy rầy cha ta nghỉ ngơi!" Nguyễn Đa nói mấy câu, thành công đem đám phóng viên như mãnh thú hồng thuỷ kéo qua một bên.

Nguyễn Minh nằm trên giường bệnh nhìn Nguyễn Đa thân thể gầy yếu bị đám phóng viên vây xung quanh, tâm đau giống như là bị xé rách. Chính mình đã già thật rồi, rốt cục không thể nào bảo vệ các nàng nữa.

"Nguyễn tiểu thư, ngươi hẳn là biết nội tình bệnh viện Hồng Minh? Là con riêng của Nguyễn tiên sinh, xin hỏi mẹ đẻ của ngài là ai? Ngài tại sao lại không vào bệnh viện Hồng Minh làm việc? Hay là do tỷ tỷ ngài xa lánh, nên mới không thể vào làm?"

Đối mặt với vấn đề của phóng viên, Nguyễn Đa không hề hé răng trả lời đúng vấn đề, biểu tình trên mặt khiến cho ai cũng không nhìn ra tâm nàng nghĩ gì. "Đây là chuyện riêng tư của gia đình ta, ta không có nghĩa vụ trả lời các ngươi. Hiện tại ta chỉ muốn nói một việc, dù mọi chuyện thế nào, ta đều tin tưởng tỷ tỷ."

"Ta tin tưởng nàng không phải là một người vì lợi nhuận lại đi dùng thuốc giả mà không để ý đến tính mạng bệnh nhân. Ngược lại, nếu có người đưa thuốc giả cho nàng, nàng sẽ là người đầu tiên đứng ra nói không. Ta không biết ca mổ này rốt cục thế nào, nhưng là trong báo cáo cũng nói rằng kĩ thuật không có vấn đề. Như vậy mấu chốt cũng chỉ là ở thuốc, ta không biết là ai cố ý hãm hại bệnh viện Hồng Minh, nhưng ta hi vọng mọi người có thể yên tâm tin tưởng chúng tôi."

"Bốp bốp bốp..." Tiếng vỗ tay thâm thuý vang dội vang lên, tất cả đều theo hướng phát ra âm thanh nhìn về phía trước. Nhìn đến Trần Hề trên mặt ý cưới mà không rõ ý tứ hàm xúc, trên mặt đều loé qua chút kinh hoảng. "Tiểu Đa, nói hay lắm. Cho dù như thế nào, ta đều tin tưởng Nguyễn Ngô Sương, tin tưởng viện trưởng của chúng ta."

"Bệnh viện Hồng Minh là một bệnh viện lâu năm, có thể đứng sừng sững ở X thị lâu như vậy mà không ngã, đó là minh chứng cho thực lực không người nào có thể đánh bại, cũng sự tín nhiệm của quảng đại quần chúng. Ta tin tưởng nàng sẽ không ngu ngốc đến mức này, rằng chính ca mổ do mình làm chủ vẫn dùng thuốc giả. Cho nên, ta nghĩ hẳn đầu các ngươi là có vấn đề. Nếu các vị đại nhân phóng viên đã chán chường công việc này, muốn từ chức, ta sẽ giúp các vị đại nhân."

Phóng viên chính là những kẻ bát quái, khả năng nhìn người của họ thế nào lại không nhìn ra Trần Hề chính là hòn ngọc quý trên tay của đương kim Trần thị trưởng? Nếu đã bị thiên kim thị trưởng uy hϊếp, bọn họ cũng không dám làm khó dễ Nguyễn Đa, chỉ là bất mãn lắc lắc đầu, phẫn nộ rời đi.

"Trần Hề tỷ, cảm ơn ngươi, ngươi lại lần nữa giúp ta." Nguyễn Đa đi lên đối với Trần Hề nói

lời tạ ơn, trên mặt tiều tuỵ rõ ràng.

"Tiểu Đa, ta tới thăm bá phụ một lát, ngươi đi về nghỉ ngơi một chút được không?" Trần Hề vuốt đôi tay lạnh lẽo của Nguyễn Đa, giọng điệu hơi lo lắng khuyên nhủ. Nàng biết, vào giờ này phút này, người mệt nhọc nhất không phải là Nguyễn Ngô Sương cũng không phải Nguyễn Minh mà là Nguyễn Đa.

"Trần Hề tỷ, ta còn tốt, không có việc gì. Cái kia.. ta muốn hỏi... tỷ tỷ trong tù như thế nào?" Đối với Nguyễn Đa mà nói, chỉ có Nguyễn Ngô Sương bình an vô sự thì nàng mới có thể an tâm mà đi nghỉ ngơi.

"À? Ta cũng đang muốn nói cho ngươi chuyện này. Tuy đã kiểm tra kết luận là thuốc mang từ bệnh viện Hồng Minh là thuốc giả, nhưng không có bằng chứng chính xác Tiểu Sương mua thuốc giả. Ta cùng cha ta nói một hồi, ông mới đáp ứng giúp Tiểu Sương được ra ngoài. Cho nên ngươi cứ yên tâm đi, qua 24 giờ, nhất định Tiểu Sương được thả."

"Cám ơn ngươi, Trần Hề tỷ, ta thật sự không biết phải tạ ơn ngươi như thế nào." Nguyễn Đa bả đầu cúi thật thấp, cho dù nỗ lực khắc chế cảm xúc, nhưng trong thanh âm vẫn lộ ra vài tia run rẩy.

"Không cần cám ơn ta, ta giúp Tiểu Sương là phải rồi,, chúng ta làm bằng hữu nhiều năm như vậy. Nhưng mà bây giờ còn một việc cần giải quyết..." Trần Hề nhìn Nguyễn Đa, tư tưởng tiền hậu vẫn là đem băn khoăn của mình nói ra.

"Ngươi cũng biết, lần này người gặp chuyện không may là Trừng Khải không phải là người bình thường. Hắn là lão đại của giới điền sản X thị, ngay cả thị trường xa xỉ phẩm cũng là hắn mở. Người có quan hệ hợp tác với hắn, có lẽ dùng cả hai tay hai chân đến đều không xuể, mà người được hắn chiếu cố giúp đỡ cũng vậy. Lúc này đây hắn bỗng nhiên qua đời, có thể nói là rút dây động rừng. Nếu từng này người có quan hệ với Trừng Khải mà cùng nhau liên hợp lại làm khó dễ Tiểu Sương, ta nghĩ ngay cả phụ thân ta cũng khó bảo trụ nàng."

"Ta biết, học trò ngươi, là con gái của Trừng Khải, cũng là người thừa kế duy nhất của Trừng thị. Nếu nàng có thể ra mặt giúp Tiểu Sương nói mấy câu, ta nghĩ sẽ đơn giản hơn." Trần Hề nói xong những lời này, liền vẻ mặt lo lắng nhìn Nguyễn Đa. Đây là băn khoăn lớn nhất của nàng, cũng là đem trở ngại lớn nhất của Nguyễn Ngô Sương phóng xuất.

Trầm mặc hồi lâu, Nguyễn Đa chậm rãi ngẩng đầu lên. "Trần Hề tỷ, giúp ta trông nom ba, ta nghĩ, ta nên tới gặp Trừng Ca."

"Được, Tiểu Đa, bảo trọng!"

TBC.