- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Tiên Thương Chi Luyến
- Chương 87
Tiên Thương Chi Luyến
Chương 87
Chương 87
Ánh mắt trời ngẫu nhiên chiếu vào, làm cho căn phòng hôn ám có chút sáng sủa, đồng thời cũng đâm đau mắt Nguyễn Ngô Sươngs. Thả lỏng thân thể, tựa vào bức tường cứng rắn, ngồi xuống chiếc ghế dù một chút cũng không thoải mái. Cho dù xương cốt bị gỗ làm cho đau cũng không có phát hiện, bởi vì trong lòng nàng đã đau đến chết lặng.
Nhớ đến lúc đường điện tâm đồ dừng lại, nhớ đến lúc gương mặt người kia tái nhợt bị vải trắng bao trùm, Nguyễn Ngô Sương liền đã bị lâm sâu vào trong tự trách. Từ khi 22 tuổi bắt đầu thực hiện ca phẫu thuật đầu tiên, hạ xuống lần dao mổ đầu tiên, chính mình chưa từng phạm vào sai lầm, càng chưa từng làm cho một bệnh nhân chết trên bàn mổ.
Sao lại có thể? Tại sao lại như vậy? Một câu này, Nguyễn Ngô Sương đã tự hỏi chính mình vô số lần, rõ ràng đã cắt bỏ an toàn khối u đó, tại sao bỗng nhiên bệnh nhân lại lên cơn sốc. Rõ ràng không có chạm vào mạch máu não, tại sao bệnh nhân lại có hiện tượng xuất huyết?
Nguyễn Ngô Sương cho dù tự hỏi nguyên một buổi chiều, vẫn không thể giải thích nổi căn nguyên Trừng Khải tử vong.
Dần dần, loại nghi hoặc càng làm cho lòng nàng tự trách, thậm chí lọt vào trong cơn lốc xoáy không thể tự kiềm chế. Nghĩ đến bộ dạng Trừng Ca tuyệt vọng kêu góc, Nguyễn Ngô Sương trong lòng cũng là một trận đau đớn. Là chính mình đã huỷ diệt một gia đình hoàn hảo, làm cho một cô gái 20 tuổi mất đi phụ thân của nàng.
Nghĩ đến đây, trong óc Nguyễn Ngô Sương hiện lên người đầu tiên là Nguyễn Minh. Nàng không biết liệu chuyện mình gặp chuyện không may Nguyễn Minh có biết hay không, lại càng không dám tưởng tượng thân thể đã không còn khoẻ mạnh như trước của Nguyễn Minh nếu nghe được tin này sẽ ra thế nào? Còn có Tiểu Đa, Tiểu Đa sao có thể hứng chịu đả kích này nữa?
Thật phiền, thực sự quá phiền. Nguyễn Ngô Sương lần đầu tiên cảm thấy, mình lại dĩ nhiên vô dụng như vậy.
"Ba, ngươi ăn chút cháo được không? Cho dù ngươi lo lắng tỷ tỷ, cứ như vậy cũng không phải biện pháp. Nếu tỷ tỷ biết ngươi phải vào viện lại còn không chịu ăn uống, nàng sao có thể an tâm?" Thanh âm Nguyễn Đa lo lắng trong phòng bệnh trống rỗng vang lên, mà đối với thỉnh cầu của Nguyễn Đa, Nguyễn Minh vẫn đang xem nhẹ, lẳng lặng nhìn trên tin đang đưa về bệnh viện Hồng Minh.
"Ba"
"Bộp!!" Âm thanh vang dội chua chát kí©h thí©ɧ màng tai Nguyễn Đa, nhìn bát cháo bị Nguyễn Minh hất đổ, trong mắt Nguyễn Đa là khó hiểu lại sốt ruột.
"Ha ha, bây giờ làm sao ta có thể nuốt trôi cháo? Tỷ tỷ ngươi sao có thể hồ đồ như vậy, cư nhiên lại vì tiền mà dùng thuốc giả, ta thật không tin được cơ nghiệp ta cố gắng cả đời gây dựng, thế nhưng lại thua trong tay nàng."
Có lẽ trên thế giới chuyện bi ai nhất chính là không được người khác tin tưởng, mà chuyện để cho người khổ sở, đó chính là người mình yêu không tin mình.
Sắc mặt Nguyễn Đa từ khi Nguyễn Minh nói xong trong nháy mắt trở nên trắng bệch, nàng không thể tin được người trước mắt có thể nói ra những lời đó chính là người cha luôn đau lòng cho lắng cho tỷ tỷ. Trong lòng có tiếc nuối, cũng thay Nguyễn Ngô Sương không cần bận tâm, càng nhiều là đối với người còn đang phải ngồi trong cục cảnh sát mà đau lòng.
"Ba, mặc kệ như thế nào, ta đều hi vọng ngươi có thể thu hồi lại những lời đó. Ngươi là phụ thân tỷ tỷ, cũng là người mà nàng yêu thương quý trọng. Nếu để nàng nghe được những lời này, ngươi có biết nàng sẽ bị thương tâm không? Mặc kệ người ngoài nói thế nào, cũng không quản Trừng tiên sinh chết có phải là do thuốc giả hay không, ta đều luôn tin tưởng tỷ tỷ."
"Bởi vì ta hiểu nàng, bởi vì ta biết nàng, cho nên ta không tin tỷ tỷ vì một chút tiền lời mà phải đi dùng thuốc giả hại chết bệnh nhân. Ngươi là phụ thân của tỷ tỷ, hẳn phải là người hiểu biết nàng nhất, vì cái gì đến bây giờ ngươi lại không tin tưởng nàng?"
"Tiểu Đa..."
"Ba! Mời ngươi hãy nghe ta nói xong được không?"
Nguyễn Minh vừa mở miệng đã bị Nguyễn Đa đánh gãy, hắn cứ vậy nằm trên giường, kinh ngạc nhìn người con gái lần đầu tiên đối với mình nói ra những lời như vậy."Ba, có lẽ ngươi cho rằng ngươi thực hiểu biết tỷ tỷ, nhưng kỳ thật ngươi đến gặp nàng, cũng chỉ là một tầng nguỵ trang mà thôi."
"Tỷ tỷ vẫn đều tỏ ra kiên cường mà thôi, kỳ thật nàng rõ ràng so với bất luận kẻ nào đều yếu ớt. Nàng tuy rằng là viện trưởng của bệnh viện Hồng Minh, vẫn chỉ là một nữ nhân mà thôi. Đã trải qua chuyện như vậy, nàng sao lại có thể không sợ hãi? Ba, ta thật sự rất thương tâm nàng, ta thà rằng người bị tống vào ngục là ta cũng không hi vọng tỷ tỷ không bị đối đãi như vậy."
Nói xong câu cuối cùng, Nguyễn Đa cơ hồ là rống. Mà những lời này, cũng hoàn toàn đánh thức Nguyễn Minh. Hắn nhìn Nguyễn Đa ngồi xổm bên dưới, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai nàng. Nguyễn Đa lại không cảm kích ý tử của Nguyễn Minh, mà hất tay Nguyễn Minh chạy ra khỏi phòng bệnh.
Mà ngay tại lúc nàng đi ra, Trần Hề liền tiến vào. Kỳ thật lúc vừa rồi, nàng cũng đã đứng ở cửa, chính là Nguyễn Đa chạy quá vội vàng mà không nhìn thấy nàng thôi. Trần Hề không nói lời nào, dọn chiếc bát cùng cháo bị đổ dưới nền, trong óc vọng lại đó là những lời Nguyễn Đa vừa nói.
Đến bây giờ, nàng rốt cục mới hiểu được Nguyễn Ngô Sương vì sao lại yêu Nguyễn Đa, bởi chính vì, người này rất đáng để yêu. Nếu như trước kia, có ai hỏi trên thế giới yêu Nguyễn Ngô Sương nhất là ai, Trần Hề sẽ không chút đắn đo trả lời là chính nàng. Nhưng đến lúc này, nàng đã hoàn toàn không cần tự nhìn lại mà sẽ nói thẳng tên người kia - Nguyễn Đa.
Có lẽ, chính mình cho tới bây giờ đều không hiểu biết chân chính Nguyễn Ngô Sương. Có lẽ, yêu của mình đối với nàng chỉ là nhất thời mê luyến mà thôi. Bởi vì phân yêu này, so sánh với của Nguyễn Đa, thật sự quá mức nhỏ bé. Đến tột cùng yêu một người đến mức nào, mới có thể sau khi trải qua thống khổ như vậy vẫn nguyện ý thay đối phương hứng chịu tất cả?
"Tiểu Hề, ngươi về đi, ta có thể một mình ở đây" Nguyễn Minh nhìn Trần Hề ngồi bên giường bệnh, hơi xin lỗi nói. Hiện tại Nguyễn Minh ra rút đi vẻ huy hoàng, tóc đen cũng đã hoá bạc, vốn gương mặt tuấn tú đã sinh ra nhiều nếp nhăn. Nguyễn Minh như vậy, thế nào là thiên tài trong giới y học? Thế nào vẫn là vị viện trưởng mà quan trường, thương trường mọi người đều nịnh bợ?
Thời gian là vạn năng, nó cải biến Nguyễn Minh, cũng cải biến hết thảy. Mà trên thế giới, chỉ có một thứ không bị thời gia ăn mòn đó là chân tình. Nguyễn Đa đối Nguyễn Ngô Sương là như thế, Nguyễn Ngô Sương đối Nguyễn Đa cũng là như thế.
"Bác, không sao cả, ta chờ đến khi Tiểu Đa quay lại, ta nghĩ nàng sẽ không cứ vậy mà bỏ đi, bởi vì nàng nhất định sẽ không can tâm để người một mình ở nơi này. Hơn nữa, ta có đôi chút muốn nói với ngươi." Nguyễn Minh nhìn Trần Hề vẻ mặt chân thành, cũng khôn đuổi nàng đi nữa, mà là an tâm dựa vào đầu giường chờ Trần Hề nói tiếp.
"Bác, kì thật ta nghĩ những lời Nguyễn Đa vừa nói cũng không phải là không có đạo lý. Đi theo Tiểu Sương làm việc lâu như vậy, ta hoàn toàn tín nhiệm nàng. Ta cũng tin tưởng nàng sẽ không vì một ít tiền mà dùng thuốc giả làm hại bệnh nhân. Huống chi, nếu Tiểu Sương dùng thuốc giả cho bệnh viện, tại sao các bệnh nhân khác không gặp chuyện không may, mà chỉ duy mỗi Trừng Khải? Như vậy, có phải là hơi kì lạ không?"
Nghe Trần Hề nói đến nửa đoạn đầu, Nguyễn Minh đã lâm vào bên trong trầm tư. Liền ngay cả Trần Hề đều đối với Nguyễn Ngô Sương không hề nghi ngờ, mà chính mình là phụ thân của nàng, thế nhưng lựa chọn không tin tưởng nàng. Trong nháy mắt, áy náy, tự trách, hỗn loạn đau lòng đều theo ngực trào ra, thiếu chút nữa làm cho Nguyễn Minh lại lần nữa phát bệnh.
Nhưng mà lúc hắn không khống chế được cảm xúc của mình, Trần Hề lại bỏ thêm một quả bom khác lớn hơn nữa.
"Ý ngươi là, chuyện này là có người khác phá rối? Muốn hãm hại Tiểu Sương và bệnh viện Hồng Minh?" Nguyễn Minh ngẩng đầu nhìn Trần Hề, vốn ánh mắt đυ.c ngầu mờ mịt trở nên dị thường sáng ngời, trong đó còn có giọng nói lạnh không diễn tả nổi.
"Bác, trước mắt ta còn chưa thể vội vàng kết luận, nhưng trực giác của ta nói cho ta biết nhất định sự tình không đơn giản. Tiểu Sương làm việc, tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì. Mà toàn bộ ca phẫu thuật, ta cũng đi theo một bên, trong đó cũng không có chút sai sót kĩ thuật nào. Cho nên ta nghĩ nguyên nhân Trừng Khải bất ngờ tử vong là tại thuốc."
Lời Trần Hề nói, giống như điểm bút vẽ mắt rồng, chỉ một câu nói toạc ra người trong mộng.
.......................................
Đứng ở trên tầng cao nhất của bệnh viện, Nguyễn Đa nhìn xuống bên dưới dòng xe như nước chảy, thế nhưng có một loại cảm giác thật xa vời. Lấy điện thoại ra, giống như trước đây gọi điện cho Nguyễn Ngô Sương, cùng đợi thanh âm quen thuộc kia của nàng, mà đáp trả chỉ là tin điện thoại đã nằm ngoài vùng phủ sóng.
Đã qua một ngày như vậy, trạng thái cứ vậy trì độn, từ buổi sáng cùng tỷ tỷ tách ra, trái tim vẫn như đang treo trên cao, phập phồng không dứt. Rõ ràng đã có dự cảm có điềm xấu, vì cái gì không ngăn cản tỷ tỷ, lại còn để cho nàng tới viện? Nếu mà không cho nàng đi, có phải là sẽ không phát sinh chuyện như vậy? Tỷ tỷ bây giờ cũng không phải vào trong ngục giam.
Nếu như vậy, nếu như vậy, chỉ tiếc, trên thế giới vĩnh viễn không có chữ nếu.
Ngón tay gắt gao cắm vào da thịt, lại vẫn không muốn buông ra. Đau trên người, là không thể so sánh với đau trong lòng. Thân thể tuy rằng bị gió lạnh thổi vào có chút cứng ngắc, nhưng Nguyễn Đa vẫn không có ý muốn quay về. Nếu là trước kia, ngươi kia nhất định sẽ ra vẻ tức giận đi tới, đem quần áo choàng lên người mình, sau đó nghiêm khắc nói cái gì đó... Nhưng mà.. Tỷ tỷ đã bị bắt đi mất rồi.
Nghĩ Nguyễn Ngô Sương bị nhốt ở nơi không có thiên lý, Nguyễn Đa đã không khống chế được nhớ rất nhiều.
Tỷ tỷ rốt cục có ăn cơm không? Nơi đó đồ ăn nhất định khó ăn, tỷ tỷ sẽ không quen. Bây giờ đã là buổi tối, tỷ tỷ có ngủ được không? Nhưng mà trải qua chuyện hôm nay, tỷ tỷ ngủ có bị ác mộng không? Nếu gặp ác mộng mà tỉnh lại, không có mình bên cạnh, ai sẽ hống nàng?
Tuy rằng những việc Nguyễn Đa nghĩ đều là những việc vô cùng nhỏ nhặt, nhưng từng đó cũng có thể lột tả được quan tâm của nàng tới Nguyễn Ngô Sương. Việc đã đến nước này, mỗi người nhất định đều khó đối mặt. Mà Nguyễn Ngô Sương bị bắt, Nguyễn Minh bị bệnh, bệnh viện Hồng Minh bị niêm phong, từng sự việc một theo truyền hình truyền tin, cũng đặt toàn bộ lên người Nguyễn Đa.
Trần Hề hé cửa, nhìn Nguyễn Đa thân thể như sắp bị gió thổi ngã, lại có cảm tưởng muốn ôm nàng vào lòng. Trần Hề nghĩ vậy, cũng làm như vậy. Bước nhanh lên phía trước, đem người đang đứng trước gió kéo vào lòng, sau đó giống như vuốt ve một sủng vật nhẹ nhàng vuốt đầu Nguyễn Đa. Ôm này, có thân tình, có tình bạn, duy chỉ không có tình yêu.
"Gió như vậy mà còn đứng đây, ngươi muốn cho chính mình cũng bị bệnh sao? Ta biết ngươi lo lắng cho Tiểu Sương, nhưng sự tình cũng không thể nhất thời giải quyết được đúng không? Cho nên ngươi nghe lời ta, tự bảo trọng bản thân biết không?" Xem ra, Trần Hề không chỉ có động tác là đem Nguyễn Đa trở thành con nít, mà trong ngôn từ cũng như là đang dỗ dành trẻ nhỏ.
Nghe Trần Hề nói, nước mắt Nguyễn Đa không tự chủ chảy ra. Hôm nay, trước mặt Nguyễn Ngô Sương nàng không khóc, trước mặt Nguyễn Minh nàng càng không muốn khóc. Nhưng đến giờ khắc này, nàng đã không nhịn được nữa.
"Trần Hề tỷ... Cảm ơn ngươi."
Chương 88
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Tiên Thương Chi Luyến
- Chương 87