Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiên Thương Chi Luyến

Chương 85

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 85

"Tỷ tỷ... Ngươi ăn bánh sinh nhật chưa?"

Nguyễn Ngô Sương như thế nào cũng không ngờ rằng, Nguyễn Đa sau khi trải qua chuyện như vậy mà sau khi tỉnh lại câu đầu tiên nói đến lại là câu này. Trong lòng có cảm giác ấm áp vì được quan tâm, mà hơn cả là đau lòng người này. Rõ ràng là lòng nàng khó chịu như vậy, lại còn làm bộ như không có gì chỉ chăm chú đến việc chúc sinh nhật mình. Tột cùng là nàng yêu mình đến chừng nào sâu đậm, mới có thể làm nên hết thảy những việc này?

Nghĩ đến đây, Nguyễn Ngô Sương kìm lòng không được đem Nguyễn Đa ôm vào trong lòng. "Tiểu Đa, đừng như vậy được không? Nếu khó chịu, không cần ép cười, ngươi như vậy sẽ chỉ càng làm ta đau lòng." Nếu mọi việc thật sự có thể chuyển đổi, Nguyễn Ngô Sương nguyện ý thay Nguyễn Đa gánh chịu từng đó thống khổ. Bởi vì nàng biết người này tận bây giờ đã không còn đủ sức chống chịu đả kích lớn hơn nữa.

"Tỷ, ta thật sự không sao. Từ nhỏ đến lớn mẹ vẫn đối xử với ta như vậy, mỗi tối đều đi ra ngoài, sau đó đêm còn không về. Buổi sáng hôm sau thì trở lại và ném cho ta một cái màn thầu, sau đó liền ngồi vào bàn uống rượu. Có đôi khi ta còn không dám nhìn vào mẹ, bởi vì mỗi lần ta lén nhìn, mẹ đều đánh ta."

Lúc Nguyễn Đa nói, Nguyễn Ngô Sương đều đang chăm chú quan sát gương mặt nàng. Khoé miệng kia, rõ ràng là mang theo tia cười, lại làm cho người vô cùng xót xa. "Tiểu Đa... Tiểu Đa... đừng nói nữa, không cần nói thêm nữa. Về sau sẽ không còn việc như vậy xảy ra, ta sẽ không để cho bất cứ kẻ nào làm tổn thương ngươi, dù là chính ta cũng không thể."

Đem khối thân thể kia siết chặt, phải đến khi xương sườn phát đau mới chậm rãi buông ra. Có lẽ đôi lúc, nói quá nhiều, cũng không bằng một cái ôm chặt. "Tỷ tỷ, ngươi còn chưa ăn tối phải không? Chúng ta đi ăn được không? Ăn bánh sinh nhật!"

Nguyễn Đa bỗng nhiên kéo Nguyễn Ngô Sương từ trên giường đứng dậy, sau đó hai người hướng dưới lầu chạy xuống. Bởi vì bây giờ đã là hơn 10 giờ tối, người hầu Nguyễn gia cùng Nguyễn Minh đã đi ngủ hết. Tới phòng khách, hai người cũng không bật đèn , mà là bưng chiếc bánh kem sinh nhật trên bàn đi ra sau cửa vườn hoa.

Cho dù đã tiến vào đêm, nhưng X thị đèn đuốc vẫn sáng trưng. Hai người đem bánh đặt trên bậc thang, sau đó ngồi song song cạnh nhau. Đèn tường mờ nhạt chiếu lên mặt hai người, đem không khí lúc này tô đậm ấm áp. Có lẽ là do thời tiết, đêm nay sao dị thường sáng rõ, mà trên trời đêm cũng phiếm một ít sắc xanh đậm.

"Tỷ tỷ, nhớ rõ lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, chính là tại trong hoa viên này. Ngươi lúc đó, mặc váy trắng liền áo, thật sự là nhìn như một Thiên Sứ. Ngươi là người đẹp nhất trước tới nay ta gặp, hồi đó, ta liền đã thích ngươi. Có lẽ đây là thứ mà mọi người hay gọi là nhất kiến chung tình, có lẽ đây là ràng buộc đã in sâu vào máu hai chúng ta."

Thanh âm Nguyễn Đa mềm nhẹ phát ra vào lúc này, giống như một phát thanh viên của đài truyền hình, có ma lực có thể thôi miên bất cứ kẻ nào. Nguyễn Ngô Sương cũng không muốn ngắt ngang lời nàng, vì thế liền tựa đầu vào vai Nguyễn Đa, lẳng lặng lắng nghe.

"Sau khi nhìn thấy ngươi, trong óc ta đều là tưởng tượng về ngươi. Khi ta rời khỏi Nguyễn gia, ta cũng không hề luyến tiếc nơi ở, mà chỉ sợ là về sau không còn được nhìn thấy ngươi nữa. Thật may, lần chia ly đó cũng không phải quá lâu, ta rất nhanh gặp lại được ngươi, nhưng mà khi đó giữa ta và ngươi còn có khoảng cách."

"Tiểu Đa. Thực xin lỗi." Nguyễn Ngô Sương thật lòng hướng Nguyễn Đa giải thích, nàng biết, hai người sở dĩ phát sinh nhiều chuyện như vậy, hoàn toàn là do mình cố chấp mà ra.

"Tỷ, không cần giải thích. Ta nói những điều này, không phải là để nghe ngươi xin lỗi, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, ngay từ lần gặp mặt đầu tiên, ta đã không thể kiềm chế thích ngươi."

"Trước kia là do tuổi ta còn nhỏ quá, cũng không hiểu được loại thích này là gì. Nhưng thời gian ở Pháp 8 năm, ta thật sự đã trưởng thành, ta đã không còn là hài tử năm đó nữa. Ta biết, ta yêu ngươi, càng ngày càng nhiều, thậm chí đã yêu đến mức quên đi cả bản thân. Tỷ... Hiện tại ta thực sự rất vui vẻ, có ngươi cùng ta, ta đã rất thoả mãn."

"Tiểu Đa..." Nguyễn Ngô Sương ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn cặp con ngươi đen láy của Nguyễn Đa. Hai người kìm lòng không được hôn lấy nhau. Chiếc hôn này, không mang theo du͙© vọиɠ. Chỉ đơn giản là muốn hôn đối phương, khiến cho tâm hồn hoà làm một.

"Vậy... Tỷ tỷ... Chúng ta ăn bánh đi..." Nguyễn Đa bị Nguyễn Ngô Sương hôn thất điên bát đảo xong, tựa vào lòng nàng đứt quãng nói.

"Được, Tiểu Đa muốn làm gì chúng ta sẽ làm đó." Nguyễn Ngô Sương chiều theo ý Nguyễn Đa, bắt đầu cắt chiếc bánh kem được làm cực kì tinh xảo.

Không thể không nói, Nguyễn Minh đã chuẩn bị sinh nhật cho Nguyễn Ngô Sương mất không ít tâm tư, chỉ cần nhìn bên ngoài chiếc bánh cũng biết là giá trị nhất định xa xỉ. Sắc bơ thuần trắng mang theo hoa văn vây xung quanh bánh, bên dưới dùng sô cô la làm thành cột trang trí. Bơ trên mặt bánh đúc hình hai người nhỏ nhắn,, cho dù không nhìn kĩ cũng biết đó là hai nữ nhân.

Đối với việc làm của Nguyễn Minh như vậy, Nguyễn Ngô Sương có chút dở khóc dở cười. Tưởng tượng một lão nhân đã hơn 50 tuổi ở tiệm bánh ngọt yêu cầu thợ đúc hai tiểu cô nương, Nguyễn Ngô Sương thật nghĩ không còn mặt mũi nào nữa, đành bật cười thành tiếng.

"Tỷ, Ngươi làm sao vậy?" Nguyễn Đa ở một bên nhìn thấy Nguyễn Ngô Sương cười run hết cả người, khó hiểu hỏi.

"A? Không có gì, không có gì đâu, chỉ là nghĩ tới một số việc mà thôi." Nguyễn Ngô Sương vội vàng che giấu thất thố, sau đó đem miếng bánh đã cắt rời ra cho Nguyễn Đa, chính nàng cũng cắt một khối nhỏ. Nguyễn Ngô Sương cho tới bây giờ đều không thích ăn đồ ngọt, thói quen này tựa như từ nhỏ đã dưỡng thành.

Mặc kệ là trước đây, hay là bây giờ đã trưởng thành, Nguyễn Ngô Sương đối với chuyện sinh nhật ăn bánh kem vẫn không hề có hứng thú. Nhưng mà... ánh mắt Nguyễn Ngô Sương hướng về Nguyễn Đa ngồi một bên ăn, tựa hồ người này rất thích!

"Tiểu Đa, ngươi không phải là rất thích ăn bánh kem đấy chứ?"

Nguyễn Ngô Sương vẫn là không nhịn được hỏi ra, bởi vì trong ấn tượng của nàng, Nguyễn Đa luôn ăn rất ít. Cho dù là thức ăn gì, ngon hay quý hiếm, đều không khiến cho nàng thèm ăn. Vì chuyện này, Nguyễn Ngô Sương cùng vυ" Phương không biết đổ bao nhiêu tâm sức, hi vọng Nguyễn Đa ăn được một chút cơm.

"Không phải, chính là ta cảm thấy đã là sinh nhật thì nên ăn bánh thôi. Giống như trước đây, mỗi lần đứa nhỏ hàng xóm bên vách sinh nhật, bố mẹ kia đều mua cho đứa nhỏ ấy một chiếc bánh. Tuy rằng bọn họ rất nghèo, nhưng lần nào cũng đều mua cho đứa nhỏ."

Nghe Nguyễn Đa nói, làm cho Nguyễn Ngô Sương không khỏi xót xa. Nàng biết, Nguyễn Đa cũng không biết sinh nhật của mình, mà trên thế giới này người duy nhất biết được sinh nhật của nàng, nhưng cũng chưa bao giờ cho nàng một bữa tiệc sinh nhật. Ôm chầm lấy thân thể gầy yếu, Nguyễn Ngô Sương thế này mới phát hiện thân nhiệt Nguyễn Đa đã trở nên lạnh lẽo, không có chút độ ấm.

"Tiểu Đa, không thể ngồi đây nữa, thân thể ngươi không tốt, chúng ta đi về ngủ đi."

"Vâng."

Hai người từ cửa sau trở về phòng, cho dù nơi này lại khôi phục im lặng, lại vẫn xinh đẹp như cũ. Ánh trăng sáng tỏ soi vào chiếc bánh bị cắt đi một phần tư, hai tiểu cô nương làm bằng bơ cũng trở nên thực sinh động.

Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Ngô Sương với tay tắt chuông báo. Bên người đã trống không, vẫn còn lưu lại thản nhiên mùi. Nghĩ đến tối qua sau khi về phòng, Nguyễn Đa chủ động dâng lên cái hôn ngây ngô, còn có tiếng chúc mơ hồ tỷ tỷ sinh nhật khoái hoạt. Có lẽ ngay cả Nguyễn Ngô Sương đều không có phát hiện, miệng nàng lúc này bất giác cong lên cười nhàn nhạt.

Rửa mặt xong, Nguyễn Ngô Sương không để ý đến trang điểm liền đi xuống lầu. Bởi vì nàng nhớ rõ hôm nay có một cuộc giải phẫu trọng yếu cầu phải làm. Cũng không phải là cuộc giải phẫu khó khăn lắm, chỉ là cắt bỏ một cái u lành ở não, nhưng bệnh nhân lại là một người hết sức quan trọng.

Một người trong trong giới thượng lưu của X thị điền sản tiếng tăm lừng lẫy - Trừng Khải, đồng thời cũng là chủ tịch của thị trường sản phẩm xa xỉ. Cơ hồ hắn chỉ động một cái, toàn bộ X thị đều phải thay đổi theo. Liền ngay cả phụ thân của Trần Hề là thị trưởng đều phải cho hắn vài phần mặt mũi, càng miễn bàn Nguyễn Ngô Sương chỉ là một bác sĩ nhỏ nhoi.

Cho nên, ngày hôm nay khi Trừng Khải nhập viện, các bác sĩ của bệnh viện Hồng Minh đều họp bàn. Kết quả cuối cùng đó là, để Nguyễn Ngô Sương thực hiện ca giải phẫu. Thứ nhất, Nguyễn Ngô Sương thân là viện trưởng, nàng có địa vị, xem như làm cho Trừng Khải có mặt mũi. Mà điểm thứ hai là, giải phẫu tuy đơn giản, nhưng cũng không thể không có khả năng phát sinh chuyện ngoài ý muốn.

Bác sĩ cũng chỉ là bác sĩ mà thôi, bệnh viện chỉ là nơi bọn họ duỗi quyền cước, lại không hề thân quen. Nếu lần này phẫu thuật thành công, mình cũng chỉ được một ít tiền. Mà nếu ngược lại, phẫu thuật thất bại, việc chờ đợi trước mắt không chỉ đơn giản là bồi thường. Có khả năng cao, sẽ chôn vùi cả tiền đồ. Cho nên, với áp lực lớn như vậy, từng đó bác sĩ cũng chỉ dám đem khối thịt mỡ lớn đó giao cho Nguyễn Ngô Sương.

"Tỷ? Làm sao vậy? Thân thể không thoái mái sao?" Nguyễn Đa đem bữa sáng vυ" Phương đã làm bưng lên, nhìn Nguyễn Ngô Sương gương mặt có chút trầm trọng lo lắng hỏi. Theo hướng giọng nói, Nguyễn Ngô Sương chậm rãi ngẩng đầu, ánh vào mi mắt đó là Nguyễn Đa một thân mặc áo mao sam mầu trắng ngà, quần bò tối màu, tóc thả rối tung phía trước.

Nguyễn Đa ăn mặc như vậy, bớt đi một tia thanh trần thoát tục, thêm một tia thân thiết gần gũi, làm cho tâm tình Nguyễn Ngô Sương trong nháy mắt cũng tốt lên.

"Không có gì, chính là hôm nay ta phải thực hiện một ca giải phẫu khá quan trọng, có chút lo lắng mà thôi.

Đối với chuyện của bệnh viện, Nguyễn Đa không hiểu biết lắm, nhưng nàng có thể nhìn ra biểu tình của Nguyễn Ngô Sương biết được rằng giải phẫu này có bao nhiêu trọng yếu. Năng lực của Nguyễn Ngô Sương mọi người đều biết, nếu không có thực lực, mặc cho ai cũng không thể có được thành tựu như nàng. Nếu có thể khiến cho tỷ tỷ lộ ra biểu tình khó xử như vậy, ca giải phẫu này hẳn là thật khó khăn đi?

Nếm qua điểm tâm, Nguyễn Ngô Sương như thường ngày đưa Nguyễn Đa tới trường đại học. Trải qua chuyện ngày hôm qua, tuy rằng người biết Nguyễn Đa là giáo viên không nhiều, nhưng mà ở mức độ nhất định nào đó cũng có một ít cảnh giác. Nguyễn Ngô Sương biết mình hôm qua đưa tiền cho Hoa Phượng sẽ làm nàng tạm thời không gây phiền toái. Cho nên cũng an tâm để Nguyễn Đa tới trường làm việc.

Dọc theo đường đi, hai người đều im lặng hưởng thụ thanh thản, nhưng mà Nguyễn Ngô Sương luôn cẩn thận lại phát hiện Nguyễn Đa hôm nay so với mọi ngày không giống nhau. "Làm sao vậy? Sợ mẹ còn đến tìm sao? Yên tâm đi, ngày hôm qua ta đã cho nàng tiền, nàng hẳn là sẽ không đến nhanh như vậy." Nghĩ đến Nguyễn Đa là lo lắng chuyện của Hoa Phượng, Nguyễn Ngô Sương tri kỷ an ủi nàng.

"Không phải, tỷ tỷ, ta cũng không biết là có chuyện gì xảy ra, luôn thấy trong lòng cảm giác không thoải mái, như là sẽ có chuyện gì không may, tóm lại ngươi lát nữa lái xe tới bệnh viện phải cẩn thận biết không?" Nguyễn Đa đứng bên cạnh xe dặn dò Nguyễn Ngô Sương, sau đó nhìn đồng hồ đã không còn kịp giờ, liền chạy vào trường học.

Nguyễn Đa bóng dáng Nguyễn Đa rời đi, Nguyễn Ngô Sương trên mặt biểu lộ tia cười hạnh phúc. Cuộc sống như vậy, làm cho nàng thực thoả mãn.

Chương 86
« Chương TrướcChương Tiếp »