Chương 83

Chương 83

Khi tầm mắt đọng trên gương mặt người kia, Nguyễn Đa chỉ cảm thấy toàn thân máu như đông lại. Khuôn mặt này, tuy rằng đã nhiều năm không gặp, tuy so với người ấy đã già đi rất nhiều, nhưng vẫn khiến cho Nguyễn Đa chỉ cần liếc mắt nhìn qua cũng có thể nhìn ra.

"Mẹ..." Nguyễn Đa nhẹ giọng kêu người đang cầm lấy tay nàng, trong thanh âm mang theo chút kích động run run. Đến tột cùng đã bao nhiêu lâu không gặp lại người này? Từ hồi 7 tuổi năm ấy bị bỏ lại Nguyễn gia, chính mình còn chưa gặp lại nữ nhân này. Suốt mười tám năm, một bà mẹ thế nhưng bỏ rơi đứa con gái của mình suốt mười tám năm!

Nghĩ vậy, trong lòng Nguyễn Đa ko ức chế được khẽ đau, thời thơ ấu cũng cũng lập tức từng giọt hiện lên trước mắt. Góc tối nhỏ hẹp âm u, bánh màn thầu mốc meo phát cứng, còn có tiếng nhục mạ chửi bới đâm vào lòng, từng quyền cước đấm đá không lưu tình... Hoa Phượng có lẽ vĩnh viễn sẽ không biết, nàng từng đối với Nguyễn Đa làm hết thảy, đã trở nên một bóng ma trong lòng đứa nhỏ này.

"Tiểu Đa! Ngươi thật sự là Tiểu Đa! Thật sự là con gái mười tám thay đổi a, chỉ chớp mắt đã lớn nhanh như vậy, cũng không uổng mẹ tìm ngươi nhiều năm như vậy. Ta... lần này đến, là muốn hỏi một chút ngươi sống ở Nguyễn gia thế nào? Ngươi sao lại đến trường học làm cô giáo? Có phải là lão già Nguyễn Minh cái gì cũng không cho ngươi? Đem toàn bộ tài sản đều cho cái tỷ tỷ gì đó của ngươi?"

Hoa Phượng một bên dùng sức lay lay bả vai Nguyễn Đa, một bên lớn tiếng hỏi Nguyễn Đa. Lớp phấn dày trên mặt do biểu tình quá dữ tợn mà có chút rạn nứt, thậm chí một ít nước miếng phun ra đều trúng trên người Nguyễn Đa. Nhưng mà này đó, cũng không phải điều khiến Nguyễn Đa chú ý. Nàng cũng không trả lời vấn đề của Hoa Phượng, chỉ là yên lặng nhìn người mẹ ruột của mình.

Lúc vừa mới bắt đầu, Hoa Phượng còn có thể tự nói chuyện một mình. Nàng vừa nóng lòng muốn biết địa vị của Nguyễn Đa ở Nguyễn gia, đồng thời cũng muốn lấy trên người Nguyễn Đa một ít tiền. Nhưng mà sau khi nàng nói rất nhiều, lại phát hiện Nguyễn Đa không đáp trả một lời. Mặt mắt đen như trân châu, tựa hồ mang theo nỗi chán ghét cùng với... khinh bỉ? Là khinh bỉ sao?

Hoa Phượng thầm nghĩ như vậy, bỗng nhiên nở nụ cười, khí lực trên tay cũng càng lúc càng lớn. "Ta hỏi ngươi tại sao ngươi lại không trả lời ta! Như thế nào? Ngươi là định không nhận người mẹ này có phải không? Đừng tưởng rằng ngươi bây giờ được ở lại Nguyễn gia là có chỗ dựa, ở trong mắt lão già Nguyễn Minh kia, ngươi vĩnh viễn là do ta sinh ra! Ngươi vĩnh viễn đều thua kém với tỷ tỷ kia, ngươi chính là đồ tiện nhân ta sinh ra mà thôi!"

Lời nói khó nghe như mưa vùi dập bay xuống, mà Nguyễn Đa cũng không nói một câu, bình tĩnh như là người ngoài đứng xem kịch.

Không hề nghi ngờ, phản ứng như vậy càng làm cho Hoa Phượng bùng nổ hoàn toàn. Ngón tay dài không lưu tình chút nào nâng lên sau đó là hạ xuống... Trong nháy mắt, gương mặt Nguyễn Đa vốn tái nhợt in hằn năm dấu tay đỏ tươi. Nhưng... cho dù là như vậy, Nguyễn Đa vẫn không nói được lời nào chỉ nhìn Hoa Phượng.

"Như thế nào? Ngươi nhìn rồi định làm gì ta? Ta chính là đánh ngươi đấy thì sao? Nguyễn Đa, ta nói cho ngươi, đừng có mà cùng ta phân này phân nọ, nếu ta sinh ra ngươi, ta chính là mẹ của ngươi cả đời!" Hoa Phượng bị ánh mắt Nguyễn Đa nhìn như vậy có chút sợ hãi, ngữ khí nói chuyện rốt cục cũng buông lỏng một chút.

Hai người cứ vậy giằng co hồi lâu, Hoa Phượng cũng dần dần mất hết kiên nhẫn. Hơn nữa nơi này là trường học, một trò khôi hài vừa rồi đem đến không ít ánh mắt chú ý của sinh viên hiếu kì. Nghĩ đến đây, Hoa Phượng trực tiếp đưa tay đoạt lấy túi của Nguyễn Đa, nhìn đến số tiền có ở trong, hai mắt có chút sáng rực. Nếu không tìm hiểu được tin tức gì, thì lấy được ít tiền cũng không sai.

"Mẹ... Tiền này ngươi không thể lấy được... Đó là..." Đó là tiền dùng để mua quà sinh nhật cho tỷ tỷ. Sau một câu, Nguyễn Đa cũng không nói ra miệng, mà là nghẹn ở trong cổ họng. Trong tiềm thức, nàng cũng không muốn nói cho Hoa Phượng biết quan hệ của Nguyễn Ngô Sương cùng mình, thậm chí không muốn để cho Hoa Phượng và Nguyễn Ngô Sương có chút liên quan gì.

"Cái gì! Dựa vào cái gì mà ta không thể lấy? Ta nói cho ngươi, tiền của ngươi chính là tiền của ta, ngươi cho mẹ ngươi một ít tiền chẳng lẽ không được sao! Nếu không phải ta sinh ra ngươi, ta cũng đâu đến nỗi này! Sớm biết vậy năm đó ta đem ngươi phá đi, bây giờ cũng sẽ không có chuyện ngươi lông cánh cứng cáp rồi không muốn nhận người mẹ này!"

Mẹ, đến tột cùng là loại tồn tại như thế nào, Nguyễn Đa đã không thể tưởng tượng ra được. Bởi vì người kia từng cho mình sinh mệnh, lúc này đang dùng dao từng chút dày xéo lòng nàng. Đúng vậy, nếu không có ta, ngươi sẽ sống cuộc sống trước kia. Nhưng là... như vậy ngươi sẽ vui vẻ sao?

Vì cái gì sự tồn tại của ta lại làm ngươi chán ghét như vậy, ta cũng chưa từng nói là sẽ không nhận ngươi, ngươi tột cùng là đang sợ cái gì? Sợ ta hận ngươi? Hay là sợ ta ghét bỏ ngươi? Kỳ thật ta vẫn đều muốn nói cho ngươi, ta không hề để ý trước đây phải cùng ngươi trải qua cuộc sống khốn cùng, lại càng không để tâm mỗi ngày bị ngươi đánh, bị ngươi mắng, bị ăn loại màn thầu không ai thèm ăn. Bởi vì ta biết, trong lòng ngươi cũng có khó chịu.. Bởi vì ngươi là mẹ của ta, là người cho ta sinh mệnh.

Nguyễn Đa lăng lăng đứng nguyên tại chỗ, tuỳ ý Hoa Phượng ở nơi nào giở túi tiền của mình ra. Thân thể giống như lọt vào vòng xoáy biển sâu, trầm trọng không thể hô hấp. Áp lực từ bốn phương tám hướng ùa đến, áp cho nội tạng Nguyễn Đa phát đau, xương cốt cũng giống như muốn gãy nát. Tuy rằng rất muốn giãy giụa thoát ra, lại mất đi sức lực. Phải đến khi một thanh âm quen thuộc vang lên, giống như trận mưa to buông xuống giữa sa mạc, mang đến năng lượng sống cho toàn bộ vạn vật.

"Buông đồ của nàng ra!" Thanh âm lạnh băng thấu xương mang theo hận ý cường đại, tiếng thở dốc trầm trọng cũng nói cho biết người nọ đang phải cực lực áp chế tức giận. Nguyễn Đa ngẩng đầu nhìn Nguyễn Ngô Sương hốc mắt đỏ bừng, thân thể cũng khôi phục một ít độ ấm. Tỷ tỷ... Cuối cùng ngươi cũng tới rồi, ta sắp chống đỡ không nổi nữa.

Đang đứng một bên moi tiền từ trong túi, Hoa Phượng nghe được thanh âm lạnh như băng cũng là khẽ run. Ngẩng đầu đối diện đó là ánh mắt Nguyễn Ngô Sương như mãnh thú nhìn mình. Tim hung hăng rét lạnh, trên tay mềm nhũn, chiếc bao cầm trên tay cũng rơi xuống đất. Không thể không nói, Hoa Phượng chính là con hổ giấy, nàng chỉ có thể khi dễ Nguyễn Đa, nhưng không thể áp đảo được Nguyễn Ngô Sương.

"Nguyễn... Nguyễn đại... đại tiểu thư..." Hoa Phượng vẻ mặt gượng lên ý cười kêu tên Nguyễn Ngô Sương, nói lắp cũng không chịu thua kém. Bỏ qua Hoa Phượng, Nguyễn Ngô Sương đi tới trước mặt Nguyễn Đa. Trên gương mặt tái nhợt in hắn năm dấu ngón tay đỏ rực, vốn ánh mắt sáng ngời hữu thần có chút tan rã, lại vẫn có thể cho người khác nhìn ra đau thương và khủng hoảng bên trong.

Vốn, sau khi xử lý xong công việc ở bệnh viện, Nguyễn Ngô Sương khẩn cấp về nhà, nhưng mà lại nghe được Nguyễn Đa vẫn còn chưa về nhà. Sợ Nguyễn Đa xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Nguyễn Ngô Sương lại vội vàng ra khỏi cửa, lại không nghĩ rằng lại phát sinh chuyện thế này. Giờ khắc này, Nguyễn Ngô Sương thật sự hận chính mình, tại sao phải muộn như vậy mới tới, tại sao lại để mặc cho người này chịu thêm tổn thương.

"Nguyễn đại tiểu thư... Ta... Ta là mẹ của Nguyễn Đa, cái kia... có lẽ ngươi không nhớ rõ ta, nhưng mà ta còn nhớ rõ ngươi. Tuy rằng Tiểu Đa ở nhà các ngươi có gây chút phiền toái, nhưng nàng dù sao cũng nữ nhi của Nguyễn tiên sinh. Có thể hay không cho Tiểu Đa chút mặt mũi.. Cái kia... Cho ta..." Cho ta chút tiền, cái này Hoa Phượng cũng không nói ra miệng, nhưng nàng tin tưởng là Nguyễn Ngô Sương có thể nghe hiểu ý của mình.

Quả nhiên, lời Hoa Phượng vừa rơi xuống đất, Nguyễn Ngô Sương sắc mặt không chút thay đổi từ trong ví tiền rút card đưa cho nàng. "Mật mã ở mặt sau, tuỳ tiện ngươi lấy bao nhiêu đều có thể. Nhưng mà ta cảnh cáo ngươi, đừng có tìm đến Nguyễn Đa nữa, càng đừng có xuất hiện trước mặt chúng ta.Nếu không... Ta sẽ không cho ngươi được yên ổn."

Hoa Phượng dĩ nhiên không ngờ Nguyễn Ngô Sương lại nói năng cứng rắn như vậy, hé mắt nhìn Nguyễn Đa vẫn còn sững sờ bên cạnh, sau đó cầm card phẫn nộ ly khai.

Kế tiếp, là thật lâu trầm mặc. Nguyễn Ngô Sương đem những thứ của Nguyễn Đa bị lật giở loạn ra thu thập lại, sau đó dìu thân thể cứng ngắc của nàng lên xe. Dọc theo đường đi, hai người đều không nói chuyện, Nguyễn Đa vẫn như cũ vô thần nhìn phía trước, như một con rối gỗ mất đi mạng lưới tự điều khiển, làm cho người ta đau lòng.

"Tiểu Đa..." Nguyễn Ngô Sương đem xe dừng một bên vệ đường, lo lắng nhìn Nguyễn Đa.Đây là lần thứ hai nhìn đến Nguyễn Đa nản lòng thoái chí. Giống như là tám năm về trước sau khi trải qua vụ tai nạn xe cộ.

"Tỷ.. Đau quá.." Chỉ là một câu, hoàn toàn phá huỷ phòng tuyến kiên cường của Nguyễn Ngô Sương. Nàng vươn tay đem thân thể gầy yếu của Nguyễn Đa ôm vào trong ngực, một lần một lần trấn an sau lưng.

"Tỷ... Mẹ đã trở lại, nàng thật sự trở lại. Nhưng là sao lại như vậy? Khi ta vừa mới nhìn thấy nàng, ta thật sự cao hứng. Ta nghĩ là nàng nhớ ta, cho nên tới tìm ta. Nhưng mà ta lầm rồi, nàng cho tới bây giờ vẫn không hề để ý ta! Cho tới bây giờ vẫn không coi ta là nữ nhi của nàng!"

"Ta biết không nên có yêu cầu xa vời như vậy! Ta biết ta không nên hi vọng xa vời nàng có thể nhận ta. Ta biết ta trong lòng nàng cũng chỉ là đồ tiện nhân! Ta biết! Ta đều biết hết! Nhưng ta vẫn cứ hi vọng nàng đừng đối với ta như vậy! Tỷ.. Ta thật sự đau quá! Thật sự là khó chịu! Ta thật sự sắp chịu không nổi!"

Tiếng của Nguyễn Đa vang vọng quanh quẩn khắp trong xe, đồng thời cũng rung động Nguyễn Ngô Sương, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Nguyễn Đa như vậy. Ở trong ấn tượng của nàng, Nguyễn Đa vẫn là một người cực kỳ ẩn nhẫn. Cho dù trước kia mình đối nàng làm bao nhiêu thương thương tổn, nàng cũng chỉ vụиɠ ŧяộʍ tránh vào một chỗ tối ngồi khóc.

Mà này, tám năm sau Nguyễn Đa đã lớn lên, rút đi những ngây thơ, cả người tản mát ra hơi thở lạnh lùng lãnh đạm. Giống như một chiếc ly thuỷ tinh di thế độc lập, mặc kệ thế giới rung chuyển thế nào, đều không thể dao động nàng. Nhưng mà, một Hoa Phượng lại có thể tàn phá Nguyễn Đa. Đến tột cùng, nàng đối với ngươi làm cái gì? Mới có thể đem ngươi thương thành như vậy?

"Tỷ ... Tỷ.. Ta thật là khó chịu..." Những thắc mắc tự hỏi của Nguyễn Ngô Sương bị thanh âm của Nguyễn Đa đánh gãy, cúi đầu, liền nhìn đến trên mặt nhợt nhạt Nguyễn Đa đã chảy ra cả rừng mồ hôi, thân thể gầy yếu cũng kịch liệt phập phồng. Ý thức được có thể bệnh của Nguyễn Đa lại tái phát, Nguyễn Ngô Sương vội vàng lục lọi túi của Nguyễn Đa, tìm được thuốc vội vàng đem đến trước miệng Nguyễn Đa.

"Khụ khụ... Khụ khụ..." Nguyễn Đa vừa ho khan, vừa gắt gao ôm eo Nguyễn Ngô Sương. Tựa hồ chỉ cần ôm nàng, sẽ bay hết mọi thống khổ.

"Tỷ tỷ... Thực xin lỗi... Ta đem sinh nhật ngươi làm hỏng rồi... Ta... Ta còn chưa mua.. Mua quà sinh nhật cho ngươi... Tỷ... thực... xin lỗi."

Chương 84