Chương 81

Chương 81

Nếu hiện tại không nhìn thấy Nguyễn Đa quá mệt mỏi, thì Nguyễn Ngô Sương nhất định đem nàng kêu dậy, hỏi lý do vết bầm tím trên người vì sao mà có. Dù sao thân thể Nguyễn Đa so với trước đã kém đi rất nhiều, chuyện trước đây đã không muốn nhắc lại. Nhưng là hiện tại Nguyễn Ngô Sương không muốn nhìn thấy Nguyễn Đa lại phải chịu chút thương tổn nào.

Bất đắc dĩ thở dài, Nguyễn Ngô Sương động tác cực nhẹ nhàng thay quần áo cho Nguyễn Đa, sau đó lấy rượu thuốc đồ lên vết bầm trên vai. Ngón tay dài nhỏ nhẹ nhàng xẹt qua trên da thịt tái nhợt kia chứa từng đường vết sẹo dữ tợn. Như là cơn ác mộng không bao giờ thôi ám ảnh, lúc nào cũng khắc sâu nhắc nhở sai lầm mình từng phạm phải.

Rất nhiều lúc, Nguyễn Ngô Sương đều đã suy nghĩ, nếu chính mình năm đó nhất thời mềm lòng mà lưu lại Nguyễn Đa, có phải là sẽ không mất đi Nguyễn Đa cùng với An Nghiên xuất hiện. Nếu vụ tai nạn kia, đoạt đi sinh mệnh của Nguyễn Đa, như vậy bây giờ mình sẽ thành cái dạng gì? Tàn mất? Hay là trở thành một cái xác không hồn?

Nàng, là hòn ngọc quý trên tay Nguyễn Minh, là viện trưởng trẻ tuổi nhất của X thị. Cơ hồ là mọi người, đều chỉ nhìn thấy Nguyễn Ngô Sương một mặt ngăn nắp lượng lệ, nhưng không thể nhìn đến nội tâm của nàng. Thậm chí có thể nói, liền ngay cả Nguyễn Minh là cha đẻ của nàng, cũng nhất định không hoàn toàn hiểu hết Nguyễn Ngô Sương. Nhưng mà, Nguyễn Đa lại hiểu được.

Nàng hiểu được Nguyễn Ngô Sương chấp nhất, Nguyễn Ngô Sương cố chấp, thậm chí hiểu được một mặt u tối của Nguyễn Ngô Sương. Cho dù ngươi khuyết điểm không đếm hết, cho dù ngươi trước đây từng đối đãi với ta như vậy, nhưng mà như vậy thì đã ssao? Ngươi vẫn là ngươi, là ta yêu ngươi.

Thích một người, có thể bởi vì nét xinh đẹp của nàng. Yêu một người, lại có thể bởi vì nét xấu xí của nàng.

Tầm mắt không tự chủ được dừng lại trên gương mặt ngủ say của người kia, như trước đây vẫn nhợt nhạt như vậy, không có chút da thịt. Nguyễn Ngô Sương cho tới bây giờ đều không nghĩ đến, trên thế giới này còn có thể có người làm cho mình đau lòng đến vậy. Từng thương tổn ngươi, là vì ta cố chấp và ngây thơ. Đến tận bây giờ, ta mới hiểu được ngươi đối với ta là cỡ nào trọng yếu.

"Tiểu Đa. Ngủ ngon." Nguyễn Ngô Sương trên trán Nguyễn Đa ấn hạ một cái hôn, thân thể mệt mỏi cũng tuỳ theo tiến vào mộng đẹp.

.................................

Thời gian là kẻ thành thực nhất, cũng là vị bác sĩ tâm lý tốt nhất trên thế giới. Mỗi ngày qua đi, chuyện giống nhau được lặp lại, vận mệnh luân chuyển tuần hoàn, chậm rãi chữa khỏi vết sẹo trong lòng.

Vào đại học Ngự Phong làm việc tới nay đã một tháng, Nguyễn Đa đã quen thuộc các loại công tác, đồng thời cũng cùng với số học sinh xấp xỉ tuổi mình trở thành bằng hữu. Nữ sinh ngày đầu ra mắt đυ.ng phải mình cũng không gây thêm phiền toái gì, ngẫu nhiên nói chuyện trao đổi với nhau trong lớp cũng dần dần quen thuộc.

Trong một bài học ngoại khoá, Nguyễn Đa ngẫu nhiên biết được tên của nữ sinh kia, Trừng Ca. Không thể không nói, đây là một cái tên rất đặc biệt, nhưng lại rất êm tai. Theo tên này, liền có thể nghe ra đứa nhỏ này đối với cha mẹ là cực được coi trọng. Không giống như mình, Nguyễn Đa. Đa- như một người dư thừa.

Lật xem lịch, ngày 14 tháng 8, hai ngày tiếp nữa là sinh nhật tỷ tỷ, 16 tháng 8. Nghĩ đến đây, khoé miệng Nguyễn Đa mang theo thản nhiên cười, đồng thời cũng hỗn loạn một loại ưu thương. Sinh nhật rốt cục là có loại cảm giác gì? Nguyễn Đa vốn cho tới bây giờ vẫn chưa thể tưởng tượng ra. Không phải không nghĩ đến, mà là không biết sinh nhật mình ở ngày nào, tháng nào.

Mỗi một năm, Nguyễn Đa đều lấy ngày đầu tiên của năm làm sinh nhật, thêm một tuổi lớn lên. Về phần vì sao muốn chọn ngày đầu năm? Đơn giản đó là ngày mà giấy tờ xác nhận. Đó là lúc Nguyễn Minh làm hộ khẩu đã khai cho mình, tuỳ tiện lấy ra một ngày, sau đó thì hoàn toàn cũng thành ngày sinh nhật thật.

Cũng không phải là đang trách tội Nguyễn Minh không phụ trách đàng hoàng, gần là trong lòng cảm thấy đau nhức khó chịu, muốn tìm một cách giải toả. "Cô giáo Nguyễn? Ngươi làm sao vậy? Không thoải mái sao?" Thanh âm có chút quen thuộc bỗng nhiên đánh gãy trầm tư của Nguyễn Đa, ngẩng đầu, nhìn thấy là Trừng Ca ánh mắt mang theo lo lắng, cùng với tia chán ghét ngày đầu gặp mặt là hoàn toàn tương phản.

"Haha... Không có việc gì, chỉ là nhớ đến vài việc mà thôi." Nguyễn Đa mất tự nhiên bối rối đáp lại, ý đồ che giấu phiến ảm đạm trong mắt kia, lại không biết rằng, che giấu như vậy sớm đã bị người ta nhìn thấu. Trừng Ca tri kỷ giúp Nguyễn Đa cầm lên giầy tờ sách vở trên bàn, trong lòng đã có cả đống nghi vấn.

Kỳ thật, chính mình không phải chán ghét người này. Ngược lại , hẳn là rất thích đi? Bằng không sao lại có thể để ý nàng đến vậy? Bằng không lại như thế nào lần gặp mặt đầu tiên đã cố ý gây phiền toái, để cho nàng chú ý? Nhưng là... Trừng Ca đi ở phía sau Nguyễn Đa, nhìn tấm lưng gầy gò khiến người ta phải đau lòng, vì cái gì, ngươi lại phải lộ ra ánh mắt ưu thương như vậy?

Đến trong phòng học, nhìn dưới bục giảng tuỳ ý tươi cười, tuy rằng trong lòng như bị tảng đá ngàn cân đè nặng vô cùng khó chịu, nhưng Nguyễn Đa khi lên lớp lại lập tức điều chỉnh cảm xúc của mình, làm một giáo viên đầy đủ tư cách.

Trừng Ca nhìn người đứng trên bục giảng, mang theo tia cười yếu ớt. Rõ ràng là Nguyễn Đa cười, nhưng Trừng Ca biết nàng không vui vẻ.

Tiết học không có sóng gió gì chấm dứt, Nguyễn Đa giống như thường ôm sách vở rời đi, Trừng Ca cũng như thường đi theo sau lưng nàng.

Xe thể thao xa xỉ vẫn như thường ngày đợi ở cổng trường, nhìn Nguyễn Đa chậm rãi đi tới xe, nhìn trong mắt Nguyễn Đa loé ra tia sáng, Trừng Ca thế nhưng ghen tỵ với người ngồi trong xe. Kinh thấy ý nghĩ của mình, Trừng Ca trong nháy mắt thất thần, tại sao mình đối với một người chưa từng gặp mặt lại nảy sinh cảm xúc như vậy? Là vì nàng Nguyễn Đa sao?

Mình tuy rằng là thích nữ nhân, nhưng là không nghĩ tới có một nữ nhân lại thích đến mức này. Ở ngày đầu tiên khi nhìn thấy nàng, bởi vì nàng xinh đẹp và đặc biệt, cho nên không cam lòng cứ như vậy trở thành một người qua đường, mới có thể đi lấy chú ý của nàng. Vốn tưởng rằng sau khi chọc giận nàng, nàng sẽ dùng hết quyền hành của giáo viên để báo thù, lại vẫn không nghĩ nàng cứ đối đãi với mình như bình thường không đề tức giận.

Cha của Trừng Ca là Trừng Khải, là chủ tịch của hội thương nhân xa xỉ phẩm, cũng là người nổi tiếng của X thị. Từ nhỏ, Trừng Ca vẫn được coi là trân bảo trong nhà, được hầu hạ nuôi dưỡng như công chúa. Cơ hồ là nàng nói một câu, mặc kệ có bao nhiêu khó khăn, Trừng Khải đều chiều theo ý nàng. Cho nên, Trừng gia không ai dám xem nhẹ nàng, cũng không có cách mà đi xem nhẹ nàng.

Giống như trong lề thói của những tiểu thuyết, đứa nhỏ bị xem nhẹ muốn được giáo viên coi trọng, cho nên bắt đầu khıêυ khí©h sự chú ý, một chuyện tình giáo viên- học trò hoa hoa lệ lệ bùng nổ. Nhưng không giống như trong tiểu thuyết, cho dù Trừng Ca đối Nguyễn Đa có bao nhiêu ý tưởng, cũng gắn liền với việc thời gian đã muộn.

"Sắc mặt sao lại kém như vậy? Có phải là có gì không thoải mái?" Nguyễn Đa vừa lên xe, Nguyễn Ngô Sương liền phát hiện sắc mặt nàng tái nhợt hơn bình thường, lo lắng hỏi.

"Tỷ, ta không sao, chỉ là có chút mệt mà thôi." Thanh âm Nguyễn Đa hơi mệt mỏi vang lên trong xe vọng quanh quẩn, làm cho Nguyễn Ngô Sương trong lòng nổi lên một trận đau.

"Nếu mà mệt mỏi quá, đừng cố nữa, ta thật sự lo lắng thân thể ngươi không chịu nổi." Nguyễn Ngô Sương tư tưởng tiền hậu, vẫn là nói lên ý tưởng dồn nén rất lâu trong lòng mình. Nghĩ đến thời cổ đại có những vị đế vương vì mỹ nhân mà bỏ lâm triều, trước kia nghe đều cảm thấy hoang đường,nhưng từ sau khi cùng Nguyễn Đa cùng một chỗ, ý tưởng muốn đem Nguyễn Đa cột vào trong nhà của Nguyễn Ngô Sương lại càng mãnh liệt.

Đó là một loại chiếm dữ rất mạnh, muốn không có lúc nào là không nhìn thấy người này, một phút cũng không muốn cùng nàng tách ra. Có lẽ, nếu mà nói mình sinh vào thời cổ đại cũng thành một hôn quân không chừng.

"Tỷ, ta không sao, chỉ là hôm nay có chút mệt thôi. Cái kia... Hai ngày nữa là sinh nhật ngươi, ngươi muốn quà gì? Ta trước nay chưa từng tặng ngươi quà sinh nhật!"

Nguyễn Đa vừa nói, một tay lại chống cằm tự hỏi, bộ dạng khả ái như vậy làm cho Nguyễn Ngô Sương không nhịn được nhéo nhéo má nàng. "Kỳ thật, ta không phải là mong mỏi sinh nhật quá đâu. Ngươi nghĩ lại mà xem, qua một lần sinh nhật, có nghĩa là ta già thêm một tuổi. Đợi cho ta biến thành lão thái bà, Tiểu Đa nhất định sẽ chán ghét ta."

Nguyễn Ngô Sương vừa nói, vừa ngồi bên cạnh than thở, cứ như đây là sự thật đang diễn biến.

"Haha.. Sao có thể chứ, tỷ tỷ cho dù là già đi, cũng là lão thái bà đẹp nhất trên thế gian. Hơn nữa, đợi cho ngươi thành lão thái bà, lúc đó là cũng thực già đi a. Khi đó chúng ta đều là lão thái bà, sao lại có thể ghét bỏ đối phương được chứ?"

Nghe lời Nguyễn Đa nói, khoé miệng Nguyễn Ngô Sương cũng đạm đạm cong lên cười, sau đó như là đột nhiên nghĩ tới cái gì, khoé mắt hiện lên một tia sáng. "Tiểu Đa, ngươi vừa rồi có phải là hỏi ta muốn cái gì?"

"Vâng? Đúng vậy, ta còn chưa từng tặng tỷ tỷ quà gì, cho nên không biết ngươi thích gì."

"Tiểu Đa..." Nguyễn Ngô Sương nhẹ giọng kêu tên Nguyễn Đa, thừa dịp thời gian đèn đỏ, vẻ mặt còn thật nghiêm túc nhìn Nguyễn Đa. "Thật ra, ta không thiếu thứ gì, đối với ta hiện tại mà nói, thứ trọng yếu nhất chỉ có ngươi. Cho nên nếu ngươi mua mấy thứ vô dụng làm quà, chi bằng ngươi đem chính mình tặng cho ta."

Lời nói Nguyễn Ngô Sương âm rơi xuống đất, đèn đỏ cũng đã biến thành xanh, xe lại lần nữa chuyển động. Nhưng mà, trong xe lại nổi dậy một trận màu đỏ khác. Nguyễn Ngô Sương một bên làm bộ như chuyên tâm lái xe, một bên dùng ánh mắt dư quang liếc trộm Nguyễn Đa ngồi bên cạnh. Phát hiện người nọ cư nhiên ngay cả hai bên tai đều đỏ ửng, vẫn là phì cười.

"Haha... Tiểu Đa sao ở cùng ta một chỗ lâu như vậy mà vẫn còn thẹn thùng? Chẳng lẽ ngươi không muốn đem chính mình tặng cho ta sao?" Mọi người đều nói, nữ nhân trở mặt rất nhanh, trên thực tế cũng đúng là như vậy. Nguyễn Ngô Sương trước đó một giây còn cười như hoa nở, một giây sau mặt đã đen lại, còn làm mặt nghiêm túc nhìn Nguyễn Đa.

Người bình thường gặp tình huống như vậy, trên cơ bản đều nhìn ra là Nguyễn Ngô Sương chỉ giả bộ giận dỗi. Nhưng mà Tiểu Đa của chúng ta lại rất thuần lương, cũng quá mức quan tâm Nguyễn Ngô Sương, thế cho nên chỉ động đến chuyện nhỏ của Nguyễn Ngô Sương, đều đã làm cho chỉ số thông minh của Nguyễn Đa nháy mắt thay đổi, từ một Ngự Tỷ trở thành một Tiểu loli.

"Tỷ! Không phải như vậy... ta... ta không phải là không muốn... ta.." Nguyễn Đa thất kinh muốn giải thích, nhưng lại không nói được cái gì trọng điểm, ngược lại chỉ khiến cho sắc mặt ngày càng đỏ. Nhìn bộ dạng người nọ quẫn bách, Nguyễn Ngô Sương cũng không nghĩ cứ vậy trêu chọc nàng.

Đưa một bàn tay ra cầm lấy tay nàng, sau đó đặt trên đùi mình."Tiểu Đa nếu mà đã nói không phải không muốn, thì chính là nguyện ý? Như vậy, ta sẽ chờ đến ngày sinh nhật, ngươi đem chính ngươi tặng cho ta nga!"

Cười gian, tuyệt đối là cười gian. Nếu lúc này Nguyễn Đa ngẩng đầu lên, nàng nhất định phát hiện Nguyễn Ngô Sương một bộ mặt phúc hắc.

Chương 82