Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiên Thương Chi Luyến

Chương 80

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 80

Một ngày này, Nguyễn Ngô Sương đều vượt qua với trạng thái bất an. Nếu Nguyễn Đa có việc làm của nàng, thân thể của mình cũng tốt, như vậy cũng nên trở lại bệnh viện làm việc. Ngồi ở trong văn phòng, trên tay rõ ràng lật xem ca bệnh, nhưng trong óc lại tưởng tượng đến gương mặt Nguyễn Đa tươi cười, còn có bộ chế phục dụ hoặc.

So với việc Nguyễn Ngô Sương không yên lòng, thân là giáo viên có thể nói là Nguyễn Đa đã làm hết phận sự của mình. Bởi vì Nguyễn Đa là giáo viên mới, hơn nữa so tuổi, dĩ nhiên là chỉ dạy sinh viên năm nhất. Nghênh đón nàng là hàng loạt ánh mắt tò mò, Nguyễn Đa lạnh nhạt đứng trên bục giảng, bắt đầu tự giới thiệu.

"Mọi người hảo, từ hôm nay trở đi, ta là giáo viên dạy nhạc của mọi người. Tuy rằng bỗng nhiên đổi giáo viên sẽ làm các ngươi nhất thời chưa thích ứng, nhưng xin hãy tin tưởng ta, ta sẽ cố gắng cùng mọi người hoà hợp, sau đó cùng nhau tiến bộ." Nguyễn Đa vừa nói, một bên cầm phấn viết tên mình lên bảng, sau đó nhìn quét qua số học sinh phía dưới.

Vốn lớp học luôn ồn ào vào giờ phút này một chút âm thanh lại đều không có, thậm chí còn nghe rõ được tiếng hít thở. Nguyễn Đa trong lòng cũng không có một chút bối rối, biểu tình trên mặt trước sau như một không chê vào đâu được. Dần dần, trong phòng có một ít tiếng ồn thảo luận, thậm chí có vài nam sinh nhìn Nguyễn Đa chảy cả nước miếng.

"Cô giáo! Xin hỏi ngươi đã có bạn trai chưa?" Người đầu tiên phát biểu câu này luôn là người dũng cảm nhất, bất quá loại dũng cảm này, ở lúc này tựa hồ chỉ giống như lòng lang dạ sói. "Ha ha.. Cảm tạ vị đồng học này có chút quan tâm. Ta năm nay 24 tuổi, so với các ngươi lớn hơn 4 tuổi, nhưng ta tin tưởng tuổi tác không phải là vấn đề. Về vấn đề thứ hai, ta nghĩ không phải là điều cần thiết xuất hiện trong lớp học, cho nên ta không có trách nhiệm phải trả lời."

Nguyễn Đa trả lời còn để lại mặt mũi cho nam sinh, đồng thời tạo lập uy nghiêm của lão sư. Vốn nghe Nguyễn Đa chỉ mới 24 tuổi, không ít nam sinh thả ra ánh mắt hi vọng , giống như nhặt được mấy trăm vạn lạng vàng. Dù sao người hiện đại cũng có chút trọng khẩu vị, giáo viên học sinh yêu nhau thì đã sao? Tỷ đệ yêu nhau thì đã sao? Tất cả không phải là vấn đề. Ngay cả tỷ muội yêu nhau vẫn còn có thể...

Trên thực tế, tâm tư của các nam sinh khởi sắc cũng không thể trách. Đơn giản vì Nguyễn Đa quá mức cực phẩm, cộng cả gương mặt nhợt nhạt cùng thân thể gầy yếu, không biết đã khiến cho bao nam sinh phát sinh ý muốn bảo hộ.

Đi thêm giày cao gót, Nguyễn Đa bây giờ cao ước chừng 180 cm, hơn nữa cả bộ chế phục Nguyễn Ngô Sương nhìn thấy cũng đã bị mê đảo, đã bắt cóc biết bao trái tim của nam sinh.

Như vậy một người vừa có nhược khí của tiểu nữ sinh cùng Ngự Tỷ kết hợp, đúng là loại được ưa chuộng nhất đương thời.

Bởi vì là ngày đầu tiên lên lớp, cho nên cái chính là cùng học sinh trao đổi giao lưu mà không phải là dạy học. Cho nên buổi học hôm nay trôi qua trong không khí vui vẻ, tuy rằng vấn đề thường thường bị hỏi tới nhất là về tình cảm, nhưng Nguyễn Đa đều đã mượn cớ không liên quan đến lớp học mà không đáp.

50 phút một tiết học bảo dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn, một hồi đã kết thúc. Nguyễn Đa cười cùng học sinh nói lời hẹn gặp lại, sau đó tự thu thập giáo trình sách vở. Nhưng mà, vào lúc này, lại bỗng nhiên cảm giác được một ánh mắt dị thường cực nóng đang ở trên người mình. Có lẽ mỗi người đều có giác quan như vậy, khi có người nhìn mình quá mức chăm chú thì đều cảm thấy được một ít.

Theo tiềm thức Nguyễn Đa ngẩng đầu, không phải là một nam sinh, mà là một nữ sinh để tóc dài quá vai. Nữ sinh tóc thực đen, nhìn qua biết là chất tóc rất tốt. Giờ này khắc này, đôi mắt nữ sinh như hạnh đào không chớp mắt nhìn mình, cảm xúc trong mắt Nguyễn Đa không thể nào lý giải nổi.

"Đồng học, xin hỏi ngươi có chuyện gì sao?" Nguyễn Đa thu dọn xong đồ của mình trên bàn, đứng hỏi nữ sinh. Tầm mắt nữ sinh vẫn đang dính trên người Nguyễn Đa, nhưng không đáp lại lời Nguyễn Đa, mà là hướng thẳng tắp rồi đi qua nàng. Cảm giác được nữ sinh muốn đi ra khỏi cửa, Nguyễn Đa tự giác lui ra phía sau giúp nàng ra, lại không nghĩ rằng bả vai nữ sinh thế nhưng đυ.ng thẳng vào vai mình.

Tuy rằng chiều cao của nữ sinh so với mình còn cách một khoảng lớn, nhưng khí lực lại mạnh hơn nhiều. Gần là chỉ va chạm như vậy, Nguyễn Đa bị đυ.ng một cái lảo đảo, sách vở trên tay cũng đánh rơi hết. Không khí tựa hồ biến lạnh, lẳng lặng nhìn nữ sinh, tầm mắt chạm nhau, Nguyễn Đa bây giờ mới lý giải nổi, cảm xúc trong mắt nữ sinh kia như là chán ghét.

Chậm rãi ngồi xuống nhặt nhạnh số giấy tờ sách vở rơi dưới sàn, Nguyễn Đa lúc này xem như đem nữ sinh kia bỏ qua một bên không đếm xỉa. Nhưng mà đối với việc này, nữ sinh chỉ là cười cười. "Cô giáo Nguyễn, thực sự là xin lỗi. Ta không phải cố ý, ta có chút việc, đi trước đây."

Nữ sinh nói xong liền xoay người rời đi. Nhìn bóng dáng mờ nhạt, trên mặt Nguyễn Đa càng thêm bất đắc dĩ. Chẳng lẽ mình lại là người đáng ghét như vậy sao? Mới ngày đầu tiên đi dạy mà đã gặp phải vấn đề với học sinh cứ như trong phim. Nhu nhu xoa bả vai có chút đau nhức, vậy mà lại đau.

Ngay tại lúc Nguyễn Đa đang oán giận, điện thoại trong túi chợt reo vang. Nhìn tên hiển thị trên điện thoại, có lẽ ngay cả Nguyễn Đa cũng không phát hiện bên miệng nàng bất giác kéo một tia cười. "Alo, tỷ" Cho dù không nghe thấy từ tỷ Nguyễn Đa phát ra, cũng có thể đoán ra người bên kia đầu dây là ai, bởi vì chỉ có người kia mới làm cho Nguyễn Đa lộ ra biểu tình như vậy.

"Ừ, ngày đầu tiên đi làm có thuận lợi không? Như thế nào tan học lâu vậy còn chưa đi ra? Hạn cho ngươi một phút sau phải xuất hiện trước mặt ta, nếu không ta sẽ trừng phạt ngươi nga."

"Vâng, được, ta lập tức đi xuống." Nguyễn Đa rất nhanh ngắt kết nối, hướng dưới lầu đi đến.

Có sự, chỉ cần chờ mong, thời gian liền biến thành trở ngại.

Một khắc gặp lại Nguyễn Đa, Nguyễn Ngô Sương đã không còn áp chế được nhớ mong của mình, duỗi tay ra đem Nguyễn Đa kéo vào xe. Ngay sau đó, triền miên mà mềm mại đặt nụ hôn lên môi. Hai người cơ hồ cùng nhau tiến tới trong vùng biển tình yêu, trầm xuống rốt cục không thể tự kiềm chế.

Hôn xong, Nguyễn Đa xụi lơ ở trong lòng Nguyễn Ngô Sương từng ngụm thở phì phò, bộ dạng mảnh mai yếu đuối khiến cho người ta không nhịn được muốn đi chà đạp. " Ha ha... Rốt cục nên làm cái gì bây giờ? Tiểu Đa thực sự là càng ngày càng mê người. Mỗi lần nhìn đến ngươi, ta đều muốn đem ngươi ôm vào trong ngực cả đời, ngươi nói có phải là ta có chút ích kỷ phải không?"

"Tỷ..." Nguyễn Đa nhẹ giọng kêu Nguyễn Ngô Sương, đầu cũng vùi vào lòng nàng. "Ta nguyện ý..." Ba chữ bé tí vang lên, tuy so với tiếng muỗi kêu chỉ lớn hơn một chút, lại đủ cho Nguyễn Ngô Sương nghe được rành mạch. Du͙© vọиɠ vừa mới dập tắt trong nháy mắt lại bị trêu chọc. Một chân dậm chân ga, sau đó hướng Nguyễn gia đi tới. Tuy rằng trong lòng đã không dằn được nữa, nhưng Nguyễn Ngô Sương vẫn cố gắng dồn lực chú ý lái xe. Thật vất vả lết đến Nguyễn gia, Nguyễn Ngô Sương liền cầm tay Nguyễn Đa kéo xuống xe, sau đó chạy nhanh lên lầu. Lưu cho Nguyễn Minh cùng người hầu không theo kịp. Nàng vội vàng đến, cũng như khi nàng vội vàng rời đi, chỉ lưu lại bóng lưng cùng sườn mặt.

Tiến phòng, Nguyễn Ngô Sương liền đem Nguyễn Đa đặt lên giường. Bởi vì vừa rồi chạy lên lầu cũng là một vận động mạnh, mặt Nguyễn Đa tái nhợt nổi lên một màng đỏ ửng. Biểu tình lúc này, tiếng thở dốc hỗn loạn có chút dồn dập, thế nhưng dị thường mê người. Nơi ánh mắt chạm đến, là Nguyễn Đa vẫn còn mặc đầy đủ quần áo, còn có l*иg ngực không ngừng phập phồng. Đầu óc trong nháy mắt có dấu hiệu sung huyết, thân thể cũng bởi vì hưng phấn mà không ngừng run run. "Tiểu Đa... Tiểu Đa.." Nguyễn Ngô Sương nỉ non gọi tên Nguyễn Đa, hai tay cũng bắt đầu cởi bỏ quần áo Nguyễn Đa. Theo nút áo cuối cùng bị cởi bỏ, bán thân trần trụi của Nguyễn Đa bại lộ trước mắt. Nguyễn Ngô Sương khẩn cấp tự cởi chiếc áo cổ khoét, đem hai tay Nguyễn Đa đặt cùng một chỗ, sau đó rất nhanh cởi sạch quần áo trên người mình. Thân thể ấm áp lập tức quấn chặt lấy nhau, đó là một loại nhiệt độ Nguyễn Đa đã không có cách nào hình dung. Thân thể của mình cũng vì vậy mà dị thường nóng rực. "Tỷ... Ta... Ân.." Chỗ mẫn cảm ở xương quai xanh bị chiếc lưỡi nóng ẩm liếʍ lấy, khiến cho lời Nguyễn Đa muốn nói lại biến thành tiếng rêи ɾỉ. Thân thể khát vọng khiến cho Nguyễn Đa muốn tách hai chân ra, muốn cho Nguyễn Ngô Sương va chạm vào càng sâu, nhưng mà chiếc váy bên dưới lại là trở ngại. Nguyễn Ngô Sương tự nhiên là nhìn ra ý nghĩ của Nguyễn Đa, tự cho là tri kỉ kéo khoá váy xuống, sau đó chậm rãi đẩy váy lên, lộ ra tiểu qυầи ɭóŧ cùng áo ngực màu xanh nước biển.

"Ha ha... Tiểu Đa thật sự là hảo mẫn cảm, đoá hoá mới đó là đã ướt như vậy đâu." Nguyễn Ngô Sương một bên ghé vào bên tai Nguyễn Đa cười nói trêu chọc, một bên dùng ngón tay xoa trên nhuỵ hoa ướŧ áŧ. Khi cảm giác được miệng mình vừa nói xong, mà ngón tay lại càng trở nên ướt đẫm, một tầng chướng ngại cuối cùng sớm đã được cởi bỏ. Ngón tay nhờ vào mật hoa tiết ra thuận lợi nhập sâu vào bên trong hang động, nhìn Nguyễn Đa biểu tình vì thoả mãn mà nháy mắt trở nên si mê, hạ thể Nguyễn Ngô Sương cũng tự giác trào ra nhiệt dịch. Tuy rằng quần áo trên người Nguyễn Đa còn đầy đủ, nhưng so với trước là khác nhau rất lớn. Âu phục màu đen vì bị chèn ép mà có chút biến hình, nút

thắt áo sơ mi mở lớn ra, lộ ra bộ ngực đang bị bra bao lấy cùng chiếc rốn nho nhỏ bé xinh. Qυầи ɭóŧ nho nhỏ cũng không hoàn toàn cởi bỏ, mà là vắt vẻo sừng sững trên bàn chân. Nhìn một bộ hình ảnh này, Nguyễn Ngô Sương chỉ biết rằng lý trí của mình đã biến mất hoàn toàn. Hai ngón tay rất nhanh ở trong hang động ma sát đưa đẩy, mỗi lần xuất nhập đều trào ra một ít mật dịch.

"A.. Tỷ tỷ... Tỷ tỷ... Chậm một chút được không... Thật nhanh... Ân... Không được... Ta không chịu nổi.." Hai tay Nguyễn Đa gắt gao bám lấy tay Nguyễn Ngô Sương, giống như đó là thứ duy nhất có thể cứu vớt mình. Tiếng kêu của Nguyễn Đa, giống như chiếc mồi lửa, làm cho Nguyễn Ngô Sương vốn thân thể đã nóng rực nay càng thêm khó nhịn. Nàng lấy tay đem hai chân Nguyễn Đa giơ lên, đồng thời đem chỗ hạ thể sớm đã ướŧ áŧ lầy lội của mình đặt ở trên ngón chân của Nguyễn Đa. Theo chính động tác đưa đẩy ma sát, gần chỉ là vài giây, Nguyễn Đa đã cảm giác được ngón chân mình đã ướt đẫm. "Tỷ tỷ... Tỷ..."

"A... Tiểu Đa... Đừng... đừng nói nữa... Ân.. Thật thoải mái... Chân của ngươi... Ưʍ... Động đi... Ân.." Thân thể Nguyễn Ngô Sương ghé vào trên người Nguyễn Đa, giờ này khắc này, chính nàng đã không cần di chuyển, bởi vì chân của Nguyễn Đa đã bắt đầu cử động. Hoa hạch mẫn cảm như thế được ma sát mãnh liệt, Nguyễn Ngô Sương cảm thấy chỉ cần như thế mình gần như đã đạt đến cao trào. Tuy rằng đã từng hưởng thụ Nguyễn Đa hầu hạ, nhưng Nguyễn Ngô Sương cũng không quên địa vị và sứ mệnh công quân của mình. Hai ngón tay cũng không xụi lơ theo thân thể, ngược lại di chuyển càng mạnh đâm vào hang động chật hẹp. "A.! Tỷ! Sâu quá... Ta... Chịu không được.. Ân.. Sắp tới... A.."

"Ân... Ta... chúng ta cùng nhau... Ân.. Giống như lần trước vậy.. Tiểu Đa.. Ta yêu ngươi... Ta yêu ngươi.." Thân thể như kéo mây gọi gió gào thét ở phía chân trời, hai người ngón tay quấn chặt cùng một chỗ, cho nhau trấn an khi thân thể run run. Trận giao hoan này từ khi bắt đầu đến giờ, quần áo Nguyễn Đa mặc hoàn hảo không tổn hao gì mà còn nguyên vẹn trên người, đủ thấy ác vị của Nguyễn Ngô Sương là cỡ nào nghiêm trọng. Nguyễn Đa thể lực chống đỡ không nổi, trải qua một trận kịch liệt vận động, sớm đã không còn khí lực xụi lơ trên giường. Làm một gã tri kỷ công quân, Nguyễn Ngô Sương dốc lòng cởϊ qυầи áo sớm ướt đẫm trên người Nguyễn Đa, nhìn thấy khối bầm tím trên vai nàng lại đen mặt.

TBC.
« Chương TrướcChương Tiếp »