Chương 77

Chương 77

Chuông báo thức ầm ĩ reo vang, muốn đánh thức hai con người đang say ngủ. Nguyễn Ngô Sương ấn tắt đồng hồ, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Nguyễn Đa. "Tiểu Đa, dậy thôi, hôm nay ngươi phải đi phỏng vấn xin việc mà, dậy nhanh lên chuẩn bị một chút, không được lười biếng ngủ nướng!"

Đối với Nguyễn Đa mà nói, âm thanh của Nguyễn Ngô Sương hữu dụng hơn chuông báo thức rất nhiều, gần như chỉ vài giây đã làm cho nàng mở mắt. Nhìn gương mặt đang phóng đại trước mặt mình, lại lộ ra một cái ngây ngốc cười. "Tỷ, sớm!"

"Ừ, nhanh dậy chuẩn bị trước một chút, sau đó xuống lầu ăn sáng, một lát nữa ta đưa ngươi đi."

Nguyễn Đa đáp dạ vâng Nguyễn Ngô Sương một tiếng, liền đi vào phòng tắm. Nhìn bộ dạng người kia vui vẻ, trong mắt Nguyễn Ngô Sương cũng tràn đầy ôn nhu, cứ sống như vậy, kỳ thật không phải rất tốt sao?

Hai người rửa mặt chải đầu xong, liền đi xuống lầu. Cho dù hiện tại Nguyễn Minh không đi làm, nhưng vẫn có thói quen dậy sớm. Nhìn Nguyễn Đa cùng Nguyễn Ngô Sương bình thường rất khó xuất hiện vào giờ này, trong mắt Nguyễn Minh cũng có chút nghi hoặc. "Hai đứa sao lại dậy sớm vậy? Có việc gì sao?"

"Vâng, đêm qua ta cùng Tiểu Đa tìm việc làm, hôm nay muốn đi phỏng vấn." Nguyễn Ngô Sương kéo Nguyễn Đa qua bên ghế, giúp nàng ngồi xuống. Đối với hàng động ân cần như vậy của Nguyễn Ngô Sương, làm cho trong lòng Nguyễn Đa dấy lên một trận cảm động, cho nên hoàn toàn xem nhẹ Nguyễn Minh ngồi phía đối diện.

"Ừ? Định tìm việc gì?" Nguyễn Minh vừa đọc báo, vừa hỏi.

"Ở trường Đại Học Ngự Phong, làm giáo viên. Nhưng mà giờ cũng chưa chắc được, phải đi phỏng vấn xong mới biết kết quả." Nguyễn Ngô Sương cùng Nguyễn Minh trò chuyện, mà Nguyễn Đa thì chỉ lẳng lặng ngồi ở bàn ăn dùng bữa sáng. Giờ này khắc này, cảnh tượng tựa hồ giống như trước kia, để mặc cho mình như một ngoại nhân.

Cho dù không phải là cùng một mẹ sinh ra, nhưng thân là tỷ muội, lại là người yêu trong lúc đó tâm tình cũng đồng điệu làm cho Nguyễn Ngô Sương cảm nhận được cảm xúc của Nguyễn Đa. Nhìn sườn mặt người kia lộ vẻ mất mát, mới thấy hối hận hành vi của mình.

"Tiểu Đa, ăn no rồi sao? Chúng ta đi thôi." Muốn hảo hảo an ủi người này, lại bởi vì có mặt Nguyễn Minh, cho nên Nguyễn Ngô Sương chỉ có thể dắt Nguyễn Đa rời đi trước.

"Vâng." Nguyễn Đa đứng lên, đi ra khỏi phòng, mà Nguyễn Ngô Sương cũng đi theo sát phía sau nàng. Hai người vừa lên xe, Nguyễn Ngô Sương liền mạnh mẽ đem Nguyễn Đa ôm vào trong lòng. "Tiểu Đa, thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta lại xúc phạm ngươi đúng không?" Nguyễn Ngô Sương không cho Nguyễn Đa cơ hội phản ứng mà liền giải thích.

Nghe Nguyễn Ngô Sương nói, Nguyễn Đa nhìn nàng không biết phải làm sao. Trong lòng có nho nhỏ cảm động, lại có chút khó chịu không rõ nguyên nhân. "Tỷ tỷ, không có việc gì. Ta biết ngươi cũng không phải cố ý. Kỳ thật như vậy cũng tốt thôi, vốn quan hệ của ta với ba cũng không tốt. Hiện tại đã có thể cùng tỷ tỷ ở một chỗ, được ba đồng ý, ta thật sự đã rất mãn nguyện. Tình thân đối với ta thực sự quá xa xôi, ta bây giờ đã không còn hơi sức theo đuổi nữa." Lời nói của Nguyễn Đa, lộ ra vài phần bất đắc dĩ cùng ai oán, nháy mắt làm cho Nguyễn Ngô Sương á khẩu. Thật là như vậy, Nguyễn Đa dùng hết khí lực cùng dũng khí truy đuổi phân tình yêu này của mình, cho dù bị biến thành một thân vết thương chằng chịt vẫn không chịu buông tay. Giờ này khắc này, người này đã thật sự không còn bao nhiêu năng lực đuổi theo phân tình thân quá mức xa xôi kia.

"Tiểu Đa, ta là người yêu của ngươi, cũng là tỷ tỷ của ngươi. Cho dù là tình yêu, hay là tình thân, đều là từ ta dành đến ngươi." Hai người lại ngồi ở trong xe ôn tồn một lúc, sau đó nhìn giờ đã rất gấp gáp mới buông tay nhau ra, khởi động xe.

Đại Học Ngự Phong đứng trong top 4 của X thị, tất nhiên không phải là một ngôi trường bình thường, nhưng cũng không thể cho là trường học quý tộc. Những người được vào đây học, đại đa số đều là những đứa nhỏ được nuôi dưỡng tốt có thành tích học tập xuất sắc, cũng không ít con cái của những ông bà chủ giàu có. Bất quá mặc kệ là ai, tại môi trường học tập này, mọi người đều được đối xử bình đẳng.

Cũng không phải bởi vì ngươi là con cái của nhà ai mà được hưởng đặc quyền. Không quản ngươi có phải là công chúa, ở trong này, phải vứt bỏ thân phận. Trong ngôi trường này, thứ có thể dùng để nói chuyện, chỉ có thành tích cùng thực lực. Cũng nhờ điểm ấy, Ngự Phong mới là trường đứng trong top 4 của X thị.

Khí thế hùng vĩ, lại lộ ra mặt ngoài sắc bén, đây là cảm giác khi bước vào cổng trường Ngự Phong. Kiến trúc ngôi trường có chút cảm giác cổ kính, hai chiếc cột trụ đứng lặng hai bên sườn cổng. "Dạy học lấy dục nhân, Đọc sách để kiến quốc." Một bộ câu đối khắc trên cột trụ, càng tăng thêm cỗ chính khí.

Ngôi Trường làm cho Nguyễn Ngô Sương hài lòng, đồng thời cũng làm cho Nguyễn Đa thoải mái. Dù sao ai cũng muốn đi dạy ở một ngôi trường tốt, mà không phải là một ngôi trường chướng khí mù mịt, khí chất uể oải. Nguyễn Ngô Sương để cho Nguyễn Đa tự đi vào, còn mình đứng tựa ở bên cạnh xe chờ.

Vốn trước cổng trường học, nhìn đến một đại mỹ nữ như Nguyễn Ngô Sương như vậy, liền cũng khiến đầu óc người ta quay cuồng. Nhưng mà đại mỹ nữ này lại đứng bên cạnh một chiếc xe thể thao giá trị xa xỉ. Người sành sỏi, liếc mắt một cái cũng biết loại xe này trong nước cực hiếm, giá của nó thậm chí bằng chi tiêu của cả một gia đình thượng trung lưu trong vài chục năm, Lamborghini Murciela.

Siêu xe xứng mỹ nữ, tự nhiên là làm cho người ta mắt đui tình mù. Không ít nam sinh bắt đầu đoán lai lịch và tuổi tác của vị đại mỹ nữ này. Mà các nữ sinh lại mang theo ánh mắt hâm mộ cùng với ghen tỵ. Hoặc là đã vì nhìn ngắm mà si ngốc bất động, chôn chân tại chỗ.

Nguyễn Ngô Sương đối với những ánh mắt từ bốn phương tám hướng, bao gồm cả đủ loại cảm tình đều làm ngơ như không thấy. Hiện tại, có thể dễ dàng gợi lên cảm xúc của Nguyễn Ngô Sương chỉ sợ có một người duy nhất là Nguyễn Đa.

Đi trong vườn trường lạ lẫm, Nguyễn Đa trong lòng lại không hề có một tia bất an. Theo chỉ dẫn đi tới phòng phỏng vấn, dọc theo đường đi tự nhiên cũng thu hút không ít ánh mắt của học sinh. Nguyễn Đa năm nay 24 tuổi, so với một sinh viên bình thường chỉ lớn hơn 2 tuổi, tuổi chênh lệch nhỏ như vậy trông cũng giống một sinh viên tới để đọc sách. Mà dung nhan Nguyễn Đa quá xuất chúng trong nháy mắt vừa xuất hiện đã khiến không ít người quan tâm, có cả nam lẫn nữ.

Có một số việc chính là kỳ quái như vậy, rõ ràng tính cách của Nguyễn Đa không quá mạnh mẽ cường thế, mà thân thể gầy yếu lại kí©h thí©ɧ ý muốn bảo hộ của người khác. Nhưng lại không ít nữ sinh lại mê đắm Nguyễn Đa, ở bên Pháp, Nguyễn Đa cũng đã đυ.ng phải không ít tiểu cô nương thích mình.

Mỗi một lần, Nguyễn Đa đều xấu hổ từ chối, đυ.ng tới một ít cường thế, Nguyễn Đa cũng hảo nhượng bộ lui binh. Có lẽ nam nữ đều thu hút chính là nói về tình trạng của nàng.

Nhận ra ánh mắt của mọi người, một đường bước đi tiến tới nơi phỏng vấn, nói một câu cảm ơn với người dẫn nàng vào. Nhân viên phụ trách thông báo tuyển dụng cũng không phải là nhân viên chuyên nghiệp, mà là giáo viên trong trường. Một nam một nữ ngồi ở chỗ kia, trước mặt bọn họ còn viết tên mỗi người.

"Xin chào, ta là người tới tuyển giáo viên dạy nhạc, ta tên là Nguyễn Đa, 24 tuổi." Nguyễn Đa giới thiệu lý lịch của mình, trong lòng không hề có một tia bất an, tâm tính như vậy, đối với một người đi phỏng vấn việc làm lần đầu tiên là khó có được.

Nghe qua Nguyễn Đa giới thiêu, nữ nhân cùng nam nhân trên mặt đều mang theo một tia khinh rẻ không dễ phát hiện. "Nguyễn tiểu thư, ngươi nên biết, Đại học Ngự Phong có đội ngũ giáo viên xuất sắc. Mỗi vị giáo viên nơi này đều có tiêu chuẩn văn bằng cực cao. Tuy rằng bằng cấp của ngươi không thể nghi ngờ, nhưng ngươi năm nay mới chỉ 24 tuổi thôi? Xin hỏi ngươi có cách nào quản lý đám sinh viên mà ngươi còn không hơn được bao nhiêu tuổi."

Nữ nhân kia bất mãn hỏi Nguyễn Đa, thậm chí có vài phần chọn xương trong trứng. "Ha ha.." Đối mặt với khó dễ của nữ giáo viên, Nguyễn Đa chính là thản nhiên cười. Từ nhỏ đã đối mặt với nhiều ánh mắt lạnh lùng, đối với khó dễ lúc này như đã thành thói quen. Trải qua quá nhiều gian nan đã sớm luyện thành tính cách lãnh đạm, có lẽ chỉ khi đối mặt với Nguyễn Ngô Sương, Nguyễn Đa mới có thể biến thành đứa nhỏ 8 năm về trước.

"Ta nghĩ làm chức trách của một giáo viên, chính là đem kiến thức của mình truyền thụ cho sinh viên. Làm một giáo viên, ta chỉ muốn đem sinh viên trở thành bằng hữu, mà không phải là quản chế họ. Tuổi chênh lệch quá ít ta sẽ dùng kiến thức chuyên nghiệp đi bù đắp, đồng thời, ta cũng tin tưởng sẽ cùng sinh viên của ta hoà hợp."

Nguyễn Đa nói ra ý tưởng và thế mạnh của mình, gần là chỉ mấy câu đã khiến cho nữ giáo viên vừa rồi kén chọn đã á khẩu không bắt lại được. Mà nam giáo viên vừa rồi đối Nguyễn Đa vẻ mặt khinh rẻ lúc này lộ ra biểu tình thưởng thức, đúng vậy, tuổi tác chênh lệch không phải vấn đề, vấn đề là thực lực.

Nguyễn Đa thành công trở thành giáo viên dạy nhạc trong trường đại học Ngự Phong, đồng thời cũng nhận được quyết định ngày mai bắt đầu vào làm. Cầm giấy trúng tuyển, Nguyễn Đa cười nhàn nhạt đi tới trước mặt Nguyễn Ngô Sương."Trúng tuyển?" Nguyễn Ngô Sương cười hỏi.

"Vâng, cuối cùng là trúng, ngày mai có thể đi làm." Nguyễn Đa rất cao hứng nói , liền ngay cả Nguyễn Ngô Sương cũng có thể cảm nhận được hưng phấn trong mắt nàng.

Nguyễn Ngô Sương thay Nguyễn Đa cao hứng, trong phòng cũng có vài phần an ủi. Nàng có thể hiểu được tâm tình của Nguyễn Đa, cũng chỉ có nàng mới hiểu được. Người này đã chịu nhiều khổ, chịu nhiều vứt bỏ và quên lãng. Ở trong lòng Nguyễn Đa, nàng khát vọng được người khác chấp nhận, được người khác coi trọng.

Chuyện này đây, cũng là thể hiện khát vọng trong lòng Nguyễn Đa. Chỉ là làm một giáo viên dạy nhạc, cũng đã có thể cho con người đơn thuần này cao hứng như vậy. Nghĩ đến đây, Nguyễn Ngô Sương không biết nên vui vẻ hay đau lòng.

"Tiểu Đa, tối nay cùng vài người bạn ra ngoài chúc mừng , thế nào? Ngươi về cũng lâu rồi, ta muốn cho mọi người biết ngươi đã về bên cạnh ta, vĩnh viễn thuộc về ta." Nghe Nguyễn Ngô Sương nói mang theo tuyên bố bá đạo, Nguyễn Đa chỉ cảm thấy trong lòng một trận ngọt ngào, liền gật đầu đáp ứng.

"Ừ... Thật ngoan, về nhà chuẩn bị trước một chút, tỷ tỷ mang ngươi tới quán bar nga." Nguyễn Ngô Sương cao hứng phấn chấn nói, đồng thời còn không rảnh rang đưa tay sờ sờ đầu Nguyễn Đa. Nàng tự đắc ý một mình, tự nhiên là không phát hiện ra Nguyễn Đa có chút bất đắc dĩ. Kì thật Nguyễn Đa rất muốn nói cho nàng, tỷ tỷ, ta đâu có thích đi quán bar.

Chương 78